Chương 352: Chu Cẩm Chất Vấn!
PJH
19/11/2019
Chu Cẩm cười nhẹ nhìn trò trẻ con của Lý Huyên, cô lên tiếng:
- Không ngờ là cô gọi thật nhỉ?
Lý Huyên nghe vậy, cứ nghĩ là Chu Cẩm đang sợ, liền đắc ý nói:
- Thế nào? Sợ rồi chứ gì? Còn không mau cút ra khỏi đây? Đợi bảo vệ lên họ sẽ ném cô ra ngoài!
Chu Cẩm nhếch môi, không nhanh không chậm đáp:
- Sợ sao? Tôi đã nói rồi, Lý tiểu thư, tôi đến đây là để thăm chồng mình, chẳng có gì để phải sợ cả!
Lý Huyên chau mày, cô ta còn ảo tưởng nhiều như thế, Diệp ca ca đã có vợ đâu chứ, chuyện hoang đường.
- Được, vậy cô cứ đợi đám bảo vệ lên đây đi, họ sẽ ném cô ra ngoài như ném bao cát vậy! - Lý Huyên nói.
Chu Cẩm lại không hề tỏ thái độ gì khi nghe như vậy, cô ngồi ngả người ra sau, chạm vào lưng ghế mềm mại, thoải mái lên tiếng:
- Đến lúc đó, cô kiêu ngạo cũng chưa muộn, nhưng mà bây giờ... trong lúc chờ đợi, chúng ta cũng nên tính toán một số nợ nần cá nhân thôi!!!
Lý Huyên nghe xong liền đảo mắt, đề phòng hỏi:
- Nợ nần gì chứ, tôi không biết cô! Không nợ cô gì cả!
Chu Cẩm nhếch môi, lên tiếng:
- Ha! Đừng vội phủ nhận vậy chứ! Tôi đây nhớ rất rõ buổi tiệc hôm đó cô đã giới thiệu mình như thế nào, nếu tôi nhớ không lầm thì.... Lý Huyên? Tên của cô phải không?
Lý Huyên nghe tên gọi của mình, trong lòng lộp bộp vào tiếng:
- Buổi tiệc nào chứ? Tôi không tham dự buổi tiệc nào cả!
Chu Cẩm nhướng mày, môi vẫn giữ ở đường cong lạnh lùng:
- Đừng giả vờ nữa, ở đây chỉ có tôi với cô, giấu diễm cái gì chứ?Hôm nay tôi nói ra tên cô đương nhiên cũng có thể nói ra cả tiểu sử của cô, tôi còn điều tra được gia cảnh của cô, Lý Huyên, cô muốn nghe không?
Mặt Lý Huyên có chút nhăn nhó, cô ta chậm rãi lên tiếng:
- Thì sao chứ? Buổi tiệc hôm đó tôi bất quá cũng chỉ chào hỏi cô mấy câu, tôi chẳng làm gì nợ cô cả!
Ánh mắt CHu Cẩm lạnh tanh, cô nói:
- Chào hỏi sao? Có loại phương thức chào hỏi mà bỏ thuốc vào thức uống của đối phương à? Cô chào hỏi cũng khác người thật đấy!
Nghe tới đây, đáy lòng Lý Huyên đánh lên hồi chuông báo động, làm cô ta có chút hoảng sợ.
Lý Huyên theo bản năng phủ nhận:
- Gì chứ! Tôi không biết thuốc gì cả!!! Cô ... đừng có mà nói bậy!!!
Chu Cẩm vòng hai tay thản nhiên nhìn Lý Huyên, nói:
- Nói bậy? Cô có cần tôi cho cô xem đoạn camera ở khách sạn ngày hôm ấy không? Camera vô cùng sắc nét..... nắm bắt được mọi thứ rõ vô cùng..... đặc biệt là..... khoảnh khắc cô bỏ viên thuốc vào ly của tôi... Lý Huyên!
- Không ngờ là cô gọi thật nhỉ?
Lý Huyên nghe vậy, cứ nghĩ là Chu Cẩm đang sợ, liền đắc ý nói:
- Thế nào? Sợ rồi chứ gì? Còn không mau cút ra khỏi đây? Đợi bảo vệ lên họ sẽ ném cô ra ngoài!
Chu Cẩm nhếch môi, không nhanh không chậm đáp:
- Sợ sao? Tôi đã nói rồi, Lý tiểu thư, tôi đến đây là để thăm chồng mình, chẳng có gì để phải sợ cả!
Lý Huyên chau mày, cô ta còn ảo tưởng nhiều như thế, Diệp ca ca đã có vợ đâu chứ, chuyện hoang đường.
- Được, vậy cô cứ đợi đám bảo vệ lên đây đi, họ sẽ ném cô ra ngoài như ném bao cát vậy! - Lý Huyên nói.
Chu Cẩm lại không hề tỏ thái độ gì khi nghe như vậy, cô ngồi ngả người ra sau, chạm vào lưng ghế mềm mại, thoải mái lên tiếng:
- Đến lúc đó, cô kiêu ngạo cũng chưa muộn, nhưng mà bây giờ... trong lúc chờ đợi, chúng ta cũng nên tính toán một số nợ nần cá nhân thôi!!!
Lý Huyên nghe xong liền đảo mắt, đề phòng hỏi:
- Nợ nần gì chứ, tôi không biết cô! Không nợ cô gì cả!
Chu Cẩm nhếch môi, lên tiếng:
- Ha! Đừng vội phủ nhận vậy chứ! Tôi đây nhớ rất rõ buổi tiệc hôm đó cô đã giới thiệu mình như thế nào, nếu tôi nhớ không lầm thì.... Lý Huyên? Tên của cô phải không?
Lý Huyên nghe tên gọi của mình, trong lòng lộp bộp vào tiếng:
- Buổi tiệc nào chứ? Tôi không tham dự buổi tiệc nào cả!
Chu Cẩm nhướng mày, môi vẫn giữ ở đường cong lạnh lùng:
- Đừng giả vờ nữa, ở đây chỉ có tôi với cô, giấu diễm cái gì chứ?Hôm nay tôi nói ra tên cô đương nhiên cũng có thể nói ra cả tiểu sử của cô, tôi còn điều tra được gia cảnh của cô, Lý Huyên, cô muốn nghe không?
Mặt Lý Huyên có chút nhăn nhó, cô ta chậm rãi lên tiếng:
- Thì sao chứ? Buổi tiệc hôm đó tôi bất quá cũng chỉ chào hỏi cô mấy câu, tôi chẳng làm gì nợ cô cả!
Ánh mắt CHu Cẩm lạnh tanh, cô nói:
- Chào hỏi sao? Có loại phương thức chào hỏi mà bỏ thuốc vào thức uống của đối phương à? Cô chào hỏi cũng khác người thật đấy!
Nghe tới đây, đáy lòng Lý Huyên đánh lên hồi chuông báo động, làm cô ta có chút hoảng sợ.
Lý Huyên theo bản năng phủ nhận:
- Gì chứ! Tôi không biết thuốc gì cả!!! Cô ... đừng có mà nói bậy!!!
Chu Cẩm vòng hai tay thản nhiên nhìn Lý Huyên, nói:
- Nói bậy? Cô có cần tôi cho cô xem đoạn camera ở khách sạn ngày hôm ấy không? Camera vô cùng sắc nét..... nắm bắt được mọi thứ rõ vô cùng..... đặc biệt là..... khoảnh khắc cô bỏ viên thuốc vào ly của tôi... Lý Huyên!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.