Chương 171: Đến Thăm Thẩm Sâm!
PJH
05/11/2019
Hạch Hiền cùng Mạc Tĩnh nói chuyện qua lại vài câu rồi rời đi.
Mạc Tĩnh ngồi trong phòng, suy nghĩ về các chòm sao mà Hạch Hiền đã nói
Nếu như đúng theo lời bà ta, thì trong truyền thuyết các chòm sao là hộ vệ riêng của tộc Phượng Hoàng, khi biết được cô còn sống, họ xuống nhân gian để gặp cô, vậy thì đại nạn nào đã làm cho họ không thể tụ họp chung một chỗ với cô chứ?
Chắc chắn có người đằng sau âm thầm phá hoại việc này!
Bây giờ cả Thiên giới và Ma giới đều đã biết đến sự tồn tại của cô, tình thế của cô hiện giờ, là vô cùng nguy hiểm!
"Cốc" "Cốc" - Tiếng gõ cửa vang lên cắt đứt mạch suy nghĩ của Mạc Tĩnh.
Cô chỉnh trang lại mình một chút, rồi lên tiếng:
- Vào đi!
Bạch Vũ được sự cho phép của Mạc Tĩnh, liền mở cửa tiến vào, cô cúi đầu, cung kính nói:
- Tiểu thư, Thẩm lão gia muốn gặp người!
Mạc Tĩnh nhìn Bạch Vũ, nhíu mày hỏi:
- Ông ấy có chuyện gì à?
Bạch Vũ lắc đầu, đáp:
- Thẩm lão gia nghe tin tiểu thư về là đã muốn gặp người rồi! Có chuyện gì thì nô tỳ không rõ.
Mạc Tĩnh gật đầu, cô nói:
- Được rồi, vậy đợi ta thay y phục một lát, ngươi ra ngoài chờ đi!
- Vâng! - Bạch Vũ nghe lời quay người lui ra ngoài.
Mạc Tĩnh nhìn xuống dưới thân thể cô, khi thấy bộ đồ màu đỏ của mình còn nguyên từ lúc đó trở về, liền lên tiếng gọi:
- Khoan đã, Bạch Vũ!
Bạch Vũ nghe tiếng gọi mình, cô quay người, đáp:
- Tiểu thư, người còn việc gì căn dặn.
Mạc Tĩnh nhìn cô, nói:
- Bạch Lẫm chắc vẫn còn ở đây đúng không? Đợi ta đi thăm Thẩm Sâm về, ngươi kêu mọi người tụ họp một chút đi. Gọi cả Ngũ Hắc và Mã Tự!
Bạch Vũ nhìn Mạc Tĩnh một lúc, liền biết cô có ý gì, nhưng không nói lại, chỉ đáp:
- Vâng! Nô tỳ biết rồi!
Sau đó, Bạch Vũ lui ra ngoài.
Mạc Tĩnh đứng dậy, cô cởi y phục ra, nghiêng đầu nhìn vết bớt trong gương, thở dài.
Có những chuyện cô không thể giấu được. Những người xuất hiện ngày hôm đó đâu phải là kẻ ngu, chỉ là họ không hỏi vì nể Lục Mã Tự, bây giờ cô đã bị Thiên Giới và Ma giới để mắt đến, cách tốt nhất chính là nói rõ ràng với mọi người, để cùng nhau tìm ra cách, thêm người, thêm một đồng minh, thêm một sức mạnh. Dù sao cũng tốt!
Hơn cả, cô muốn nói chuyện này với Lục Mã Tự. Cô không muốn giấu chàng về thân phận của mình....
-------...-----------...---------------
Trong phòng của Thẩm Sâm,
Mạc Tĩnh ngồi trên ghế, cẩn thận rót cho Thẩm Sâm một ly trà, rồi mới rót cho mình sau.
Thẩm Sâm nhìn cô, lên tiếng:
- Mạc Tĩnh, thật cảm ơn cháu đã vì Lân Nhi mà khổ tâm nhiều đến thế, lần này đến Tây Vực lại chịu không ít thiệt thòi.
Mạc Tĩnh cười mỉm nhìn ông, trả lời:
- Giúp được bác Thẩm là việc cháu nên làm, nếu như mẫu thân biết cũng sẽ ủng hộ việc này mà thôi!
Thẩm Sâm nhìn cô, thở dài:
- Chỉ trách, là ta không đề phòng Thẩm Tước, mới khiến mọi chuyện trở nên như bây giờ. Lân Nhi, lại có thể.......
Mạc Tĩnh có chút đồng cảm với Thẩm Sâm, thì ra ông ấy đã biết rồi!
Lúc cô đi từ phòng của mình qua đây, cũng nghe một số hạ nhân bàn về chuyện này, không ngờ, Thẩm Tước chơi lớn vậy, đem tin tức hắn với Thẩm Lân yêu nhau bán ra ngoài....
Chỉ tội nghiệp người làm cha ở đây, vừa xấu hổ với gia tộc, vừa đau khổ với bản thân mình.
Mạc Tĩnh mím môi cô lên tiếng:
- Bác Thẩm, lần trước cháu đã nói Thẩm Lân là một cô nương tốt, trong sáng và đơn thuần, điều đó dễ làm em ấy bị người xấu lợi dung. Nhưng mà, cháu tin cây kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra, đến khi em ấy thấy được bộ mặt thật của Thẩm Tước, sẽ tự động buông bỏ thôi!
Mạc Tĩnh ngồi trong phòng, suy nghĩ về các chòm sao mà Hạch Hiền đã nói
Nếu như đúng theo lời bà ta, thì trong truyền thuyết các chòm sao là hộ vệ riêng của tộc Phượng Hoàng, khi biết được cô còn sống, họ xuống nhân gian để gặp cô, vậy thì đại nạn nào đã làm cho họ không thể tụ họp chung một chỗ với cô chứ?
Chắc chắn có người đằng sau âm thầm phá hoại việc này!
Bây giờ cả Thiên giới và Ma giới đều đã biết đến sự tồn tại của cô, tình thế của cô hiện giờ, là vô cùng nguy hiểm!
"Cốc" "Cốc" - Tiếng gõ cửa vang lên cắt đứt mạch suy nghĩ của Mạc Tĩnh.
Cô chỉnh trang lại mình một chút, rồi lên tiếng:
- Vào đi!
Bạch Vũ được sự cho phép của Mạc Tĩnh, liền mở cửa tiến vào, cô cúi đầu, cung kính nói:
- Tiểu thư, Thẩm lão gia muốn gặp người!
Mạc Tĩnh nhìn Bạch Vũ, nhíu mày hỏi:
- Ông ấy có chuyện gì à?
Bạch Vũ lắc đầu, đáp:
- Thẩm lão gia nghe tin tiểu thư về là đã muốn gặp người rồi! Có chuyện gì thì nô tỳ không rõ.
Mạc Tĩnh gật đầu, cô nói:
- Được rồi, vậy đợi ta thay y phục một lát, ngươi ra ngoài chờ đi!
- Vâng! - Bạch Vũ nghe lời quay người lui ra ngoài.
Mạc Tĩnh nhìn xuống dưới thân thể cô, khi thấy bộ đồ màu đỏ của mình còn nguyên từ lúc đó trở về, liền lên tiếng gọi:
- Khoan đã, Bạch Vũ!
Bạch Vũ nghe tiếng gọi mình, cô quay người, đáp:
- Tiểu thư, người còn việc gì căn dặn.
Mạc Tĩnh nhìn cô, nói:
- Bạch Lẫm chắc vẫn còn ở đây đúng không? Đợi ta đi thăm Thẩm Sâm về, ngươi kêu mọi người tụ họp một chút đi. Gọi cả Ngũ Hắc và Mã Tự!
Bạch Vũ nhìn Mạc Tĩnh một lúc, liền biết cô có ý gì, nhưng không nói lại, chỉ đáp:
- Vâng! Nô tỳ biết rồi!
Sau đó, Bạch Vũ lui ra ngoài.
Mạc Tĩnh đứng dậy, cô cởi y phục ra, nghiêng đầu nhìn vết bớt trong gương, thở dài.
Có những chuyện cô không thể giấu được. Những người xuất hiện ngày hôm đó đâu phải là kẻ ngu, chỉ là họ không hỏi vì nể Lục Mã Tự, bây giờ cô đã bị Thiên Giới và Ma giới để mắt đến, cách tốt nhất chính là nói rõ ràng với mọi người, để cùng nhau tìm ra cách, thêm người, thêm một đồng minh, thêm một sức mạnh. Dù sao cũng tốt!
Hơn cả, cô muốn nói chuyện này với Lục Mã Tự. Cô không muốn giấu chàng về thân phận của mình....
-------...-----------...---------------
Trong phòng của Thẩm Sâm,
Mạc Tĩnh ngồi trên ghế, cẩn thận rót cho Thẩm Sâm một ly trà, rồi mới rót cho mình sau.
Thẩm Sâm nhìn cô, lên tiếng:
- Mạc Tĩnh, thật cảm ơn cháu đã vì Lân Nhi mà khổ tâm nhiều đến thế, lần này đến Tây Vực lại chịu không ít thiệt thòi.
Mạc Tĩnh cười mỉm nhìn ông, trả lời:
- Giúp được bác Thẩm là việc cháu nên làm, nếu như mẫu thân biết cũng sẽ ủng hộ việc này mà thôi!
Thẩm Sâm nhìn cô, thở dài:
- Chỉ trách, là ta không đề phòng Thẩm Tước, mới khiến mọi chuyện trở nên như bây giờ. Lân Nhi, lại có thể.......
Mạc Tĩnh có chút đồng cảm với Thẩm Sâm, thì ra ông ấy đã biết rồi!
Lúc cô đi từ phòng của mình qua đây, cũng nghe một số hạ nhân bàn về chuyện này, không ngờ, Thẩm Tước chơi lớn vậy, đem tin tức hắn với Thẩm Lân yêu nhau bán ra ngoài....
Chỉ tội nghiệp người làm cha ở đây, vừa xấu hổ với gia tộc, vừa đau khổ với bản thân mình.
Mạc Tĩnh mím môi cô lên tiếng:
- Bác Thẩm, lần trước cháu đã nói Thẩm Lân là một cô nương tốt, trong sáng và đơn thuần, điều đó dễ làm em ấy bị người xấu lợi dung. Nhưng mà, cháu tin cây kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra, đến khi em ấy thấy được bộ mặt thật của Thẩm Tước, sẽ tự động buông bỏ thôi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.