Chương 144: Loạn Luân!
PJH
03/11/2019
Mạc Tĩnh theo Nhu Hoán đi đến cung của hắn
ta, khi cánh cửa phòng được mở ra, người đáng lẽ ra nên thấy
là Thẩm Tước thì không có, nhưng lại có một người mà Mạc
Tĩnh không muốn nhìn thấy ở đây nhất - Thẩm Lân.
"..."
Cái méo gì không có linh, mà nói vui một phát là linh liền!
Câu trước vừa nói có khi nào gặp được Thẩm Lân không, câu sau... gặp liền !!!!!
Khi nhìn thấy Mạc Tĩnh, Thẩm Lân vô cùng bất ngờ, nàng ta chạy đến chỗ của Mạc Tĩnh, kích động nắm lấy hai tay của cô, nói:
- Mạc Tĩnh tỷ, tỷ tỉnh lại rồi sao? Thật hay quá! Thật hay quá! Muội biết tỷ sẽ không sao mà!
Mạc Tĩnh không chút biến hóa nào nhìn cô gái trước mặt, cô thật rất muốn soi ra, cái biểu cảm này, sự lo lắng này, cảm giác vui mừng này... có phải là thật hay không!
Cô luôn tự hào vì đôi mắt có thể nhìn thấu người khác của mình, nhưng chưa lúc nào như bây giờ, cô mong con mắt mình có thể tinh ý hơn một chút, để có thể nhìn rõ được bản chất của cô gái đứng trước mặt. Là thật hay là giả!
Mạc Tĩnh nhìn thẳng Thẩm Lân, lên tiếng:
- Đương nhiên ta phải tỉnh dậy rồi, tỉnh dậy để xem muội đang làm chuyện tốt đẹp gì chứ! Phải không?
Lời nói của Mạc Tĩnh làm vẻ mặt đang vui mừng của Thẩm Lân phút chốc tan biến, hai tay nàng dần trượt xuống, không còn nắm lấy tay cô nữa.
Ánh mắt Thẩm Lân né tránh, nàng cúi đầu, không dám đối diện với ánh mắt của Mạc Tĩnh, điều này làm lòng cô nổi lên một ngọn lửa vô cớ.
Lúc này, Nhu Hoán bên cạnh đã thâm sâu nhìn hai người, sau đó lên tiếng nhìn Thẩm Lân, hỏi:
- Thẩm Tước đâu? Hắn nói với ta có việc muốn gặp Hàn cô nương mà!
Thẩm Lân cắn môi, ngước đầu nhìn Nhu Hoán, đáp:
- Chàng ấy đi lấy một chút đồ rồi!
Chàng?? Mạc Tĩnh ngạc nhiên, cô cảm thấy tức cười vô cùng, cái cách gọi này, là cách anh em dùng với nhau sao?
Cô liến nhìn Thẩm Lân, lạnh giọng nói:
- Em đang nói cái gì vậy? Từ khi nào thì tình cảm huynh muội của hai người đã có thể thân thiết đến mức dùng cách gọi của phu thê như thế rồi?
Thẩm Lân chớp chớp mắt, cô vẫn không dám đối diện Mạc Tĩnh, mím môi, cúi đầu xuống, không lên tiếng.
Mạc Tĩnh khó chịu, cô lớn giọng:
- Nói đi!
Bả vai Thẩm Lân bất giác run lên, cô giật mình trước khí tức trên người Mạc Tĩnh tỏa ra.
Thẩm Lân chầm chậm ngẩng đầu lên, khi đối diện ánh mắt đen láy sâu thẳm đó của Mạc Tĩnh, tay chân cô không hẹn mà co quắn vào nhau:
- Mạc Tĩnh tỷ.... muội .... muội thích Thẩm Tước! Là thật lòng - Thẩm Lân trả lời với giọng điệu ngập ngừng.
Mạc Tĩnh nghe xong liền cười hắt ra một hơi, cô đang nghe chuyện cười sao? Thứ tình cảm loạn luân này,.....
Cô luôn cho rằng tình cảm của Thẩm Tước là đơn phương, nhưng chưa từng ngờ rằng..... chính Thẩm Lân lại động lòng với hắn ta.
Mạc Tĩnh kiềm chế cơn giận trong ngực mình, nhìn Thẩm Lân nói:
- Thích? Muội biết thích là cái gì sao? Thích của muội, chính là lừa gạt ta sao? Đem Bạc Ngà đi mất, để phụ thân muội sống hấp hối dựa vào thuốc à?
Thẩm Lân lắc đầu, giọng điệu vô cùng bối rối, hoảng loạn:
- Không... không phải... muội không có...
Mạc Tĩnh dồn dập nói tới, trực tiếp cắt ngang lời biện hộ của Thẩm Lân:
- Muội không có vậy thì muội đang làm cái gì? Lúc đầu là ai sống chết muốn lấy Bạc Ngà đem về để cứu cha mình, lúc đầu là ai luôn miệng nói không muốn để cha mình có chuyện? Em rốt cuộc là đang nghĩ cái gì mà đem Bạc Ngà bỏ trốn sang đây trong khi cha em thì phải nằm sống bằng cách dựa vào thuốc than ở Lục gia!
Mạc Tĩnh nói không lớn, nhưng giọng của cô đủ làm áp đảo những người ở đây, không một ai lên tiếng, sự im lặng càng làm giọng cô vang vào không trung, mang theo sự tức giận nhè nhẹ.
Thẩm Lân đã bắt đầu mau nước mắt, cô không ngẩng đầu nhìn Mạc Tĩnh, nhưng bả vai cô run lên bần bật, khiến người khác nhìn vào thấy xót xa.
Mạc Tĩnh mím môi, cô hít lại hơi thở, nhìn mái tóc đen của Thẩm Lân, lên tiếng:
- Tại sao em lại có thể đi thích huynh của mình chứ? Chẳng lẽ em không biết, người đó trên danh nghĩa là sư huynh của em sao?
Mạc Tĩnh ngàn tính vạn tính chính là không tính được Thẩm Lân từ lúc nào đã thích Thẩm Tước. Cô không ngờ loại tình cảm đó cũng có thể xảy ra, anh trai mưa với em gái mưa, có nghĩ kiểu gì cũng cảm thấy không thể nào!
Thế mà..... vẫn là có khả năng xảy ra!
Thẩm Lân bây giờ mới ngước mặt mình lên, nhìn vào đôi mắt chứa ngọn lửa tức giận của Mạc Tĩnh, cô cố kiềm nén tiếng nấc của mình, nói:
- Mạc Tĩnh tỷ, lần này là em sai..... Nhưng dù có sai, em cũng muốn sai theo ý mình, sai một cách có giá trị! Em không cần Thẩm gia gì cả, không cần gia tộc lâu đời gì cả, em chỉ cần huynh ấy, chỉ cần Thẩm Tước mà thôi!
Mạc Tĩnh nhíu chặt mày, lồng ngực cô đã tức đến không lên tiếng được nữa. Cô gái này, sao có thể ngốc như vậy!
Có phải là vì cô ấy còn quá nhỏ hay không? Quá ảo tưởng về một thế giới tình yêu màu hồng, mà không biết rằng bản thân mình lại đang bị lợi dụng!!!!
Thẩm Lân tiếp tục nhìn Mạc Tĩnh, nói:
- Cho nên, xin tỷ hãy nể tình Thẩm Lân mà tác thành cho muội và Thẩm Tước.....
"Bốp" - Một tiếng động vang lên thật lớn, má trái của Thẩm Lân nghiêng qua, trên đó còn khắc lên năm dấu tay lớn.
Bạch Hoa ngạc nhiên nhìn Mạc Tĩnh, tiểu thư... đánh người rồi!
Mạc Tĩnh vung tay không chút ngần ngại cho Thẩm Lân một bạt tai, mặt cô lạnh như tiền, lên giọng:
- Thẩm Lân! Em quá ích kỉ! Em vì tình yêu của em, vì sự si tình ngu ngốc của em, chấp nhận quay lưng với cha mình, thậm chí là phản bội cả gia tộc nhà họ Thẩm, sự đánh đổi đó lại chỉ đáng giá bằng một Thẩm Tước ư?
- Em nói em sai? Lần này là em sai sao? Không, lần này là em quá sai, quá ngu ngốc, quá ích kỉ rồi! Em chưa từng nghĩ cha mình sẽ như thế nào nếu không có Bạc Ngà, chưa từng nghĩ gia tộc nhà họ Thẩm sẽ bị diệt vong chỉ vì không có người nối dõi là em, em đã từng có nghĩ hậu quả nó lớn thế nào hay chưa? Hả!!!!!
Tiếng cuối cùng của Mạc Tĩnh, cô nói rất to, thậm chí là hét rất lớn.
Đối với Thẩm Lân, con bé chỉ mới bước vào đời,vẫn chỉ là một con sâu non nớt.
Cô đã từng ở tuổi này,làm sao cô không biết chứ? Nông nổi, nhiệt huyết, dễ vấp ngã, dễ phạm sai lầm, dễ ích kỉ nghĩ rằng mình làm đúng, nhưng thực chất...... cô ấy còn quá trẻ để hiểu được tình yêu, để hiểu được cái thế giới này.
Nó không phải là màu hồng, mà chỉ là một màu trắng đơn thuần, bị chúng ta tùy tiện tô vẽ lên cho cuộc đời của chính mình mà thôi!
Em ấy bây giờ, đứng trước sự rung động đầu đời của tuổi trẻ, cố chấp cho rằng đó là tình yêu, tin tưởng rằng nó là đúng, mà bỏ qua tất cả những thứ đáng giá hơn trên đời.
Cha, người thân, gia tộc... mọi thứ...
Mạc Tĩnh đánh xong, cô thu tay lại, nhìn Thẩm Lân lần cuối:
- Đây là cái giá mà em phải trả cho sự bất hiếu đối với cha của mình, em vì một người chấp nhận đánh đổi cả gia tộc, cả người thân của mình, em sẽ không có được thứ hạnh phúc dựa trên điều đó đâu! Sự áy náy sẽ đeo theo em cả đời, thậm chí là từng giây từng canh giờ khi em sống trên thế giới này! Em nghĩ mình sẽ vui vẻ được sao?
Nói rồi, Mạc Tĩnh xoay người, trước khi ra khỏi cửa, cô chỉ để lại một câu:
- Đây là lần cuối cùng ta xen vào chuyện của em, sau này, em làm việc gì, ta nhất định sẽ không nói đến nửa chữ. Nếu như muốn quay đầu, thì chỗ của ta luôn là bờ, nhưng... sẽ chỉ đợi em một lần duy nhất mà thôi!
Mạc Tĩnh bước đi, không hề quay đầu lại, cô đã nói cạn tình cạn nghĩa rồi, có thể thấu hiểu hay không, còn phải xem chính bản thân Thẩm Lân!
Khi bước ra ngoài, Mạc Tĩnh ngước đầu nhìn bầu trời, lòng tự nhẩm:
- Lệ Anh, ta đã không thể cứu được em, lần này cũng không thể cứu Thẩm Lân ra khỏi vũng lầy ấy. Phải chi ta đề phòng việc này sớm hơn, có lẽ mọi chuyện đã không thành như thế này! Nếu em có linh thiêng, hãy cho Thẩm Lân một cơ hội quay đầu, ta thật sự... không muốn mất luôn em ấy!
"..."
Cái méo gì không có linh, mà nói vui một phát là linh liền!
Câu trước vừa nói có khi nào gặp được Thẩm Lân không, câu sau... gặp liền !!!!!
Khi nhìn thấy Mạc Tĩnh, Thẩm Lân vô cùng bất ngờ, nàng ta chạy đến chỗ của Mạc Tĩnh, kích động nắm lấy hai tay của cô, nói:
- Mạc Tĩnh tỷ, tỷ tỉnh lại rồi sao? Thật hay quá! Thật hay quá! Muội biết tỷ sẽ không sao mà!
Mạc Tĩnh không chút biến hóa nào nhìn cô gái trước mặt, cô thật rất muốn soi ra, cái biểu cảm này, sự lo lắng này, cảm giác vui mừng này... có phải là thật hay không!
Cô luôn tự hào vì đôi mắt có thể nhìn thấu người khác của mình, nhưng chưa lúc nào như bây giờ, cô mong con mắt mình có thể tinh ý hơn một chút, để có thể nhìn rõ được bản chất của cô gái đứng trước mặt. Là thật hay là giả!
Mạc Tĩnh nhìn thẳng Thẩm Lân, lên tiếng:
- Đương nhiên ta phải tỉnh dậy rồi, tỉnh dậy để xem muội đang làm chuyện tốt đẹp gì chứ! Phải không?
Lời nói của Mạc Tĩnh làm vẻ mặt đang vui mừng của Thẩm Lân phút chốc tan biến, hai tay nàng dần trượt xuống, không còn nắm lấy tay cô nữa.
Ánh mắt Thẩm Lân né tránh, nàng cúi đầu, không dám đối diện với ánh mắt của Mạc Tĩnh, điều này làm lòng cô nổi lên một ngọn lửa vô cớ.
Lúc này, Nhu Hoán bên cạnh đã thâm sâu nhìn hai người, sau đó lên tiếng nhìn Thẩm Lân, hỏi:
- Thẩm Tước đâu? Hắn nói với ta có việc muốn gặp Hàn cô nương mà!
Thẩm Lân cắn môi, ngước đầu nhìn Nhu Hoán, đáp:
- Chàng ấy đi lấy một chút đồ rồi!
Chàng?? Mạc Tĩnh ngạc nhiên, cô cảm thấy tức cười vô cùng, cái cách gọi này, là cách anh em dùng với nhau sao?
Cô liến nhìn Thẩm Lân, lạnh giọng nói:
- Em đang nói cái gì vậy? Từ khi nào thì tình cảm huynh muội của hai người đã có thể thân thiết đến mức dùng cách gọi của phu thê như thế rồi?
Thẩm Lân chớp chớp mắt, cô vẫn không dám đối diện Mạc Tĩnh, mím môi, cúi đầu xuống, không lên tiếng.
Mạc Tĩnh khó chịu, cô lớn giọng:
- Nói đi!
Bả vai Thẩm Lân bất giác run lên, cô giật mình trước khí tức trên người Mạc Tĩnh tỏa ra.
Thẩm Lân chầm chậm ngẩng đầu lên, khi đối diện ánh mắt đen láy sâu thẳm đó của Mạc Tĩnh, tay chân cô không hẹn mà co quắn vào nhau:
- Mạc Tĩnh tỷ.... muội .... muội thích Thẩm Tước! Là thật lòng - Thẩm Lân trả lời với giọng điệu ngập ngừng.
Mạc Tĩnh nghe xong liền cười hắt ra một hơi, cô đang nghe chuyện cười sao? Thứ tình cảm loạn luân này,.....
Cô luôn cho rằng tình cảm của Thẩm Tước là đơn phương, nhưng chưa từng ngờ rằng..... chính Thẩm Lân lại động lòng với hắn ta.
Mạc Tĩnh kiềm chế cơn giận trong ngực mình, nhìn Thẩm Lân nói:
- Thích? Muội biết thích là cái gì sao? Thích của muội, chính là lừa gạt ta sao? Đem Bạc Ngà đi mất, để phụ thân muội sống hấp hối dựa vào thuốc à?
Thẩm Lân lắc đầu, giọng điệu vô cùng bối rối, hoảng loạn:
- Không... không phải... muội không có...
Mạc Tĩnh dồn dập nói tới, trực tiếp cắt ngang lời biện hộ của Thẩm Lân:
- Muội không có vậy thì muội đang làm cái gì? Lúc đầu là ai sống chết muốn lấy Bạc Ngà đem về để cứu cha mình, lúc đầu là ai luôn miệng nói không muốn để cha mình có chuyện? Em rốt cuộc là đang nghĩ cái gì mà đem Bạc Ngà bỏ trốn sang đây trong khi cha em thì phải nằm sống bằng cách dựa vào thuốc than ở Lục gia!
Mạc Tĩnh nói không lớn, nhưng giọng của cô đủ làm áp đảo những người ở đây, không một ai lên tiếng, sự im lặng càng làm giọng cô vang vào không trung, mang theo sự tức giận nhè nhẹ.
Thẩm Lân đã bắt đầu mau nước mắt, cô không ngẩng đầu nhìn Mạc Tĩnh, nhưng bả vai cô run lên bần bật, khiến người khác nhìn vào thấy xót xa.
Mạc Tĩnh mím môi, cô hít lại hơi thở, nhìn mái tóc đen của Thẩm Lân, lên tiếng:
- Tại sao em lại có thể đi thích huynh của mình chứ? Chẳng lẽ em không biết, người đó trên danh nghĩa là sư huynh của em sao?
Mạc Tĩnh ngàn tính vạn tính chính là không tính được Thẩm Lân từ lúc nào đã thích Thẩm Tước. Cô không ngờ loại tình cảm đó cũng có thể xảy ra, anh trai mưa với em gái mưa, có nghĩ kiểu gì cũng cảm thấy không thể nào!
Thế mà..... vẫn là có khả năng xảy ra!
Thẩm Lân bây giờ mới ngước mặt mình lên, nhìn vào đôi mắt chứa ngọn lửa tức giận của Mạc Tĩnh, cô cố kiềm nén tiếng nấc của mình, nói:
- Mạc Tĩnh tỷ, lần này là em sai..... Nhưng dù có sai, em cũng muốn sai theo ý mình, sai một cách có giá trị! Em không cần Thẩm gia gì cả, không cần gia tộc lâu đời gì cả, em chỉ cần huynh ấy, chỉ cần Thẩm Tước mà thôi!
Mạc Tĩnh nhíu chặt mày, lồng ngực cô đã tức đến không lên tiếng được nữa. Cô gái này, sao có thể ngốc như vậy!
Có phải là vì cô ấy còn quá nhỏ hay không? Quá ảo tưởng về một thế giới tình yêu màu hồng, mà không biết rằng bản thân mình lại đang bị lợi dụng!!!!
Thẩm Lân tiếp tục nhìn Mạc Tĩnh, nói:
- Cho nên, xin tỷ hãy nể tình Thẩm Lân mà tác thành cho muội và Thẩm Tước.....
"Bốp" - Một tiếng động vang lên thật lớn, má trái của Thẩm Lân nghiêng qua, trên đó còn khắc lên năm dấu tay lớn.
Bạch Hoa ngạc nhiên nhìn Mạc Tĩnh, tiểu thư... đánh người rồi!
Mạc Tĩnh vung tay không chút ngần ngại cho Thẩm Lân một bạt tai, mặt cô lạnh như tiền, lên giọng:
- Thẩm Lân! Em quá ích kỉ! Em vì tình yêu của em, vì sự si tình ngu ngốc của em, chấp nhận quay lưng với cha mình, thậm chí là phản bội cả gia tộc nhà họ Thẩm, sự đánh đổi đó lại chỉ đáng giá bằng một Thẩm Tước ư?
- Em nói em sai? Lần này là em sai sao? Không, lần này là em quá sai, quá ngu ngốc, quá ích kỉ rồi! Em chưa từng nghĩ cha mình sẽ như thế nào nếu không có Bạc Ngà, chưa từng nghĩ gia tộc nhà họ Thẩm sẽ bị diệt vong chỉ vì không có người nối dõi là em, em đã từng có nghĩ hậu quả nó lớn thế nào hay chưa? Hả!!!!!
Tiếng cuối cùng của Mạc Tĩnh, cô nói rất to, thậm chí là hét rất lớn.
Đối với Thẩm Lân, con bé chỉ mới bước vào đời,vẫn chỉ là một con sâu non nớt.
Cô đã từng ở tuổi này,làm sao cô không biết chứ? Nông nổi, nhiệt huyết, dễ vấp ngã, dễ phạm sai lầm, dễ ích kỉ nghĩ rằng mình làm đúng, nhưng thực chất...... cô ấy còn quá trẻ để hiểu được tình yêu, để hiểu được cái thế giới này.
Nó không phải là màu hồng, mà chỉ là một màu trắng đơn thuần, bị chúng ta tùy tiện tô vẽ lên cho cuộc đời của chính mình mà thôi!
Em ấy bây giờ, đứng trước sự rung động đầu đời của tuổi trẻ, cố chấp cho rằng đó là tình yêu, tin tưởng rằng nó là đúng, mà bỏ qua tất cả những thứ đáng giá hơn trên đời.
Cha, người thân, gia tộc... mọi thứ...
Mạc Tĩnh đánh xong, cô thu tay lại, nhìn Thẩm Lân lần cuối:
- Đây là cái giá mà em phải trả cho sự bất hiếu đối với cha của mình, em vì một người chấp nhận đánh đổi cả gia tộc, cả người thân của mình, em sẽ không có được thứ hạnh phúc dựa trên điều đó đâu! Sự áy náy sẽ đeo theo em cả đời, thậm chí là từng giây từng canh giờ khi em sống trên thế giới này! Em nghĩ mình sẽ vui vẻ được sao?
Nói rồi, Mạc Tĩnh xoay người, trước khi ra khỏi cửa, cô chỉ để lại một câu:
- Đây là lần cuối cùng ta xen vào chuyện của em, sau này, em làm việc gì, ta nhất định sẽ không nói đến nửa chữ. Nếu như muốn quay đầu, thì chỗ của ta luôn là bờ, nhưng... sẽ chỉ đợi em một lần duy nhất mà thôi!
Mạc Tĩnh bước đi, không hề quay đầu lại, cô đã nói cạn tình cạn nghĩa rồi, có thể thấu hiểu hay không, còn phải xem chính bản thân Thẩm Lân!
Khi bước ra ngoài, Mạc Tĩnh ngước đầu nhìn bầu trời, lòng tự nhẩm:
- Lệ Anh, ta đã không thể cứu được em, lần này cũng không thể cứu Thẩm Lân ra khỏi vũng lầy ấy. Phải chi ta đề phòng việc này sớm hơn, có lẽ mọi chuyện đã không thành như thế này! Nếu em có linh thiêng, hãy cho Thẩm Lân một cơ hội quay đầu, ta thật sự... không muốn mất luôn em ấy!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.