Chương 90: Trung Thành!
PJH
31/10/2019
Mạc Tĩnh trở về phòng thì thấy Bạch Vũ
và Bạch Trúc đang đứng phía ngoài cửa, bên cạnh còn có thêm
hai cô gái khác. Cô tiến đến gần, bốn người liền cúi đầu, cung kính thưa:
- Tiểu thư!
Mạc Tĩnh gật đầu, nhìn một lượt xung quanh, rồi lên tiếng:
- Vào trong hẵng nói!
Cô mở cửa vào phòng, Bạch Vũ đi sau thuận tiện khép cửa lại. Mạc Tĩnh đến bên bàn, cô ngồi xuống, nhìn hai cô gái mới kia.
Ừm..... sao xinh thế nhờ??
Khuôn mặt ưa nhìn quá vậy, bây giờ đến cả nô tỳ cũng có thể xinh đến vậy á? Đến hiện đại cô làm idol luôn đi! Xinh thật chứ, trời quơi!
".,.."
Tiểu thư, cô đừng nhìn nữ nhi nhà người ta với ánh mắt như thế, dễ gây hiểu lầm lắm!
Ánh mắt ta thế nào mà hiểu lầm?
Nhìn như kiểu sắp biến thành cong luôn rồi ý!
"..."
Ngươi cong ấy, cả nhà ngươi mới cong ấy!
Cô là gái thẳng nhá, 100% hàng chất lượng cao đấy!
"..."
Thấy Mạc Tĩnh nhìn hai cô gái mình mới đưa tới, Bạch Trúc lên tiếng giới thiệu:
- Tiểu thư, theo như căn dặn của người. Đây là hai tỳ nữ giỏi nhất hiện nay trong hội chúng ta!
Mạc Tĩnh gật đầu hiểu hiểu, cô nói:
- Vậy được, sau này, ngươi tên Bạch Hiểu, còn ngươi tên Bạch Hương! - Vừa nói, Mạc Tĩnh vừa đưa tay chỉ vào lần lượt hai cô gái.
Hai người được cho tên liền cúi đầu, đáp:
- Đa tạ tiểu thư ban tên!
Bỗng nhiên, một cơn gió vút ngang mặt, Bạch Hiểu theo bản năng đưa tay lên đỡ, động tác vô cùng nhanh, nhanh đến mức Bạch Trúc bên cạnh cũng ngạc nhiên.
Khi nhìn thấy kẻ tấn công là Mạc Tĩnh, Bạch Hiểu liền buông tay xuống, vội vàng nói:
- Xin lỗi, tiểu thư! Nô tỳ không biết là người!
Mạc Tĩnh cười xùy, nói:
- Không cần xin lỗi đâu,ta thử ngươi thôi! Không cần căng thẳng đến vậy! Ngươi làm tốt lắm, nhanh nhẹn, không một động tác thừa, còn rất sắc bén, giỏi lắm!
Bạch Hiểu thở hắt ra một hơi, cúi đầu:
- Cảm ơn tiểu thư khen ngợi!
Mạc Tĩnh quay qua Bạch Vũ và Bạch Trúc đang như hai trái cà chua héo vì bị ngó lơ, cô nhịn cười, nghiêm nghị nói:
- Các ngươi về hội đi, một tháng sau nếu như tiến bộ thì quay về, không thì không cần quay về nữa!
Bạch Trúc cùng Bạch Vũ liền lấy lại tinh thần, đứng thẳng người, cùng đáp:
- Tuân lệnh Tiểu thư!- Nói xong, dùng khinh công vọt đi mất.
Mạc Tĩnh lại ngồi xuống bàn, cô nhìn hai tỳ nữ, nói:
- Trong phủ này có người hầu, các ngươi không cần phải làm gì nhiều hết. Chủ yếu là đi theo ta, ta đưa nhiệm vụ thì làm, không được thắc mắc hay nghi ngờ gì, thời gian còn lại, thì tùy các ngươi sử dụng. Chỉ có điều cần chú ý, lúc nào một trong hai ngươi cũng phải có mặt bên cạnh ta, ngay cả khi ta đang ở trong phòng, dù là dùng thuật ẩn nấp, hay dùng cách gì, cũng phải đảm bảo các ngươi có mặt đúng lúc ta cần!
Bạch Hiểu và Bạch Hương đồng thanh đáp:
- Tuân lệnh Tiểu thư!
Mạc Tĩnh nói thêm vài câu rồi kêu bọn họ ra ngoài, cô buồn ngủ rồi, hai mắt cứ híp lại với nhau, cô muốn lên giường ngủ.
"..."
Lại ngủ, méo hiểu nổi tiểu thư ngủ gì mà ngủ lắm thế? Con nhà người ta ngủ ngày tám tiếng, tiểu thư nhà mình ngủ ngày mười mấy tiếng, hầu như cứ thức dậy là hai ba tiếng sau ngủ lại. Tiểu thư cô chắc kiếp trước cô không phải heo chứ?
Kiếp trước ngủ chưa đủ nên kiếp này ngủ bù à?
-----...---------------....------------
Mạc Tĩnh lại đánh thêm một giấc nữa đến tận chiều, lúc Bạch Hiểu gõ cửa, cô mới thức dậy:
- Tiểu thư! Tiểu thư! - Bạch Hiểu ở bên ngoài vừa gõ cửa vừa dò hỏi.
Mạc Tĩnh dụi mắt, cô ngồi dậy, nói vọng ra:
- Vào đi!
Bạch Hiểu được sự cho phép liền tiến vào trong, cô đem theo một ít màn thầu và trà đặt lên bàn, sau đó tiến đến gần Mạc Tĩnh, cung kính nói:
- Tiểu thư, người ăn chút đồ lót dạ đi! Từ trưa người đã không ăn gì mà ngủ rồi!
Mạc Tĩnh gật đầu, cô xuống giường, tiến đến bàn, cầm màn thầu lên ăn. Nhìn thấy Bạch Hiểu đang đứng, cô ra hiệu cho cô ấy ngồi xuống, rồi nhét một chiếc màn thầu vào miệng Bạch Hiểu!
Bạch Hiểu vô cùng ngạc nhiên, vội đứng dậy, nói:
- Tiểu thư, sao nô tỳ có thể ngồi cùng người chứ!
Mạc Tĩnh cười, bảo:
- Tại sao ngươi không thể ngồi cùng ta?Ngươi chê ta à?
Bạch Hiểu vội lắc đầu, luống cuống đáp:
- Không có, tiểu thư, nô tỳ không có ý đó!
Mạc Tĩnh cười xinh đẹp, cô với tay nắm lấy cánh tay Bạch Hiểu, ép cô ngồi xuống, nói:
- Vậy thì ngươi cứ ngồi đi, ta không quen khi ăn có người đứng bên cạnh, lúc trước Bạch Vũ với Bạch Trúc cũng hay ngồi ăn với ta, bây giờ hai đứa đó đi rồi, thì ngươi ngồi đi!
Bạch Hiểu có chút không tự nhiên ngồi xuống, đầu cô vẫn đầy vấn đề thắc mắc.
Không phải mấy lá ngọc cành vàng vẫn hay kiêu ngạo, chảnh lắm sao? Sao tiểu thư lại thân thiết gần gũi với nô tỳ đến vậy?
Đây có phải là điều mà Bạch Trúc và Bạch Vũ, thậm chí là sư phụ của cô nói đến không?
Lúc trước, trong hội, cô luôn không hiểu, tại sao sư phụ lại trung thành với vị tiểu thư này đến vậy, có lúc cô còn nghĩ rằng người đã bị tiểu thư bắt thóp, nên mới nhẫn nhịn làm theo, nhưng sau đó, sư phụ cô nói tiểu thư là người tốt, vô cùng công bằng và gần gũi, hơn nữa, còn là ân nhân cứu mạng của người, nên người mới dốc hết sức để đào tạo ra nhiều sát thủ theo bên để bảo vệ tiểu thư. Nhưng cô cũng không tin, cứ nghĩ sư phụ bị ép nói vậy.
Cho đến mấy hôm trước, Bạch Trúc vì làm nhiệm vụ mà bị thương nặng, lúc đó cô hỏi cô ấy, tại sao phải liều mạng như thế? Thì cô ấy đáp:
- Ta có thể làm bất cứ điều gì cho tiểu thư! Đến tính mạng ta cũng có thế cho, thì nói gì đến những vết thương cỏn con này!
Bạch Hiểu rất ngạc nhiên, Bạch Trúc là một người ít nói, lại trầm lặng, luôn đối với mọi người trong hội vô cùng lạnh nhạt, nhưng đối với tiểu thư, lại có thể tin tưởng và trung thành tuyệt đối.
Ngay cả hôm nay, khi cô và Bạch Hương đứng đợi tiểu thư từ bên ngoài, mặc dù đứng rất lâu, nhưng Bạch Trúc hay Bạch Vũ đều không bày tỏ thái độ gì cả, lúc đó, cô nhớ Bạch Vũ có dặn:
- Các ngươi cứ quên tên thật của mình đi, tiểu thư sẽ cho các ngươi một cái tên mới. Nên nhớ, sau này đi theo người, một là trung thành đến chết, hai là tuyệt đối tin tưởng lời nói của người! Lời nói của tiểu thư, dù trong bất cứ hoàn cảnh nào, cũng là mệnh lệnh, các ngươi chỉ có thể làm theo, không thể có nghi ngờ, đã hiểu chưa?
Bạch Hiểu nghĩ mình nghe nhầm, bởi Bạch Vũ lúc trước trong hội luôn là người vô cùng kiêu ngạo và tự tin, cô luôn là người đứng trên nhiều người bởi thành tích đáng nể, nhưng từ khi làm tỳ nữ cho tiểu thư, cô gần như không nhận ra điểm đó ở cô ấy nữa, nếu Bạch Trúc nghiêm túc và lạnh lùng hơn, thì Bạch Vũ hoàn toàn ngược lại, vui vẻ và trưởng thành hơn, cô ấy đã bỏ đi cái tính kiêu ngạo của mình, thay vào đó là biết cách lắng nghe và học tập người khác.
Bây giờ cô mới hiểu, tại sao hai người đó lại có bước đột phá đến vậy, có thể thay đổi nhiều đến vậy, và trung thành với tiểu thư như vậy!
Bởi tiểu thư là một người dễ gần, bản tính phóng khoáng, không phức tạp, không khó chịu. Cô luôn nhìn ra ưu điểm và khuyết điểm của người khác, giúp họ nâng cao thế mạnh và giảm bớt điểm yếu của mình. Điều đặc biệt chính là cô luôn đặt mình trong hoàn cảnh của đối phương, luôn nghĩ cho người khác, không xem thường ai, đối với cô, người với người, không hơn nhau ở địa vị hay thân phận, không phân biệt đối xử, luôn công bằng với tất cả!
Một người chủ như vậy, ai mà không bán sống bán chết mà làm cho người chứ?
Mạc Tĩnh ăn màn thầu một cách ngon lành, hoàn toàn không biết trong đầu Bạch Hiểu đã nghĩ qua bao nhiêu chuyện. Ăn xong dĩa màn thầu, Mạc Tĩnh bắt đầu uống trà, nhưng khi cô vừa đưa lên mũi ngửi, Mạc Tĩnh đã nhíu mày, đây là trà khác ư? Không phải trà hoa lan cô hay uống!
Bạch Hiểu thấy Mạc Tĩnh nhíu mày, liền hỏi:
- Tiểu thư, người không thích uống trà hoa cúc sao? Để nô tỳ đi làm lại! - Vừa nói, Bạch Hiểu vừa đưa tay ra đón tách trà.
Nhưng Mạc Tĩnh liền ngăn lại, nói:
- Không cần phiền phức đến vậy, ta không kén chọn lắm trà đâu!
Uống một ngụm, thấy cũng được, Mạc Tĩnh đặt ly trà xuống bàn, dù sao cũng không phải loại hay thường uống, nên cô uống không nhiều.
- Ta hay thường uống trà hoa lan, sau này chỉ cần pha trà đó cho ta là được!
Bạch hiểu cúi đầu, cung kính đáp:
- Nô tỳ nhớ rồi, tiểu thư!
Mạc Tĩnh biết cô nhóc này đang áy náy với bản thân mình, liền nói:
- Đừng tự trách, ai cũng cần có mở đầu, ngươi mới vào làm thôi, không quen với thói quen của ta là phải, lần sau chú ý một chút là được!
Bạch Hiểu cảm kích nhìn cô, nói:
- Vâng, tiểu thư!
Mạc Tĩnh dặn dò Bạch Hiểu một số chuyện, rồi kêu cô ra ngoài, Mạc Tĩnh đến trước gương, cô vén áo ra xem, quả nhiên......
Lại mọc đốm đỏ lên rồi!
Mạc Tĩnh bèn cởi hết y phục ra, liền phát hiện các đốm đỏ đã lan đến eo, số lượng đã nhiều hơn lần trước!
"..."
Muốn chửi thề quá thì làm sao?
Cái này quy luật mọc sao vậy? Có ai cho cô biết được không?
Hôm thì mọc, hôm thì không mọc, đã vậy, các lần đều tăng số lượng lên nữa chứ, muốn chọc tức bản cô nương đấy à?
Mạc Tĩnh mặc lại y phục, cô vò đầu bứt tai nghĩ biện pháp.
Móe, thân thể như cái củ mía lùi, toàn bệnh kì lạ xuất hiện không.
Không được rồi, cô không thể ngồi im được nữa, phải về Hàn gia thêm một lần, đem cái tủ sách kia dời qua đây mới được, cứ như này chắc cô phát điên chắc luôn, mấy cái bệnh kì lạ này, chỉ có thể liên quan đến cái tộc Phượng Hoàng kia thôi, cô phải bắt đầu từ đó, mới mong tìm ra thuốc chữa được!
Nghĩ nghĩ, Mạc Tĩnh nghiêng đầu, nói to:
- Bạch Hương, vào đây!
Bạch Hương đang ở trên cây phía ngoài, nghe tiếng gọi liền nhảy xuống đất, tiến vào phòng, nói:
- Tiểu thư, người gọi nô tỳ!
Mạc Tĩnh gật đầu, bảo:
- Ngày mai sắp xếp xe ngựa, một ít người, đi cùng ta một chuyến về Hàn gia!
Bạch Hương cúi đầu, đáp:
- Tuân lệnh, tiểu thư!
- Được rồi, ngươi lui ra đi!
Bạch Hương hiểu ý liền lui về phía cửa, lúc đi ra không quên khép cửa lại.
Về Hàn gia là chuyện bình thường, nhưng Mạc Tĩnh có dự cảm không lành về ngày mai, cứ có thêm vài người, đôi khi cũng tốt! Cẩn thận, có thể sẽ an toàn hơn!
- Tiểu thư!
Mạc Tĩnh gật đầu, nhìn một lượt xung quanh, rồi lên tiếng:
- Vào trong hẵng nói!
Cô mở cửa vào phòng, Bạch Vũ đi sau thuận tiện khép cửa lại. Mạc Tĩnh đến bên bàn, cô ngồi xuống, nhìn hai cô gái mới kia.
Ừm..... sao xinh thế nhờ??
Khuôn mặt ưa nhìn quá vậy, bây giờ đến cả nô tỳ cũng có thể xinh đến vậy á? Đến hiện đại cô làm idol luôn đi! Xinh thật chứ, trời quơi!
".,.."
Tiểu thư, cô đừng nhìn nữ nhi nhà người ta với ánh mắt như thế, dễ gây hiểu lầm lắm!
Ánh mắt ta thế nào mà hiểu lầm?
Nhìn như kiểu sắp biến thành cong luôn rồi ý!
"..."
Ngươi cong ấy, cả nhà ngươi mới cong ấy!
Cô là gái thẳng nhá, 100% hàng chất lượng cao đấy!
"..."
Thấy Mạc Tĩnh nhìn hai cô gái mình mới đưa tới, Bạch Trúc lên tiếng giới thiệu:
- Tiểu thư, theo như căn dặn của người. Đây là hai tỳ nữ giỏi nhất hiện nay trong hội chúng ta!
Mạc Tĩnh gật đầu hiểu hiểu, cô nói:
- Vậy được, sau này, ngươi tên Bạch Hiểu, còn ngươi tên Bạch Hương! - Vừa nói, Mạc Tĩnh vừa đưa tay chỉ vào lần lượt hai cô gái.
Hai người được cho tên liền cúi đầu, đáp:
- Đa tạ tiểu thư ban tên!
Bỗng nhiên, một cơn gió vút ngang mặt, Bạch Hiểu theo bản năng đưa tay lên đỡ, động tác vô cùng nhanh, nhanh đến mức Bạch Trúc bên cạnh cũng ngạc nhiên.
Khi nhìn thấy kẻ tấn công là Mạc Tĩnh, Bạch Hiểu liền buông tay xuống, vội vàng nói:
- Xin lỗi, tiểu thư! Nô tỳ không biết là người!
Mạc Tĩnh cười xùy, nói:
- Không cần xin lỗi đâu,ta thử ngươi thôi! Không cần căng thẳng đến vậy! Ngươi làm tốt lắm, nhanh nhẹn, không một động tác thừa, còn rất sắc bén, giỏi lắm!
Bạch Hiểu thở hắt ra một hơi, cúi đầu:
- Cảm ơn tiểu thư khen ngợi!
Mạc Tĩnh quay qua Bạch Vũ và Bạch Trúc đang như hai trái cà chua héo vì bị ngó lơ, cô nhịn cười, nghiêm nghị nói:
- Các ngươi về hội đi, một tháng sau nếu như tiến bộ thì quay về, không thì không cần quay về nữa!
Bạch Trúc cùng Bạch Vũ liền lấy lại tinh thần, đứng thẳng người, cùng đáp:
- Tuân lệnh Tiểu thư!- Nói xong, dùng khinh công vọt đi mất.
Mạc Tĩnh lại ngồi xuống bàn, cô nhìn hai tỳ nữ, nói:
- Trong phủ này có người hầu, các ngươi không cần phải làm gì nhiều hết. Chủ yếu là đi theo ta, ta đưa nhiệm vụ thì làm, không được thắc mắc hay nghi ngờ gì, thời gian còn lại, thì tùy các ngươi sử dụng. Chỉ có điều cần chú ý, lúc nào một trong hai ngươi cũng phải có mặt bên cạnh ta, ngay cả khi ta đang ở trong phòng, dù là dùng thuật ẩn nấp, hay dùng cách gì, cũng phải đảm bảo các ngươi có mặt đúng lúc ta cần!
Bạch Hiểu và Bạch Hương đồng thanh đáp:
- Tuân lệnh Tiểu thư!
Mạc Tĩnh nói thêm vài câu rồi kêu bọn họ ra ngoài, cô buồn ngủ rồi, hai mắt cứ híp lại với nhau, cô muốn lên giường ngủ.
"..."
Lại ngủ, méo hiểu nổi tiểu thư ngủ gì mà ngủ lắm thế? Con nhà người ta ngủ ngày tám tiếng, tiểu thư nhà mình ngủ ngày mười mấy tiếng, hầu như cứ thức dậy là hai ba tiếng sau ngủ lại. Tiểu thư cô chắc kiếp trước cô không phải heo chứ?
Kiếp trước ngủ chưa đủ nên kiếp này ngủ bù à?
-----...---------------....------------
Mạc Tĩnh lại đánh thêm một giấc nữa đến tận chiều, lúc Bạch Hiểu gõ cửa, cô mới thức dậy:
- Tiểu thư! Tiểu thư! - Bạch Hiểu ở bên ngoài vừa gõ cửa vừa dò hỏi.
Mạc Tĩnh dụi mắt, cô ngồi dậy, nói vọng ra:
- Vào đi!
Bạch Hiểu được sự cho phép liền tiến vào trong, cô đem theo một ít màn thầu và trà đặt lên bàn, sau đó tiến đến gần Mạc Tĩnh, cung kính nói:
- Tiểu thư, người ăn chút đồ lót dạ đi! Từ trưa người đã không ăn gì mà ngủ rồi!
Mạc Tĩnh gật đầu, cô xuống giường, tiến đến bàn, cầm màn thầu lên ăn. Nhìn thấy Bạch Hiểu đang đứng, cô ra hiệu cho cô ấy ngồi xuống, rồi nhét một chiếc màn thầu vào miệng Bạch Hiểu!
Bạch Hiểu vô cùng ngạc nhiên, vội đứng dậy, nói:
- Tiểu thư, sao nô tỳ có thể ngồi cùng người chứ!
Mạc Tĩnh cười, bảo:
- Tại sao ngươi không thể ngồi cùng ta?Ngươi chê ta à?
Bạch Hiểu vội lắc đầu, luống cuống đáp:
- Không có, tiểu thư, nô tỳ không có ý đó!
Mạc Tĩnh cười xinh đẹp, cô với tay nắm lấy cánh tay Bạch Hiểu, ép cô ngồi xuống, nói:
- Vậy thì ngươi cứ ngồi đi, ta không quen khi ăn có người đứng bên cạnh, lúc trước Bạch Vũ với Bạch Trúc cũng hay ngồi ăn với ta, bây giờ hai đứa đó đi rồi, thì ngươi ngồi đi!
Bạch Hiểu có chút không tự nhiên ngồi xuống, đầu cô vẫn đầy vấn đề thắc mắc.
Không phải mấy lá ngọc cành vàng vẫn hay kiêu ngạo, chảnh lắm sao? Sao tiểu thư lại thân thiết gần gũi với nô tỳ đến vậy?
Đây có phải là điều mà Bạch Trúc và Bạch Vũ, thậm chí là sư phụ của cô nói đến không?
Lúc trước, trong hội, cô luôn không hiểu, tại sao sư phụ lại trung thành với vị tiểu thư này đến vậy, có lúc cô còn nghĩ rằng người đã bị tiểu thư bắt thóp, nên mới nhẫn nhịn làm theo, nhưng sau đó, sư phụ cô nói tiểu thư là người tốt, vô cùng công bằng và gần gũi, hơn nữa, còn là ân nhân cứu mạng của người, nên người mới dốc hết sức để đào tạo ra nhiều sát thủ theo bên để bảo vệ tiểu thư. Nhưng cô cũng không tin, cứ nghĩ sư phụ bị ép nói vậy.
Cho đến mấy hôm trước, Bạch Trúc vì làm nhiệm vụ mà bị thương nặng, lúc đó cô hỏi cô ấy, tại sao phải liều mạng như thế? Thì cô ấy đáp:
- Ta có thể làm bất cứ điều gì cho tiểu thư! Đến tính mạng ta cũng có thế cho, thì nói gì đến những vết thương cỏn con này!
Bạch Hiểu rất ngạc nhiên, Bạch Trúc là một người ít nói, lại trầm lặng, luôn đối với mọi người trong hội vô cùng lạnh nhạt, nhưng đối với tiểu thư, lại có thể tin tưởng và trung thành tuyệt đối.
Ngay cả hôm nay, khi cô và Bạch Hương đứng đợi tiểu thư từ bên ngoài, mặc dù đứng rất lâu, nhưng Bạch Trúc hay Bạch Vũ đều không bày tỏ thái độ gì cả, lúc đó, cô nhớ Bạch Vũ có dặn:
- Các ngươi cứ quên tên thật của mình đi, tiểu thư sẽ cho các ngươi một cái tên mới. Nên nhớ, sau này đi theo người, một là trung thành đến chết, hai là tuyệt đối tin tưởng lời nói của người! Lời nói của tiểu thư, dù trong bất cứ hoàn cảnh nào, cũng là mệnh lệnh, các ngươi chỉ có thể làm theo, không thể có nghi ngờ, đã hiểu chưa?
Bạch Hiểu nghĩ mình nghe nhầm, bởi Bạch Vũ lúc trước trong hội luôn là người vô cùng kiêu ngạo và tự tin, cô luôn là người đứng trên nhiều người bởi thành tích đáng nể, nhưng từ khi làm tỳ nữ cho tiểu thư, cô gần như không nhận ra điểm đó ở cô ấy nữa, nếu Bạch Trúc nghiêm túc và lạnh lùng hơn, thì Bạch Vũ hoàn toàn ngược lại, vui vẻ và trưởng thành hơn, cô ấy đã bỏ đi cái tính kiêu ngạo của mình, thay vào đó là biết cách lắng nghe và học tập người khác.
Bây giờ cô mới hiểu, tại sao hai người đó lại có bước đột phá đến vậy, có thể thay đổi nhiều đến vậy, và trung thành với tiểu thư như vậy!
Bởi tiểu thư là một người dễ gần, bản tính phóng khoáng, không phức tạp, không khó chịu. Cô luôn nhìn ra ưu điểm và khuyết điểm của người khác, giúp họ nâng cao thế mạnh và giảm bớt điểm yếu của mình. Điều đặc biệt chính là cô luôn đặt mình trong hoàn cảnh của đối phương, luôn nghĩ cho người khác, không xem thường ai, đối với cô, người với người, không hơn nhau ở địa vị hay thân phận, không phân biệt đối xử, luôn công bằng với tất cả!
Một người chủ như vậy, ai mà không bán sống bán chết mà làm cho người chứ?
Mạc Tĩnh ăn màn thầu một cách ngon lành, hoàn toàn không biết trong đầu Bạch Hiểu đã nghĩ qua bao nhiêu chuyện. Ăn xong dĩa màn thầu, Mạc Tĩnh bắt đầu uống trà, nhưng khi cô vừa đưa lên mũi ngửi, Mạc Tĩnh đã nhíu mày, đây là trà khác ư? Không phải trà hoa lan cô hay uống!
Bạch Hiểu thấy Mạc Tĩnh nhíu mày, liền hỏi:
- Tiểu thư, người không thích uống trà hoa cúc sao? Để nô tỳ đi làm lại! - Vừa nói, Bạch Hiểu vừa đưa tay ra đón tách trà.
Nhưng Mạc Tĩnh liền ngăn lại, nói:
- Không cần phiền phức đến vậy, ta không kén chọn lắm trà đâu!
Uống một ngụm, thấy cũng được, Mạc Tĩnh đặt ly trà xuống bàn, dù sao cũng không phải loại hay thường uống, nên cô uống không nhiều.
- Ta hay thường uống trà hoa lan, sau này chỉ cần pha trà đó cho ta là được!
Bạch hiểu cúi đầu, cung kính đáp:
- Nô tỳ nhớ rồi, tiểu thư!
Mạc Tĩnh biết cô nhóc này đang áy náy với bản thân mình, liền nói:
- Đừng tự trách, ai cũng cần có mở đầu, ngươi mới vào làm thôi, không quen với thói quen của ta là phải, lần sau chú ý một chút là được!
Bạch Hiểu cảm kích nhìn cô, nói:
- Vâng, tiểu thư!
Mạc Tĩnh dặn dò Bạch Hiểu một số chuyện, rồi kêu cô ra ngoài, Mạc Tĩnh đến trước gương, cô vén áo ra xem, quả nhiên......
Lại mọc đốm đỏ lên rồi!
Mạc Tĩnh bèn cởi hết y phục ra, liền phát hiện các đốm đỏ đã lan đến eo, số lượng đã nhiều hơn lần trước!
"..."
Muốn chửi thề quá thì làm sao?
Cái này quy luật mọc sao vậy? Có ai cho cô biết được không?
Hôm thì mọc, hôm thì không mọc, đã vậy, các lần đều tăng số lượng lên nữa chứ, muốn chọc tức bản cô nương đấy à?
Mạc Tĩnh mặc lại y phục, cô vò đầu bứt tai nghĩ biện pháp.
Móe, thân thể như cái củ mía lùi, toàn bệnh kì lạ xuất hiện không.
Không được rồi, cô không thể ngồi im được nữa, phải về Hàn gia thêm một lần, đem cái tủ sách kia dời qua đây mới được, cứ như này chắc cô phát điên chắc luôn, mấy cái bệnh kì lạ này, chỉ có thể liên quan đến cái tộc Phượng Hoàng kia thôi, cô phải bắt đầu từ đó, mới mong tìm ra thuốc chữa được!
Nghĩ nghĩ, Mạc Tĩnh nghiêng đầu, nói to:
- Bạch Hương, vào đây!
Bạch Hương đang ở trên cây phía ngoài, nghe tiếng gọi liền nhảy xuống đất, tiến vào phòng, nói:
- Tiểu thư, người gọi nô tỳ!
Mạc Tĩnh gật đầu, bảo:
- Ngày mai sắp xếp xe ngựa, một ít người, đi cùng ta một chuyến về Hàn gia!
Bạch Hương cúi đầu, đáp:
- Tuân lệnh, tiểu thư!
- Được rồi, ngươi lui ra đi!
Bạch Hương hiểu ý liền lui về phía cửa, lúc đi ra không quên khép cửa lại.
Về Hàn gia là chuyện bình thường, nhưng Mạc Tĩnh có dự cảm không lành về ngày mai, cứ có thêm vài người, đôi khi cũng tốt! Cẩn thận, có thể sẽ an toàn hơn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.