Chương 140: Dạy Dỗ!
PJH
02/11/2019
Mạc Tĩnh và Bạch Hoa một lần nữa lén vào hoàng cung, lần này hai người đào mọi ngóc ngách, thậm chí
là đào từng viên gạch, vậy mà vẫn không thể tìm thấy Bạch
Hương và Bạch Hiểu.
"..."
Tiểu thư, người đừng có nói quá, đào mọi ngóc ngách nghe đã lố rồi, nói bới từng viên gạch nghe càng lố hơn nữa!!!
Không hiểu tiểu thư học ở đâu ra cái kiểu phóng đại, phóng một phát muốn bay nhà luôn!!!
Ơ!!! Thế bây giờ ta bới từng hạt cát ở hoàng cung luôn rồi đấy, mà vẫn không thấy kia kìa!
"..."
Fine! Nhà chính thức bị phóng bay :).
Tiểu thư cứ nổ thêm vài lần nữa có khi cả cái hoàng cung này cũng chính thức chầu trời luôn không chừng!
Mạc Tĩnh loay hoay tại một khuôn viên, đây đã là lần thứ mấy cô bị lạc trong hoàng cung này rồi, cái nơi gì mà như mê cung, đi muốn chóng cả mặt.
Cô quyết định ngồi xuống một gốc cây, an phận đợi Bạch Hoa tìm ra mình.
Lúc đó, đột nhiên một giọng nói truyền đến:
- Mắt ngươi để ở đâu vậy? Làm bẩn cả y phục của ta rồi! - Một thanh giọng cực kì chanh chua vang lên.
Ở cổ đại cũng có người bán cá nữa hả! Cái giọng này nghe đích thị là rao cá rồi!
Mạc Tĩnh nghiêng đầu qua nhìn, là hai nô tỳ đang gây cãi với nhau, tuy nhiên, một người nhìn qua trông có vẻ giữ chức vị cao hơn một chút!
Nô tỳ đang quỳ có vẻ thấp cổ bé họng nên chỉ biết cúi đầu chịu đựng, còn nô tỳ giọng như bà bán thịt kia thì lại đứng từ trên nhìn xuống, không ngừng từ miệng phun ra những lời lẽ không mấy tốt đẹp.
"...."
Hay thật, tiểu thư từ người bán cá đùng một phát chĩa mũi sang bà bán thịt luôn rồi!!
Người cũng đừng đặt biệt danh lung tung cho người ta như thế!!!!
Mạc Tĩnh nhìn cũng không mấy hứng thứ, xong, cô quay đầu dựa tiếp vào gốc cây.
Mấy thứ ẻo lả đến bản thân mình còn không bảo vệ nổi, cô giúp một lần cũng không giúp được cả đời, cứ để nàng ta như vậy đi! Dù sao cũng đâu phải chuyện của cô!
Nghĩ rồi, Mạc Tĩnh nhắm mắt, an an tĩnh tĩnh ngồi chơi phần của mình.
Một lúc sau, tiếng chửi mắng cuối cùng cũng hết, nhưng cô đột nhiên lại nghe được có tiếng bước chân lại gần phía mình, một giây sau, chân Mạc Tĩnh đụng trúng thứ gì đó, ngã xuống đất, vang lên tiếng.
- A!!!!
Mạc Tĩnh: "...."
Móe, đừng nói cô xui vậy chứ? Người vừa bị ngã chắc không phải là nô tỳ bán cá đâu ha!
"...."
Trình độ bán cá đã nâng lên một tầm cao mới :)))))
Mạc Tĩnh mở mắt, liền như tưởng tượng thấy nô tỳ mấy giây trước vừa đứng mắng người kia bây giờ đang nằm một đống ngay trước mặt mình.
"...."
Thế méo nào hôm nay hoàng đạo bị bệnh luôn rồi! Cứ dăm ba bữa lại tái phát cho cô gặp xui một lần!!!
Nô tỳ kia được hai ba người đi bên cạnh đỡ dậy, nàng ta tức giận quay sang Mạc Tĩnh, hét to:
- Đồ nô tỳ lười biếng, ngươi không làm việc mà dám ngồi đây ngủ gật sao? Còn báo hại ta bị ngã!
Tiếng hét nàng ta chói tai vô cùng, Mạc Tĩnh nghe như tiếng cá heo đang réo rú nhau ngoài biển.
Cô ngoáy ngoáy lỗ tai mình, điệu bộ đáng đánh vô cùng!
Nô tỳ kia liền tức giận, nàng ta tiến về phía Mạc Tĩnh, quát:
- Ngươi làm cái thái độ gì vậy hả? Ngươi không nghe ta nói hay sao hả?
Mạc Tĩnh nhìn nô tỳ đó bằng nửa con mắt, còn không buồn đầu ngước mặt, đáp:
- Chó sủa bên cạnh, người nghe không ra được!
Nô tỳ kia trợn mắt, nàng ta tức đỏ mặt, lên tiếng:
- Ngươi ...... ngươi nói ai là chó hả?
Mạc Tĩnh chẹp môi, tiếp tục ngoáy lỗ tai đã văng đầy nước bọt của nàng ta, thản nhiên nói:
- Người không có sủa lung tung! Càng không cắn bậy! Ngươi có hay không ? Hửm?
Nô tỳ kia tức đến đỏ mặt tía tai, bọn nô tỳ đứng bên cạnh cũng bị chọc đến muốn cười mà không dám cười.
Nàng ta chỉ vào Mạc Tĩnh, lên giọng:
- Ngươi là nô tỳ ở cung nào? Có biết ta là ai không hả?
Mạc Tĩnh quẹt mũi, cô đứng dậy, vòng hai tay lại, điệu bộ ung dung nói:
- Không biết!
Nô tỳ kia nghe liền đắc ý, ngẩng cao mặt lên tiếng:
- Ta là nô tỳ của quận chúa Nhu Ca, thế nào đã biết sợ chưa?
À, thì ra là nha hoàn bên cạnh quận chúa, thảo nào, mặt ngước cũng sắp lên trời được luôn rồi!
Vênh váo như thế!!!
Mạc Tĩnh nghe xong không có biểu hiện gì đặc biệt, cô lướt mắt nhìn từ trên xuống dưới của nô tỳ đó, rồi nói:
- Chẳng nhẽ quận chúa của Tây Vực không giữ nổi sủng vật của mình, để nó chạy ra ngoài vênh váo, cắn bậy vào người khác à?
Nô tỳ kia nghiến răng, nàng ta tức giận đến ngực phập phồng lên xuống:
- Ngươi.... ngươi .... dám nói như thế! Là khi quân.... là tội khi quân đấy!
Mạc Tĩnh buồn cười, lên tiếng:
- Ngươi thậm chí còn không biết nói như thế nào là phạm đại tội khi quân nữa cơ!!! Mà cũng phải thôi, suy cho cùng thì, sủng vật làm gì biết dùng cái này chứ! - Vừa nói, Mạc Tĩnh vừa lấy ngón tay gõ gõ lên đầu mình, ngụ ý nô tỳ này là người không có đầu óc!
Nàng ta liền hung hăng tức giận, quát:
- Ngươi dám nói như vậy! - Vừa hét, nàng ta vừa giơ tay lên muốn đánh Mạc Tĩnh.
Mạc Tĩnh không chớp mắt nhẹ nhàng dùng tay mình chặn cổ tay nàng ta lại, cô nhìn nô tỳ không biết trời cao đất dày này là gì, nhếch môi nói:
- Ta dám nói như vậy đấy, ngươi muốn thế nào? Nếu như quận chúa không thể "chăm sóc" được ngươi, vậy thì hôm nay để bản cô nương trực tiếp dạy dỗ ngươi vậy!
Nói rồi, Mạc Tĩnh bẻ cong tay nàng ta, ngoặc ra phía sau, xoay người nô tỳ đó lại, một cước đạp nàng ta té xuống đất!
Nô tỳ kia trực tiếp "hôn" đống đất cát trước mặt, đầu nàng ta dúi hẳn vào trong đám hoa.
Đám nô tỳ kia thấy vậy liền chạy đến đỡ, nhưng đều bị nàng ta đẩy ra, nàng ta tức giận, nhanh chóng đứng dậy, hét lớn:
- Ngươi.... đồ nô tỳ bẩn thỉu.... ngươi dám làm ta ngã!
Mạc Tĩnh nhướng mày, cố ý lên tiếng:
- Thì sao? Người ngươi làm bằng vàng hả? Hay làm bằng ngọc quý? Tưởng mình có người chống lưng cũng liền xem mình là thiên nga luôn sao?
Nô tỳ kia tức đến mức hộc máu, nàng ta liên tục chỉ vào mặt Mạc Tĩnh:
- Ngươi..... ngươi.....
Mạc Tĩnh cười mỉm duyên dáng, đáp:
- Ngươi ta cái gì, muốn làm một trận nữa không, lao lên đây, bản cô nương không ngại cho ngươi hôn đất nhiều lần đâu!!!
"..."
Tiểu thư, người đừng có nói quá, đào mọi ngóc ngách nghe đã lố rồi, nói bới từng viên gạch nghe càng lố hơn nữa!!!
Không hiểu tiểu thư học ở đâu ra cái kiểu phóng đại, phóng một phát muốn bay nhà luôn!!!
Ơ!!! Thế bây giờ ta bới từng hạt cát ở hoàng cung luôn rồi đấy, mà vẫn không thấy kia kìa!
"..."
Fine! Nhà chính thức bị phóng bay :).
Tiểu thư cứ nổ thêm vài lần nữa có khi cả cái hoàng cung này cũng chính thức chầu trời luôn không chừng!
Mạc Tĩnh loay hoay tại một khuôn viên, đây đã là lần thứ mấy cô bị lạc trong hoàng cung này rồi, cái nơi gì mà như mê cung, đi muốn chóng cả mặt.
Cô quyết định ngồi xuống một gốc cây, an phận đợi Bạch Hoa tìm ra mình.
Lúc đó, đột nhiên một giọng nói truyền đến:
- Mắt ngươi để ở đâu vậy? Làm bẩn cả y phục của ta rồi! - Một thanh giọng cực kì chanh chua vang lên.
Ở cổ đại cũng có người bán cá nữa hả! Cái giọng này nghe đích thị là rao cá rồi!
Mạc Tĩnh nghiêng đầu qua nhìn, là hai nô tỳ đang gây cãi với nhau, tuy nhiên, một người nhìn qua trông có vẻ giữ chức vị cao hơn một chút!
Nô tỳ đang quỳ có vẻ thấp cổ bé họng nên chỉ biết cúi đầu chịu đựng, còn nô tỳ giọng như bà bán thịt kia thì lại đứng từ trên nhìn xuống, không ngừng từ miệng phun ra những lời lẽ không mấy tốt đẹp.
"...."
Hay thật, tiểu thư từ người bán cá đùng một phát chĩa mũi sang bà bán thịt luôn rồi!!
Người cũng đừng đặt biệt danh lung tung cho người ta như thế!!!!
Mạc Tĩnh nhìn cũng không mấy hứng thứ, xong, cô quay đầu dựa tiếp vào gốc cây.
Mấy thứ ẻo lả đến bản thân mình còn không bảo vệ nổi, cô giúp một lần cũng không giúp được cả đời, cứ để nàng ta như vậy đi! Dù sao cũng đâu phải chuyện của cô!
Nghĩ rồi, Mạc Tĩnh nhắm mắt, an an tĩnh tĩnh ngồi chơi phần của mình.
Một lúc sau, tiếng chửi mắng cuối cùng cũng hết, nhưng cô đột nhiên lại nghe được có tiếng bước chân lại gần phía mình, một giây sau, chân Mạc Tĩnh đụng trúng thứ gì đó, ngã xuống đất, vang lên tiếng.
- A!!!!
Mạc Tĩnh: "...."
Móe, đừng nói cô xui vậy chứ? Người vừa bị ngã chắc không phải là nô tỳ bán cá đâu ha!
"...."
Trình độ bán cá đã nâng lên một tầm cao mới :)))))
Mạc Tĩnh mở mắt, liền như tưởng tượng thấy nô tỳ mấy giây trước vừa đứng mắng người kia bây giờ đang nằm một đống ngay trước mặt mình.
"...."
Thế méo nào hôm nay hoàng đạo bị bệnh luôn rồi! Cứ dăm ba bữa lại tái phát cho cô gặp xui một lần!!!
Nô tỳ kia được hai ba người đi bên cạnh đỡ dậy, nàng ta tức giận quay sang Mạc Tĩnh, hét to:
- Đồ nô tỳ lười biếng, ngươi không làm việc mà dám ngồi đây ngủ gật sao? Còn báo hại ta bị ngã!
Tiếng hét nàng ta chói tai vô cùng, Mạc Tĩnh nghe như tiếng cá heo đang réo rú nhau ngoài biển.
Cô ngoáy ngoáy lỗ tai mình, điệu bộ đáng đánh vô cùng!
Nô tỳ kia liền tức giận, nàng ta tiến về phía Mạc Tĩnh, quát:
- Ngươi làm cái thái độ gì vậy hả? Ngươi không nghe ta nói hay sao hả?
Mạc Tĩnh nhìn nô tỳ đó bằng nửa con mắt, còn không buồn đầu ngước mặt, đáp:
- Chó sủa bên cạnh, người nghe không ra được!
Nô tỳ kia trợn mắt, nàng ta tức đỏ mặt, lên tiếng:
- Ngươi ...... ngươi nói ai là chó hả?
Mạc Tĩnh chẹp môi, tiếp tục ngoáy lỗ tai đã văng đầy nước bọt của nàng ta, thản nhiên nói:
- Người không có sủa lung tung! Càng không cắn bậy! Ngươi có hay không ? Hửm?
Nô tỳ kia tức đến đỏ mặt tía tai, bọn nô tỳ đứng bên cạnh cũng bị chọc đến muốn cười mà không dám cười.
Nàng ta chỉ vào Mạc Tĩnh, lên giọng:
- Ngươi là nô tỳ ở cung nào? Có biết ta là ai không hả?
Mạc Tĩnh quẹt mũi, cô đứng dậy, vòng hai tay lại, điệu bộ ung dung nói:
- Không biết!
Nô tỳ kia nghe liền đắc ý, ngẩng cao mặt lên tiếng:
- Ta là nô tỳ của quận chúa Nhu Ca, thế nào đã biết sợ chưa?
À, thì ra là nha hoàn bên cạnh quận chúa, thảo nào, mặt ngước cũng sắp lên trời được luôn rồi!
Vênh váo như thế!!!
Mạc Tĩnh nghe xong không có biểu hiện gì đặc biệt, cô lướt mắt nhìn từ trên xuống dưới của nô tỳ đó, rồi nói:
- Chẳng nhẽ quận chúa của Tây Vực không giữ nổi sủng vật của mình, để nó chạy ra ngoài vênh váo, cắn bậy vào người khác à?
Nô tỳ kia nghiến răng, nàng ta tức giận đến ngực phập phồng lên xuống:
- Ngươi.... ngươi .... dám nói như thế! Là khi quân.... là tội khi quân đấy!
Mạc Tĩnh buồn cười, lên tiếng:
- Ngươi thậm chí còn không biết nói như thế nào là phạm đại tội khi quân nữa cơ!!! Mà cũng phải thôi, suy cho cùng thì, sủng vật làm gì biết dùng cái này chứ! - Vừa nói, Mạc Tĩnh vừa lấy ngón tay gõ gõ lên đầu mình, ngụ ý nô tỳ này là người không có đầu óc!
Nàng ta liền hung hăng tức giận, quát:
- Ngươi dám nói như vậy! - Vừa hét, nàng ta vừa giơ tay lên muốn đánh Mạc Tĩnh.
Mạc Tĩnh không chớp mắt nhẹ nhàng dùng tay mình chặn cổ tay nàng ta lại, cô nhìn nô tỳ không biết trời cao đất dày này là gì, nhếch môi nói:
- Ta dám nói như vậy đấy, ngươi muốn thế nào? Nếu như quận chúa không thể "chăm sóc" được ngươi, vậy thì hôm nay để bản cô nương trực tiếp dạy dỗ ngươi vậy!
Nói rồi, Mạc Tĩnh bẻ cong tay nàng ta, ngoặc ra phía sau, xoay người nô tỳ đó lại, một cước đạp nàng ta té xuống đất!
Nô tỳ kia trực tiếp "hôn" đống đất cát trước mặt, đầu nàng ta dúi hẳn vào trong đám hoa.
Đám nô tỳ kia thấy vậy liền chạy đến đỡ, nhưng đều bị nàng ta đẩy ra, nàng ta tức giận, nhanh chóng đứng dậy, hét lớn:
- Ngươi.... đồ nô tỳ bẩn thỉu.... ngươi dám làm ta ngã!
Mạc Tĩnh nhướng mày, cố ý lên tiếng:
- Thì sao? Người ngươi làm bằng vàng hả? Hay làm bằng ngọc quý? Tưởng mình có người chống lưng cũng liền xem mình là thiên nga luôn sao?
Nô tỳ kia tức đến mức hộc máu, nàng ta liên tục chỉ vào mặt Mạc Tĩnh:
- Ngươi..... ngươi.....
Mạc Tĩnh cười mỉm duyên dáng, đáp:
- Ngươi ta cái gì, muốn làm một trận nữa không, lao lên đây, bản cô nương không ngại cho ngươi hôn đất nhiều lần đâu!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.