Chương 145: Đó Không Phải Là Tình Yêu!
PJH
03/11/2019
Mạc Tĩnh đi ra ngoài, Nhu Hoán cũng không nói hai lời theo sau.
Bên trong duy chỉ còn Thẩm Lân và Bạch Hoan đứng đó.
Bạch Hoa rút từ trong túi áo ra một chiếc khăn tay mỏng, cô bước lại gần Thẩm Lân, đứng đối diện nàng đưa nó ra, nói:
- Đây là lần đầu tiên ta thấy tiểu thư giận đến mức trực tiếp đánh người như vậy! Đau lắm phải không?
Thẩm Lân cắn môi, nàng nuốt nước mắt vào trong, nhẫn nhịn quay đầu, nhìn Bạch Hoa, rồi nhìn xuống chiếc khăn, quyết định cầm lấy. Sau đó, khó khăn mở miệng:
- Lần này.... là lỗi tại ta!
Bạch Hoa lắc đầu, cô rút tay về, lên tiếng:
- Tiểu thư giận không phải vì ngươi sai, mà là vì ngươi lừa dối người!
Hít một hơi, nhìn trực diện Thẩm Lân, Bạch Hoa nói tiếp:
- Ngươi biết mà, tiểu thư ghét nhất là bị người mình tin tưởng lừa dối, huống hồ người tin ngươi như vậy, ngươi lại làm chuyện để người phải thất vọng. Tiểu thư luôn bao dung với người của mình như thế nào, ngươi cũng thấy rồi đấy! Đừng nói là nể chút tình cảm đó của ngươi, người ngay cả việc tha thứ hay bao che cho ngươi làm việc sai trái cũng có thể được, nhưng..... ngươi vẫn là không nên lừa dối người!
- Bạc Ngà không phải là thứ duy nhất chữa được bệnh của cha ngươi, nhưng Thẩm Lân, trong thời khắc ngươi muốn cứu cha mình ấy, chính tiểu thư đã tự nguyện đi tìm nó, tự nguyện hi sinh để có được nó. Ngươi đã từng nghĩ đến điều này chưa? Ngươi có thể vì Bạc Ngà, hay là vì Thẩm Tước cũng được, những chuyện đó cơ bản là tiểu thư không quan tâm, cái mà người lo lắng, chính là ngươi ngây thơ để rồi dễ dàng bị kẻ xấu lợi dụng. Người cuối cùng vẫn là quan tâm ngươi mà thôi.
Bạch Hoa nói tới đâu, tay Thẩm Lân nắm chặt tới đó, cô không dám ngẩng đầu, đôi tay chỉ dùng sức nắm chặt chiếc khăn trên tay mình.
Bạch Hoa thở dài, cô đặt một tay lên vai Thẩm Lân, lên tiếng:
- Lần này, tiểu thư đến Tây Vực cũng là muốn tìm ngươi, muốn nhìn thấy ngươi an toàn mà thôi. Dù ngươi có làm chuyện gì, thì tiểu thư cũng sẽ cho ngươi một cơ hội quay đầu, ta mong lần cuối cùng ấy, ngươi sẽ không để vụt mất!
Nói rồi, Bạch Hoa hướng cửa đi ra ngoài, Thẩm Lân trực tiếp quỳ xuống dưới đất, cô nắm chặt chiếc khăn tay khóc nức nở....
Nước mắt tuôn trào, chảy vào những dấu tay đỏ rát trên mặt, nhưng Thẩm Lân lại không hề cảm thấy đau, cô cứ khóc như vậy.....
----------...---------..---------------
Mạc Tĩnh đi được nửa đoạn đường, liền gặp phải Thẩm Tước đang đi về.
Hắn nhìn thấy cô, nở một nụ cười, lên tiếng:
- Lục Tứ phu nhân, lâu rồi không gặp!
Mạc Tĩnh nhìn nụ cười giả tạo của hắn, nghĩ lại đêm đó hắn cùng Thẩm Lân nói chuyện, diễn cũng đạt quá rồi!
Trách cô lúc đó không nhìn kĩ bản chất của hắn, nếu không, Thẩm Lân cũng sẽ không thành như bây giờ!
Mạc Tĩnh cười lại, đáp:
- ĐÚng là lâu rồi không gặp, không nhìn ra ngươi có thể hạ độc cha của mình, lại còn có âm mưu muốn chiếm đoạt Bạc Ngà, đánh cắp cả Thẩm Lân mang sang đây! Quả nhiên nhìn người, vần là không thể tri nhân tri diện bất tri tâm. ( biết người, biết mặt không biết lòng)
Thẩm Tước nghe câu nói của cô, cũng không tức giận, hắn thu lại nét cười, nhìn Mạc Tĩnh, nói:
- ĐỪng gọi một tiếng cha như vậy, ta nghe thật buồn nôn!
Cô nhíu mày, lạnh giọng:
- Người sinh ra ngươi, chẳng lẽ lại phải gọi bằng người lạ à? Dù thật sự ngươi có bỉ ổi đến thế nào cũng đừng có đến mức hạ độc chính cha ruột của mình như vậy!
Thẩm Tước cười hai tiếng,:
- Ta chính là muốn ông ta bị độc hành hạ cho đến chết, chính là muốn cả gia tộc nhà họ Thẩm phải tuyệt tử tuyệt tôn đấy, thì sao?
Mạc Tĩnh mặt đã lạnh đến cực độ, ánh mắt cô đen đến nỗi không thể thấy được sự tức giận ở đâu nữa:
- Ngươi rốt cuộc là vì cái gì chứ?
Thẩm Tước nhìn cô, ánh nhìn hắn điên dại vô cùng:
- Vì cái gì? Ta chẳng vì cái gì cả!
Nói rồi, hắn hướng cửa phòng của Thẩm Lân đi tới, lúc đi ngang qua Mạc Tĩnh, hắn còn cúi đầu nói với cô một câu:
- Ta sẽ khiến cả Thẩm gia, đặc biệt là Thẩm Sâm, chịu tai tiếng đến muôn đời, bắt đầu bằng sự ngu ngốc của con gái hắn!
Xong, hắn đi một mạch!
Mạc Tĩnh nghiến răng, cô quay đầu nhìn bóng lưng của hắn, thở hắt ra một hơi.
Cái thứ gì đã làm cho con người Thẩm Tước thay đổi đến vậy, lúc đầu khi cô gặp hắn, dù có che dấu giỏi thế nào, thì lòng thù hận cũng không thể nào không biểu hiện ra được.
Lúc đó, cô chưa từng thấy hắn hận thù sâu đậm đến mức này!
Nhưng bây giờ.... dường như quanh hắn bủa vây bởi những khí màu đen, cô thậm chí có thể thấy bản chất của hắn đã thay đổi nốt.
Là thứ gì? Rốt cuộc lòng thù hận nào lớn đến nỗi có thể thay đổi một con người đén vậy!
Nhu Hoán đi ra gặp Thẩm Tước, nhưng hắn lại cứ lướt qua mà đi, thấy vậy, Nhu Hoán đến gần Mạc Tĩnh, thấy cô đang nhìn chằm chằm bóng dáng Thẩm Tước liền lên tiếng hỏi:
- Hàn cô nương, đang nhìn cái gì vậy?
Mạc Tĩnh thu lại ánh mắt, cô liếc qua người Nhu Hoán, ném cho hắn một câu:
- Ngươi đi theo ta làm gì? Sao không về phủ của mình đi!
Nhu Hoán: "..."
Đừng có dội thau nước lạnh lên người hắn như vậy được không?
Người gì đâu mà phũ thấy sợ!
Hắn ho khan hai tiếng, nhìn thấy Mạc Tĩnh đã cất bước đi, liền chạy theo sau, nói:
- Ta chưa vội về! Nhưng mà.... lúc nãy khi nghe ngươi nói, Thẩm Lân gì đó với Thẩm Tước là huynh muội ruột sao!
Mạc Tĩnh không nhìn hắn, chân cũng không đổi, nhịp nhàng bước đi, chỉ qua loa trả lời:
- Cũng gần như vậy, là huynh muội cùng cha khác mẹ!
Nhu Hoán gật đầu "Ồ" một tiếng, rồi hỏi tiếp:
- Nhưng mà, giữa huynh muội ruột, cũng có thể nảy sinh tình cảm với nhau ư?
Mạc Tĩnh tiếp tục đi về phía trước, nhưng miệng vẫn trả lời:
- Thứ tình cảm lợi dụng người mình yêu để đạt được mục đích thật sự, thứ đó.... không phải là tình yêu!
Nhu Hoán hơi bất ngờ trước câu nói của Mạc tĩnh, hắn bất giác quay sang nhìn cô, vị cô nương này.... mới lớn thôi mà, có cần nói chuyện già dặn vậy không?
Cứ như kiểu đã trải qua nhiều thứ chuyện lắm rồi vậy!
Mạc Tĩnh cảm nhận được ánh mắt của Nhu Hoán, liền tùy tiện đổi chủ đề:
- Phải rồi, tại sao ngươi lại giúp Thẩm Tước? Để hắn sống trong phủ của ngươi?
Nhu Hoán đi sau Mạc Tĩnh, đáp:
- Là vì ta nợ mẫu thân của hắn một ân tình! Hắn đến đây muốn giúp, ta cũng chỉ là trả nợ mà thôi!
Lần này, Mạc Tĩnh dừng chân lại, khiến bước chân của Nhu Hoán cũng dừng theo, cô quay đầu, vừa vặn đứng gần Nhu Hoán, khuôn mặt cô sát vào mặt của hắn.
Mạc Tĩnh nhíu mày, nhìn Nhu Hoán, hỏi:
- Ân tình? Là ân tình gì?
Nhu Hoán bị dùng lại bất ngờ, lại đột ngột bị Mạc Tĩnh đứng gần, hắn chỉ nghe lồng ngực mình đập "Thình Thịch" vô cùng kịch liệt, nhìn Mạc Tĩnh ở một khoảng cách gần như vậy, càng làm hắn thấy rõ được khuôn mặt xinh đẹp của cô.
Mặt Nhu Hoán đỏ lên nhanh chóng, hắn đảo mắt rồi xoay người chạy mất!
Mạc Tĩnh : "..."
Quách tờ heo?
Bị điên hả? Cô đang hỏi hắn mà?? Sao không trả lời mà chạy rồi?
Người cổ đại nào cũng có chu kì lên cơn như vậy hả? Cũng giống Lục Mã Tự quá đấy!
Bên trong duy chỉ còn Thẩm Lân và Bạch Hoan đứng đó.
Bạch Hoa rút từ trong túi áo ra một chiếc khăn tay mỏng, cô bước lại gần Thẩm Lân, đứng đối diện nàng đưa nó ra, nói:
- Đây là lần đầu tiên ta thấy tiểu thư giận đến mức trực tiếp đánh người như vậy! Đau lắm phải không?
Thẩm Lân cắn môi, nàng nuốt nước mắt vào trong, nhẫn nhịn quay đầu, nhìn Bạch Hoa, rồi nhìn xuống chiếc khăn, quyết định cầm lấy. Sau đó, khó khăn mở miệng:
- Lần này.... là lỗi tại ta!
Bạch Hoa lắc đầu, cô rút tay về, lên tiếng:
- Tiểu thư giận không phải vì ngươi sai, mà là vì ngươi lừa dối người!
Hít một hơi, nhìn trực diện Thẩm Lân, Bạch Hoa nói tiếp:
- Ngươi biết mà, tiểu thư ghét nhất là bị người mình tin tưởng lừa dối, huống hồ người tin ngươi như vậy, ngươi lại làm chuyện để người phải thất vọng. Tiểu thư luôn bao dung với người của mình như thế nào, ngươi cũng thấy rồi đấy! Đừng nói là nể chút tình cảm đó của ngươi, người ngay cả việc tha thứ hay bao che cho ngươi làm việc sai trái cũng có thể được, nhưng..... ngươi vẫn là không nên lừa dối người!
- Bạc Ngà không phải là thứ duy nhất chữa được bệnh của cha ngươi, nhưng Thẩm Lân, trong thời khắc ngươi muốn cứu cha mình ấy, chính tiểu thư đã tự nguyện đi tìm nó, tự nguyện hi sinh để có được nó. Ngươi đã từng nghĩ đến điều này chưa? Ngươi có thể vì Bạc Ngà, hay là vì Thẩm Tước cũng được, những chuyện đó cơ bản là tiểu thư không quan tâm, cái mà người lo lắng, chính là ngươi ngây thơ để rồi dễ dàng bị kẻ xấu lợi dụng. Người cuối cùng vẫn là quan tâm ngươi mà thôi.
Bạch Hoa nói tới đâu, tay Thẩm Lân nắm chặt tới đó, cô không dám ngẩng đầu, đôi tay chỉ dùng sức nắm chặt chiếc khăn trên tay mình.
Bạch Hoa thở dài, cô đặt một tay lên vai Thẩm Lân, lên tiếng:
- Lần này, tiểu thư đến Tây Vực cũng là muốn tìm ngươi, muốn nhìn thấy ngươi an toàn mà thôi. Dù ngươi có làm chuyện gì, thì tiểu thư cũng sẽ cho ngươi một cơ hội quay đầu, ta mong lần cuối cùng ấy, ngươi sẽ không để vụt mất!
Nói rồi, Bạch Hoa hướng cửa đi ra ngoài, Thẩm Lân trực tiếp quỳ xuống dưới đất, cô nắm chặt chiếc khăn tay khóc nức nở....
Nước mắt tuôn trào, chảy vào những dấu tay đỏ rát trên mặt, nhưng Thẩm Lân lại không hề cảm thấy đau, cô cứ khóc như vậy.....
----------...---------..---------------
Mạc Tĩnh đi được nửa đoạn đường, liền gặp phải Thẩm Tước đang đi về.
Hắn nhìn thấy cô, nở một nụ cười, lên tiếng:
- Lục Tứ phu nhân, lâu rồi không gặp!
Mạc Tĩnh nhìn nụ cười giả tạo của hắn, nghĩ lại đêm đó hắn cùng Thẩm Lân nói chuyện, diễn cũng đạt quá rồi!
Trách cô lúc đó không nhìn kĩ bản chất của hắn, nếu không, Thẩm Lân cũng sẽ không thành như bây giờ!
Mạc Tĩnh cười lại, đáp:
- ĐÚng là lâu rồi không gặp, không nhìn ra ngươi có thể hạ độc cha của mình, lại còn có âm mưu muốn chiếm đoạt Bạc Ngà, đánh cắp cả Thẩm Lân mang sang đây! Quả nhiên nhìn người, vần là không thể tri nhân tri diện bất tri tâm. ( biết người, biết mặt không biết lòng)
Thẩm Tước nghe câu nói của cô, cũng không tức giận, hắn thu lại nét cười, nhìn Mạc Tĩnh, nói:
- ĐỪng gọi một tiếng cha như vậy, ta nghe thật buồn nôn!
Cô nhíu mày, lạnh giọng:
- Người sinh ra ngươi, chẳng lẽ lại phải gọi bằng người lạ à? Dù thật sự ngươi có bỉ ổi đến thế nào cũng đừng có đến mức hạ độc chính cha ruột của mình như vậy!
Thẩm Tước cười hai tiếng,:
- Ta chính là muốn ông ta bị độc hành hạ cho đến chết, chính là muốn cả gia tộc nhà họ Thẩm phải tuyệt tử tuyệt tôn đấy, thì sao?
Mạc Tĩnh mặt đã lạnh đến cực độ, ánh mắt cô đen đến nỗi không thể thấy được sự tức giận ở đâu nữa:
- Ngươi rốt cuộc là vì cái gì chứ?
Thẩm Tước nhìn cô, ánh nhìn hắn điên dại vô cùng:
- Vì cái gì? Ta chẳng vì cái gì cả!
Nói rồi, hắn hướng cửa phòng của Thẩm Lân đi tới, lúc đi ngang qua Mạc Tĩnh, hắn còn cúi đầu nói với cô một câu:
- Ta sẽ khiến cả Thẩm gia, đặc biệt là Thẩm Sâm, chịu tai tiếng đến muôn đời, bắt đầu bằng sự ngu ngốc của con gái hắn!
Xong, hắn đi một mạch!
Mạc Tĩnh nghiến răng, cô quay đầu nhìn bóng lưng của hắn, thở hắt ra một hơi.
Cái thứ gì đã làm cho con người Thẩm Tước thay đổi đến vậy, lúc đầu khi cô gặp hắn, dù có che dấu giỏi thế nào, thì lòng thù hận cũng không thể nào không biểu hiện ra được.
Lúc đó, cô chưa từng thấy hắn hận thù sâu đậm đến mức này!
Nhưng bây giờ.... dường như quanh hắn bủa vây bởi những khí màu đen, cô thậm chí có thể thấy bản chất của hắn đã thay đổi nốt.
Là thứ gì? Rốt cuộc lòng thù hận nào lớn đến nỗi có thể thay đổi một con người đén vậy!
Nhu Hoán đi ra gặp Thẩm Tước, nhưng hắn lại cứ lướt qua mà đi, thấy vậy, Nhu Hoán đến gần Mạc Tĩnh, thấy cô đang nhìn chằm chằm bóng dáng Thẩm Tước liền lên tiếng hỏi:
- Hàn cô nương, đang nhìn cái gì vậy?
Mạc Tĩnh thu lại ánh mắt, cô liếc qua người Nhu Hoán, ném cho hắn một câu:
- Ngươi đi theo ta làm gì? Sao không về phủ của mình đi!
Nhu Hoán: "..."
Đừng có dội thau nước lạnh lên người hắn như vậy được không?
Người gì đâu mà phũ thấy sợ!
Hắn ho khan hai tiếng, nhìn thấy Mạc Tĩnh đã cất bước đi, liền chạy theo sau, nói:
- Ta chưa vội về! Nhưng mà.... lúc nãy khi nghe ngươi nói, Thẩm Lân gì đó với Thẩm Tước là huynh muội ruột sao!
Mạc Tĩnh không nhìn hắn, chân cũng không đổi, nhịp nhàng bước đi, chỉ qua loa trả lời:
- Cũng gần như vậy, là huynh muội cùng cha khác mẹ!
Nhu Hoán gật đầu "Ồ" một tiếng, rồi hỏi tiếp:
- Nhưng mà, giữa huynh muội ruột, cũng có thể nảy sinh tình cảm với nhau ư?
Mạc Tĩnh tiếp tục đi về phía trước, nhưng miệng vẫn trả lời:
- Thứ tình cảm lợi dụng người mình yêu để đạt được mục đích thật sự, thứ đó.... không phải là tình yêu!
Nhu Hoán hơi bất ngờ trước câu nói của Mạc tĩnh, hắn bất giác quay sang nhìn cô, vị cô nương này.... mới lớn thôi mà, có cần nói chuyện già dặn vậy không?
Cứ như kiểu đã trải qua nhiều thứ chuyện lắm rồi vậy!
Mạc Tĩnh cảm nhận được ánh mắt của Nhu Hoán, liền tùy tiện đổi chủ đề:
- Phải rồi, tại sao ngươi lại giúp Thẩm Tước? Để hắn sống trong phủ của ngươi?
Nhu Hoán đi sau Mạc Tĩnh, đáp:
- Là vì ta nợ mẫu thân của hắn một ân tình! Hắn đến đây muốn giúp, ta cũng chỉ là trả nợ mà thôi!
Lần này, Mạc Tĩnh dừng chân lại, khiến bước chân của Nhu Hoán cũng dừng theo, cô quay đầu, vừa vặn đứng gần Nhu Hoán, khuôn mặt cô sát vào mặt của hắn.
Mạc Tĩnh nhíu mày, nhìn Nhu Hoán, hỏi:
- Ân tình? Là ân tình gì?
Nhu Hoán bị dùng lại bất ngờ, lại đột ngột bị Mạc Tĩnh đứng gần, hắn chỉ nghe lồng ngực mình đập "Thình Thịch" vô cùng kịch liệt, nhìn Mạc Tĩnh ở một khoảng cách gần như vậy, càng làm hắn thấy rõ được khuôn mặt xinh đẹp của cô.
Mặt Nhu Hoán đỏ lên nhanh chóng, hắn đảo mắt rồi xoay người chạy mất!
Mạc Tĩnh : "..."
Quách tờ heo?
Bị điên hả? Cô đang hỏi hắn mà?? Sao không trả lời mà chạy rồi?
Người cổ đại nào cũng có chu kì lên cơn như vậy hả? Cũng giống Lục Mã Tự quá đấy!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.