Chương 141: Chó Cắn Người!
PJH
02/11/2019
Ngay lúc Mạc Tĩnh vừa dứt lời, một giọng nói vang lên:
- Các ngươi đang làm gì ở đây?
Tiếng nói truyền đến từ phía sau lưng, khiến Mạc Tĩnh hơi bất ngờ, một giọng nữ cuốn hút làm cô không ngần ngại quay lại nhìn.
Trước mặt Mạc Tĩnh, xuất hiện một vị cô nương tướng mạo xuất chúng, khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, hàng lông mày thanh tú, chiếc mũi nhỏ với khuôn miệng duyên dáng, nàng ta mang bộ y phục màu xanh ngọc bích, càng làm tôn lên nước da trắng ngà.
Quả thật là một mỹ nhân!!!!
"...."
Sao ta lại có cảm giác bất an thế này nhỉ!!!!
Thường mấy kiểu mỹ nhân gặp nhau như này hay xảy ra đại họa lắm.
Mạc Tĩnh không quên nhìn nam nhân bên cạnh, nhan sắc nổi trội không kém, đôi mày rậm và dày, vầng trán cao với đôi mắt sáng, đặc biệt là chiếc mũi cao ngất giống hệt Lục Mã Tự, nhìn từ nhiều góc độ mà nói, là một kẻ có bề ngoài vô cùng ưa nhìn.
Tuy nhiên, vẫn là thần thái không bằng được chồng nhà cô=))))
Nô tỳ kia thấy được mỹ nhân, liền như vớt được cái phao cứu sinh, chạy đến cạnh nàng ta, kể lể mọi thứ.
Còn không quên cho mắm, nếm thêm muối, thậm chí ớt cay cũng bỏ vào!!!
"...."
Nghe kiểu gì cũng giống nấu lẩu vờ lờ :v
Khi nghe hết một lượt, nữ nhân kia liếc sang Mạc Tĩnh, nàng ta có một đôi mắt rất sắc bén, khi nhìn người, đôi mắt đặc biệt như rắn độc, chỉ cần liếc thôi cũng đủ làm Mạc Tĩnh nhíu mày!
Quả nhiên.... mấy câu nói cũng không thân thiện bao nhiêu cho kham:
- Ngươi là nô tỳ cung nào, dám láo xược với bổn cung như vậy? Gặp quận chúa còn không cần hành lễ!
Mạc Tĩnh bấy giờ mới nhớ cô đang mặc bộ đồ của nô tỳ, hôm nay cô đeo mạng che nhưng lại quên bôi đen làn da mình. Nhìn kiểu gì cũng méo thấy giống nô tỳ thấp hèn.
Mạc Tĩnh không có ý định quỳ xuống, càng không muốn hành lễ, cô vẫn đứng thẳng người, lên tiếng:
- Ta không phải nô tỳ!
Mỹ nữ kia đoán chắc là Nhu Ca! Mà đã là quận chúa thì người đi bên cạnh chắc cũng không dạng vừa gì, cô mà còn không nhìn ra được đó là Nhu Hoán thì uổng công cô thăm dò hoàng cung mấy ngày nay rồi!
Mé! Cái xui luôn kéo tới lũ lượt cùng ngày mà! Cư nhiên lại gặp hai nhân vật lớn rồi!
Nhu Ca nghe thấy liền nhíu mày, nhìn Mạc Tĩnh hỏi:
- Ngươi không phải nô tỳ mà lại mang đồ của nô tỳ! Ngươi có mục đích gì?
Mạc Tĩnh cười, đáp:
- Chẳng có mục đích gì cả, chỉ là ta muốn dạy dỗ nha hoàn của ngươi thôi!
Nhu Ca nheo mắt, nàng ta là ai mà dám ngông cuồng như vậy, ngữ điệu tự tin, phong thái ung dung, bình tĩnh, nàng ta là ai mà có được khí thế như vậy??
Nhu Ca nhìn qua nô tỳ của mình, nàng ta liền rụt đầu lại, thấy vậy, nàng quay lại nhìn Mạc Tĩnh:
- Đây là nô tỳ của ta, ngươi lấy quyền gì mà muốn dạy dỗ?
Mạc Tĩnh nhếch môi, cô khoanh tay ,trả lời:
- Đương nhiên là nha hoàn của quận chúa, ta chẳng có quyền gì đụng chạm! Nhưng sủng vật của ngươi lại đi khắp nơi vênh váo, coi trời bằng vung đấy! Ngươi như vậy là đang bao che cho nô tỳ của mình sao?
Nhu Ca nhíu mày, lạnh giọng lên tiếng:
- Ngươi có ý gì!
Mạc Tĩnh nghiêng đầu:
- Chó cắn người, ngươi nghĩ là người sai hay chó sai??
Nhu Ca trực tiếp trợn mắt, nàng ta cũng quá tự đại ngông cuồng rồi, sao có thể đem nha hoàn của nàng ra so sánh với sủng vật được chứ!
Nhu Ca bắt đầu tức giận, lớn tiếng nói:
- Ngươi quá đáng rồi đấy!
Mạc Tĩnh nhướng mày lại, không ngần ngại đáp:
- Người quá đáng chính là nha hoàn của ngươi, quận chúa của Tây Vực chẳng lẽ lại đi dung túng cho nô tỳ mình đi khắp nơi vênh váo, không xem ai ra gì à?
Nhu Ca mím môi, nô tỳ của nàng quả thật là có chút ỷ thế hiếp người, nhưng đó cũng là do nàng có quyền, có quyền thì có thể đứng trước mặt kẻ khác lớn mặt hơn.
- Dù là..... - Chưa kịp nói Mạc Tĩnh đã lên tiếng cắt ngang.
- Ngươi đừng nói là dựa vào quyền thế mà có thể ỷ lớn hiếp yếu, bộ nha hoàn của ngươi nghĩ mình cũng là quận chúa hay sao mà dám lên mặt với người khác như vậy? Cùng là nô tỳ thì làm gì có hơn kém, không phải cũng cùng một chức vụ à, tưởng có chỗ mạnh là đã muốn hiếp đáp kẻ yếu thế hơn, sao nàng ta không lên làm quận chúa luôn đi!
- Lại nói, quận chúa biết nô tỳ của mình bên ngoài giễu võ oai dương nhưng vẫn bao che dung túng, cái này là gọi là gì? Là quận chúa sao không nghĩ mình còn ở dưới Thái Tử, dưới Hoàng Thương, dưới Thái Hậu, tưởng mình có chút quyền lực liền một tay che trời à!
Từng câu từng chữ của Mạc Tĩnh, Nhu Ca nghe đến giật mình, không thể nói nên lời, không phải vì nó không đúng, mà là bởi vì nó quá có lý!
Nàng ta bị nhục mạ, liền tiến lên muốn đánh Mạc Tĩnh, ai ngờ, một cánh tay vắt ngang qua, Nhu Hoán liền chặn nàng lại.
Hắn nhìn nàng, lên tiếng:
- Chuyện lần này là lỗi của nha hoàn muội, còn muốn cãi nữa sao?
Nhu Ca mím môi, nhướn người:
- Ca, nhưng mà....
- Thế nào, chẳng lẽ bây giờ lời của Thái tử nói muội cũng không nghe lọt vào? Còn không mau đem nô tỳ của mình về cung trừng phạt.
Nhu Ca oán giận nhìn Mạc Tĩnh, rồi cố gắng nuốt cục tức ngay ngực mình mà rời đi.
Bây giờ, Nhu Hoán nhìn qua Mạc Tĩnh, lên tiếng:
- Cô nương, để cô chê cười rồi!
Mạc Tĩnh đối với mấy lời nói của hắn không mấy hấp dẫn, cô quay người muốn bỏ đi, nhưng khi nghe câu sau của Nhu Hoán, cô bất giác dừng bước:
- Hàn cô nương, chẳng lẽ cô không muốn tìm thấy hai nô tỳ của mình sao?
Mạc Tĩnh cắn môi, cô chầm chậm quay đầu, đối diện Nhu Hóan, lên tiếng:
- Ngươi muốn cái gì đây?
Nhu Hoán cười nhẹ lộ núm đồng tiền bên má, càng khiến hắn tăng nhiều phần đẹp trai:
- Cái này phải để ta hỏi Hàn cô nương rồi! Cô nương đem theo người đến Tây Vực, cải trang đột nhập hoàng cung là muốn gì đây?
Mạc Tĩnh mặt không chút biến sắc, đáp:
- Ta đến làm gì thì liên quan gì đến ngươi, Tây Vực không phải rất hiếu khách sao? Chẳng lẽ không hoan nghênh bằng hữu từ phương xa đến?
Nhu Hoán đặt biệt cười rộ lên, nói:
- Tây Vực chúng tôi luôn tiếp đón những vị khách muốn đến thăm, nhưng với người đi vào bằng ý không tốt, đương nhiên sẽ có đề phòng!
Mạc Tĩnh nhếch mày, đáp:
- Con mắt nào của ngươi thấy ta không có ý tốt đi vào? Muốn dùng thử một bộ đồ nô tỳ, muốn lặng lẽ tham quan hoàng cung Tây Vực, rồi lặng lẽ đi về bộ không cho hả?
Nhu Hoán lần này trực tiếp cười lớn, hắn không ngờ cô nương này lại thú vị đến thế, nói chuyện vô cùng khác người thường!
"..."
Tiểu thư bởi cái tính manh manh của mình mới câu được Lục Tứ gia cắn mồi, bây giờ thì tới lượt Nhu Hoán cũng cắn trúng thính của cô!
OK! Am Phai!!!!!
Có phải con người luôn bị thu hút bởi mấy giống loài khác người không??? Cứ thấy tiểu thư là thích =))) Méo hiểu nổi!
Mạc Tĩnh không vòng vo nữa, quyết định dứt khoát:
- Rốt cuộc là ngươi muốn gì? Giữ người của ta là muốn thế nào đây?
Nhu Hoán nhìn Mạc Tĩnh, không nhanh không chậm lên tiếng:
- Tại hạ không có gì muốn lấy từ cô nương cả, chỉ là.... vài ngày sau hoàng cung có tổ chức một buổi tiệc vô cùng lớn, rất hoan nghênh cô nương đến tham gia...... với bộ mặt thật của mình!
Những chữ cuối Nhu Hoán kéo dài âm thanh, làm tăng tính quan trọng của nó, Mạc Tĩnh có ngốc cũng không đến nỗi không nhận ra hắn muốn cái gì!
Cô cười mỉm, rồi quay đầu rời đi!
Tìm tìm cái mông ấy, ngay trước mặt đây này! Hắn giữ Bạch Hương Bạch Hiểu luôn rồi!
Đúng là xa tận chân trời gần ngay trước mắt mà!
- Các ngươi đang làm gì ở đây?
Tiếng nói truyền đến từ phía sau lưng, khiến Mạc Tĩnh hơi bất ngờ, một giọng nữ cuốn hút làm cô không ngần ngại quay lại nhìn.
Trước mặt Mạc Tĩnh, xuất hiện một vị cô nương tướng mạo xuất chúng, khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, hàng lông mày thanh tú, chiếc mũi nhỏ với khuôn miệng duyên dáng, nàng ta mang bộ y phục màu xanh ngọc bích, càng làm tôn lên nước da trắng ngà.
Quả thật là một mỹ nhân!!!!
"...."
Sao ta lại có cảm giác bất an thế này nhỉ!!!!
Thường mấy kiểu mỹ nhân gặp nhau như này hay xảy ra đại họa lắm.
Mạc Tĩnh không quên nhìn nam nhân bên cạnh, nhan sắc nổi trội không kém, đôi mày rậm và dày, vầng trán cao với đôi mắt sáng, đặc biệt là chiếc mũi cao ngất giống hệt Lục Mã Tự, nhìn từ nhiều góc độ mà nói, là một kẻ có bề ngoài vô cùng ưa nhìn.
Tuy nhiên, vẫn là thần thái không bằng được chồng nhà cô=))))
Nô tỳ kia thấy được mỹ nhân, liền như vớt được cái phao cứu sinh, chạy đến cạnh nàng ta, kể lể mọi thứ.
Còn không quên cho mắm, nếm thêm muối, thậm chí ớt cay cũng bỏ vào!!!
"...."
Nghe kiểu gì cũng giống nấu lẩu vờ lờ :v
Khi nghe hết một lượt, nữ nhân kia liếc sang Mạc Tĩnh, nàng ta có một đôi mắt rất sắc bén, khi nhìn người, đôi mắt đặc biệt như rắn độc, chỉ cần liếc thôi cũng đủ làm Mạc Tĩnh nhíu mày!
Quả nhiên.... mấy câu nói cũng không thân thiện bao nhiêu cho kham:
- Ngươi là nô tỳ cung nào, dám láo xược với bổn cung như vậy? Gặp quận chúa còn không cần hành lễ!
Mạc Tĩnh bấy giờ mới nhớ cô đang mặc bộ đồ của nô tỳ, hôm nay cô đeo mạng che nhưng lại quên bôi đen làn da mình. Nhìn kiểu gì cũng méo thấy giống nô tỳ thấp hèn.
Mạc Tĩnh không có ý định quỳ xuống, càng không muốn hành lễ, cô vẫn đứng thẳng người, lên tiếng:
- Ta không phải nô tỳ!
Mỹ nữ kia đoán chắc là Nhu Ca! Mà đã là quận chúa thì người đi bên cạnh chắc cũng không dạng vừa gì, cô mà còn không nhìn ra được đó là Nhu Hoán thì uổng công cô thăm dò hoàng cung mấy ngày nay rồi!
Mé! Cái xui luôn kéo tới lũ lượt cùng ngày mà! Cư nhiên lại gặp hai nhân vật lớn rồi!
Nhu Ca nghe thấy liền nhíu mày, nhìn Mạc Tĩnh hỏi:
- Ngươi không phải nô tỳ mà lại mang đồ của nô tỳ! Ngươi có mục đích gì?
Mạc Tĩnh cười, đáp:
- Chẳng có mục đích gì cả, chỉ là ta muốn dạy dỗ nha hoàn của ngươi thôi!
Nhu Ca nheo mắt, nàng ta là ai mà dám ngông cuồng như vậy, ngữ điệu tự tin, phong thái ung dung, bình tĩnh, nàng ta là ai mà có được khí thế như vậy??
Nhu Ca nhìn qua nô tỳ của mình, nàng ta liền rụt đầu lại, thấy vậy, nàng quay lại nhìn Mạc Tĩnh:
- Đây là nô tỳ của ta, ngươi lấy quyền gì mà muốn dạy dỗ?
Mạc Tĩnh nhếch môi, cô khoanh tay ,trả lời:
- Đương nhiên là nha hoàn của quận chúa, ta chẳng có quyền gì đụng chạm! Nhưng sủng vật của ngươi lại đi khắp nơi vênh váo, coi trời bằng vung đấy! Ngươi như vậy là đang bao che cho nô tỳ của mình sao?
Nhu Ca nhíu mày, lạnh giọng lên tiếng:
- Ngươi có ý gì!
Mạc Tĩnh nghiêng đầu:
- Chó cắn người, ngươi nghĩ là người sai hay chó sai??
Nhu Ca trực tiếp trợn mắt, nàng ta cũng quá tự đại ngông cuồng rồi, sao có thể đem nha hoàn của nàng ra so sánh với sủng vật được chứ!
Nhu Ca bắt đầu tức giận, lớn tiếng nói:
- Ngươi quá đáng rồi đấy!
Mạc Tĩnh nhướng mày lại, không ngần ngại đáp:
- Người quá đáng chính là nha hoàn của ngươi, quận chúa của Tây Vực chẳng lẽ lại đi dung túng cho nô tỳ mình đi khắp nơi vênh váo, không xem ai ra gì à?
Nhu Ca mím môi, nô tỳ của nàng quả thật là có chút ỷ thế hiếp người, nhưng đó cũng là do nàng có quyền, có quyền thì có thể đứng trước mặt kẻ khác lớn mặt hơn.
- Dù là..... - Chưa kịp nói Mạc Tĩnh đã lên tiếng cắt ngang.
- Ngươi đừng nói là dựa vào quyền thế mà có thể ỷ lớn hiếp yếu, bộ nha hoàn của ngươi nghĩ mình cũng là quận chúa hay sao mà dám lên mặt với người khác như vậy? Cùng là nô tỳ thì làm gì có hơn kém, không phải cũng cùng một chức vụ à, tưởng có chỗ mạnh là đã muốn hiếp đáp kẻ yếu thế hơn, sao nàng ta không lên làm quận chúa luôn đi!
- Lại nói, quận chúa biết nô tỳ của mình bên ngoài giễu võ oai dương nhưng vẫn bao che dung túng, cái này là gọi là gì? Là quận chúa sao không nghĩ mình còn ở dưới Thái Tử, dưới Hoàng Thương, dưới Thái Hậu, tưởng mình có chút quyền lực liền một tay che trời à!
Từng câu từng chữ của Mạc Tĩnh, Nhu Ca nghe đến giật mình, không thể nói nên lời, không phải vì nó không đúng, mà là bởi vì nó quá có lý!
Nàng ta bị nhục mạ, liền tiến lên muốn đánh Mạc Tĩnh, ai ngờ, một cánh tay vắt ngang qua, Nhu Hoán liền chặn nàng lại.
Hắn nhìn nàng, lên tiếng:
- Chuyện lần này là lỗi của nha hoàn muội, còn muốn cãi nữa sao?
Nhu Ca mím môi, nhướn người:
- Ca, nhưng mà....
- Thế nào, chẳng lẽ bây giờ lời của Thái tử nói muội cũng không nghe lọt vào? Còn không mau đem nô tỳ của mình về cung trừng phạt.
Nhu Ca oán giận nhìn Mạc Tĩnh, rồi cố gắng nuốt cục tức ngay ngực mình mà rời đi.
Bây giờ, Nhu Hoán nhìn qua Mạc Tĩnh, lên tiếng:
- Cô nương, để cô chê cười rồi!
Mạc Tĩnh đối với mấy lời nói của hắn không mấy hấp dẫn, cô quay người muốn bỏ đi, nhưng khi nghe câu sau của Nhu Hoán, cô bất giác dừng bước:
- Hàn cô nương, chẳng lẽ cô không muốn tìm thấy hai nô tỳ của mình sao?
Mạc Tĩnh cắn môi, cô chầm chậm quay đầu, đối diện Nhu Hóan, lên tiếng:
- Ngươi muốn cái gì đây?
Nhu Hoán cười nhẹ lộ núm đồng tiền bên má, càng khiến hắn tăng nhiều phần đẹp trai:
- Cái này phải để ta hỏi Hàn cô nương rồi! Cô nương đem theo người đến Tây Vực, cải trang đột nhập hoàng cung là muốn gì đây?
Mạc Tĩnh mặt không chút biến sắc, đáp:
- Ta đến làm gì thì liên quan gì đến ngươi, Tây Vực không phải rất hiếu khách sao? Chẳng lẽ không hoan nghênh bằng hữu từ phương xa đến?
Nhu Hoán đặt biệt cười rộ lên, nói:
- Tây Vực chúng tôi luôn tiếp đón những vị khách muốn đến thăm, nhưng với người đi vào bằng ý không tốt, đương nhiên sẽ có đề phòng!
Mạc Tĩnh nhếch mày, đáp:
- Con mắt nào của ngươi thấy ta không có ý tốt đi vào? Muốn dùng thử một bộ đồ nô tỳ, muốn lặng lẽ tham quan hoàng cung Tây Vực, rồi lặng lẽ đi về bộ không cho hả?
Nhu Hoán lần này trực tiếp cười lớn, hắn không ngờ cô nương này lại thú vị đến thế, nói chuyện vô cùng khác người thường!
"..."
Tiểu thư bởi cái tính manh manh của mình mới câu được Lục Tứ gia cắn mồi, bây giờ thì tới lượt Nhu Hoán cũng cắn trúng thính của cô!
OK! Am Phai!!!!!
Có phải con người luôn bị thu hút bởi mấy giống loài khác người không??? Cứ thấy tiểu thư là thích =))) Méo hiểu nổi!
Mạc Tĩnh không vòng vo nữa, quyết định dứt khoát:
- Rốt cuộc là ngươi muốn gì? Giữ người của ta là muốn thế nào đây?
Nhu Hoán nhìn Mạc Tĩnh, không nhanh không chậm lên tiếng:
- Tại hạ không có gì muốn lấy từ cô nương cả, chỉ là.... vài ngày sau hoàng cung có tổ chức một buổi tiệc vô cùng lớn, rất hoan nghênh cô nương đến tham gia...... với bộ mặt thật của mình!
Những chữ cuối Nhu Hoán kéo dài âm thanh, làm tăng tính quan trọng của nó, Mạc Tĩnh có ngốc cũng không đến nỗi không nhận ra hắn muốn cái gì!
Cô cười mỉm, rồi quay đầu rời đi!
Tìm tìm cái mông ấy, ngay trước mặt đây này! Hắn giữ Bạch Hương Bạch Hiểu luôn rồi!
Đúng là xa tận chân trời gần ngay trước mắt mà!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.