Chương 172: Người Tốt!
PJH
05/11/2019
Thẩm Sâm nhìn Mạc Tĩnh, khuôn mặt già nua vì năm tháng và sự hành hạ của bệnh tật mà hiện lên chút ưu buồn:
- Chỉ sợ, đợi đến lúc nó biết được bộ mặt thật của Thẩm Tước, thì Thẩm gia đã lụn bại rồi!
Mạc Tĩnh lắc đầu, sâu xa nhìn Thẩm Sâm, cô nói:
- Cháu tin ông trời có mắt, nhất định sẽ không để Thẩm gia suy vong, Thẩm Lân là một người tốt, cháu cũng tin ông trời sẽ giúp đỡ em ấy.
Đừng nói là ông trời, chính cô cũng sẽ không để Thẩm gia lụn bại, càng không để Thẩm Lân bước vào con đường sai trái.
Qua sự việc vừa rồi, cô nhận ra rằng, bất cứ ai cũng có thể bị Ma tộc khống chế nếu như trong lòng có tà niệm. Lâm Mạc Chí là một ví dụ điển hình.
Cô nghe Bạch Vũ nói, thi thể của hắn được tìm thấy dưới đống đổ nát của hang động, cả người chỉ còn bộ xương, tất cả da thịt lẫn linh hồn đều bị quỷ rút hết đi.
Thẩm Tước có nỗi hận, nếu để Ma tộc điều khiển, thì Thẩm Lân ở bên cạnh hắn ta quá nguy hiểm, vì vậy, cô nhất đinh phải đưa em ấy trở về bên cạnh mình!
Dù là gì, cô không muốn người mà cô quan tâm rơi vào trò chơi của Ma giới.
Thẩm Sâm nghe cô nói, trên mặt cũng nhẹ đi không ít, ông nở nụ cười hiền lành:
- Mạc Tĩnh, cháu mới là một cô nương tốt, Lân Nhi có được một chủ nhân như cháu, một người bằng hữu như cháu, thật sự là diễm phúc của nó!
Mạc Tĩnh nắm lấy tay ông, lên tiếng:
- Bác Thẩm, quen biết bác và Thẩm Lân, đối với Hàn gia cũng là điều rất quý báu. Năm đó, thật sự bác đã giúp đỡ Hàn gia rất nhiều, bây giờ, cháu tận tâm giúp lại bác, cũng là điều nên làm.
- Thẩm gia là tâm huyết của bác và rất nhiều đời trước nữa! Cháu hay mẫu thân cháu đều không muốn nhìn nó suy vong, vì vậy, Mạc Tĩnh nhất định sẽ đem người nối dõi của bác nguyên vẹn về lại Thẩm gia!
Thẩm Sâm mím môi, đôi mắt ông đã ươn ướt, ông đưa tay nắm chặt lấy Mạc Tĩnh nói lời cảm ơn.
Thì ra, trên đời này chưa bao giờ thiếu người tốt, chỉ là muốn như vậy, bạn phải tốt với họ trước, thì họ sẽ tốt lại với bạn. Thậm chí là gấp nhiều lần nữa.
Những năm trước, Thẩm gia giúp Hàn gia chỉ vài việc nhỏ, ông giúp Tịnh Y cũng chỉ vì xuất phát từ sự thông cảm.
Thế nhưng, bây giờ, Hàn gia lại giúp Thẩm gia lấy danh dự trở lại, đó là một việc lớn, con của Tịnh Y lại có thể nguyện giúp con của ông quay đầu! Đó còn là chuyện lớn hơn nữa!
Thẩm Sâm cảm thấy thế giới này thực ra không quá đen tối như ông đã nghĩ, có người xấu thì đương nhiên cũng sẽ có người tốt.
Muốn người khác đối tốt với mình, thì phải bắt đầu bằng chính thái độ của bạn trước!
- Chỉ sợ, đợi đến lúc nó biết được bộ mặt thật của Thẩm Tước, thì Thẩm gia đã lụn bại rồi!
Mạc Tĩnh lắc đầu, sâu xa nhìn Thẩm Sâm, cô nói:
- Cháu tin ông trời có mắt, nhất định sẽ không để Thẩm gia suy vong, Thẩm Lân là một người tốt, cháu cũng tin ông trời sẽ giúp đỡ em ấy.
Đừng nói là ông trời, chính cô cũng sẽ không để Thẩm gia lụn bại, càng không để Thẩm Lân bước vào con đường sai trái.
Qua sự việc vừa rồi, cô nhận ra rằng, bất cứ ai cũng có thể bị Ma tộc khống chế nếu như trong lòng có tà niệm. Lâm Mạc Chí là một ví dụ điển hình.
Cô nghe Bạch Vũ nói, thi thể của hắn được tìm thấy dưới đống đổ nát của hang động, cả người chỉ còn bộ xương, tất cả da thịt lẫn linh hồn đều bị quỷ rút hết đi.
Thẩm Tước có nỗi hận, nếu để Ma tộc điều khiển, thì Thẩm Lân ở bên cạnh hắn ta quá nguy hiểm, vì vậy, cô nhất đinh phải đưa em ấy trở về bên cạnh mình!
Dù là gì, cô không muốn người mà cô quan tâm rơi vào trò chơi của Ma giới.
Thẩm Sâm nghe cô nói, trên mặt cũng nhẹ đi không ít, ông nở nụ cười hiền lành:
- Mạc Tĩnh, cháu mới là một cô nương tốt, Lân Nhi có được một chủ nhân như cháu, một người bằng hữu như cháu, thật sự là diễm phúc của nó!
Mạc Tĩnh nắm lấy tay ông, lên tiếng:
- Bác Thẩm, quen biết bác và Thẩm Lân, đối với Hàn gia cũng là điều rất quý báu. Năm đó, thật sự bác đã giúp đỡ Hàn gia rất nhiều, bây giờ, cháu tận tâm giúp lại bác, cũng là điều nên làm.
- Thẩm gia là tâm huyết của bác và rất nhiều đời trước nữa! Cháu hay mẫu thân cháu đều không muốn nhìn nó suy vong, vì vậy, Mạc Tĩnh nhất định sẽ đem người nối dõi của bác nguyên vẹn về lại Thẩm gia!
Thẩm Sâm mím môi, đôi mắt ông đã ươn ướt, ông đưa tay nắm chặt lấy Mạc Tĩnh nói lời cảm ơn.
Thì ra, trên đời này chưa bao giờ thiếu người tốt, chỉ là muốn như vậy, bạn phải tốt với họ trước, thì họ sẽ tốt lại với bạn. Thậm chí là gấp nhiều lần nữa.
Những năm trước, Thẩm gia giúp Hàn gia chỉ vài việc nhỏ, ông giúp Tịnh Y cũng chỉ vì xuất phát từ sự thông cảm.
Thế nhưng, bây giờ, Hàn gia lại giúp Thẩm gia lấy danh dự trở lại, đó là một việc lớn, con của Tịnh Y lại có thể nguyện giúp con của ông quay đầu! Đó còn là chuyện lớn hơn nữa!
Thẩm Sâm cảm thấy thế giới này thực ra không quá đen tối như ông đã nghĩ, có người xấu thì đương nhiên cũng sẽ có người tốt.
Muốn người khác đối tốt với mình, thì phải bắt đầu bằng chính thái độ của bạn trước!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.