Chương 353: Đòi Nợ!
PJH
19/11/2019
Lý Huyên bây giờ đã sợ đến xanh mặt, tay chân thoáng run run..... Chu Cẩm... cô ta... làm sao biết được vậy chứ??
Chu Cẩm vẫn nhìn bằng ánh mắt lạnh tanh, lên tiếng:
- Con người tôi tuy không ghét gì nhiều nhưng vẫn là ghét kiểu người dùng thủ đoạn bỉ ổi đâm tôi. Cô không may thật đấy, trúng loại người tôi ghét luôn rồi!
Lý Huyên bất giác nuốt nước miếng, giọng nói bá đạo, ánh mắt đen thẳm, thần thái ngạo ngễ như bậc đế vương.... cái này.... là gì đây?
Cô ta rõ ràng chỉ là con nhóc 23t thôi mà, làm thế nào mà.... lại có sự đáng sợ như vậy??
Cô ta... thật đáng sợ quá!!
Chu Cẩm nghiêng đầu, mày hơi nhướng lên, nói tiếp:
- Thế nào? Sợ rồi sao? Cô yếu hơn tôi nghĩ đấy? Mạnh miệng mắng tôi như lúc nãy xem nào? Hửm?
Chu Cẩm hừ lạnh, ha! Cô đây sống 27 28 năm rồi đấy nhé! Dạng người gì cũng từng gặp qua, muốn đấu khẩu với cô? nhóc, còn non và xanh tươi tốt lắm!! Về tu luyện thêm trăm năm nữa đi!
ĐÚng lúc Lý Huyên đang bí bách vì hoảng sợ hoang mang, đột nhiên lúc này bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, mắt thấy đám người bảo vệ đã tới, cô liền phấn chấn hẳn, hô to:
- Chính là cô ta, cô ta xâm nhập vào phòng riêng của tổng giám đốc, các người mau bắt cô ta ra ngoài!!! Mau lên đi!!!
Lý Huyên vừa nhìn vào đám bảo vệ vừa chỉ tay sang Chu Cẩm, hét lớn.
Đám bảo vệ nghe hoảng, liền chạy ngay đến chỗ Chu Cẩm, muốn tóm lấy tay cô đem đi.....
Chu Cẩm vẫn nhìn bằng ánh mắt lạnh tanh, lên tiếng:
- Con người tôi tuy không ghét gì nhiều nhưng vẫn là ghét kiểu người dùng thủ đoạn bỉ ổi đâm tôi. Cô không may thật đấy, trúng loại người tôi ghét luôn rồi!
Lý Huyên bất giác nuốt nước miếng, giọng nói bá đạo, ánh mắt đen thẳm, thần thái ngạo ngễ như bậc đế vương.... cái này.... là gì đây?
Cô ta rõ ràng chỉ là con nhóc 23t thôi mà, làm thế nào mà.... lại có sự đáng sợ như vậy??
Cô ta... thật đáng sợ quá!!
Chu Cẩm nghiêng đầu, mày hơi nhướng lên, nói tiếp:
- Thế nào? Sợ rồi sao? Cô yếu hơn tôi nghĩ đấy? Mạnh miệng mắng tôi như lúc nãy xem nào? Hửm?
Chu Cẩm hừ lạnh, ha! Cô đây sống 27 28 năm rồi đấy nhé! Dạng người gì cũng từng gặp qua, muốn đấu khẩu với cô? nhóc, còn non và xanh tươi tốt lắm!! Về tu luyện thêm trăm năm nữa đi!
ĐÚng lúc Lý Huyên đang bí bách vì hoảng sợ hoang mang, đột nhiên lúc này bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, mắt thấy đám người bảo vệ đã tới, cô liền phấn chấn hẳn, hô to:
- Chính là cô ta, cô ta xâm nhập vào phòng riêng của tổng giám đốc, các người mau bắt cô ta ra ngoài!!! Mau lên đi!!!
Lý Huyên vừa nhìn vào đám bảo vệ vừa chỉ tay sang Chu Cẩm, hét lớn.
Đám bảo vệ nghe hoảng, liền chạy ngay đến chỗ Chu Cẩm, muốn tóm lấy tay cô đem đi.....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.