Chương 375: Dù Ở Đâu! Cũng Sẽ Bảo Vệ!
PJH
20/11/2019
Chu Cẩm nhìn chiếc cửa bị khóa kín, cùng
với tiếng hét bên ngoài của Diệp Mặc, đoán chắc anh đã lo
lắng, cô quay sang hướng Lục Thất Sinh, nói:
- Tôi không về! Đây là thế giới của tôi! Tôi sẽ không đi đâu cả!
Lục Thất Sinh mím môi nhìn cô, lẳng lặng lên tiếng:
- Tĩnh nhi, muội không thể ở lại, sớm muộn gì muội cũng phải quay lại, muội biết mà!
Chu Cẩm lắc đầu:
- Dù có thật sự phải quay lại thì cũng không phải bây giờ, càng không phải đi với ngươi, Lục Thất Sinh! Hãy về đi!!!
Nói rồi, Chu Cẩm xoay người vặn cánh cửa, muốn thoát ra ngoài, thế nhưng, từ phía sau đột nhiên truyền đến bóng người, Lục Thất Sinh nắm lấy vai cô, ép cô quay lại đối diện với hắn.
Chu Cẩm ở thế bị động, cô dùng dằng muốn hắn thả mình ra:
- Ngươi làm gì vậy? Mau thả ta ra!!
Đương nhiên với sức lực lúc này, Chu Cẩm căn bản không phải đối thủ của hắn, Lục Thất Sinh nhìn thẳng vào mắt cô, nói:
- Tĩnh nhi, muội không nên ở đây! Muội phải về lại bên cạnh ta, phải về lại với ta!!
Chu Cẩm tiếp tục vung người muốn thoát ra, cô lớn tiếng:
- Lục Thất Sinh, ta không phải là Hàn Mạc Tĩnh! Ta không phải Hàn Mạc Tĩnh của ngươi, ngươi nghe rõ không? Mau buông ta ra!!!
Ánh mắt Lục Thất Sinh hơi đổi, làm mày Hướng Hàm cũng nhíu lại:
- Không! Muội là Tĩnh nhi của ta! Muội phải trở về với ta!
Chu Cẩm thôi giãy dụa, cô nghiêm túc nhìn thẳng mặt hắn, nói:
- Lục Thất Sinh! Ta sẽ không trở về với ngươi, cuộc sống của ta là ở đây, không phải ở cổ đại, càng không phải với thân phận Hàn Mạc Tĩnh!
- Ngươi đã từng tự tay hủy đi ta một lần, hủy đi cuộc đời của Hàn Mạc Tĩnh một lần, bây giờ ta đã có thế giới mới, có cuộc sống mới, có nơi phù hợp hơn với ta, tại sao ngươi vẫn cứ bám lấy ta không buông???
- Lục Thất Sinh! Ngươi nói đi, rốt cuộc ta phải làm gì mới khiến ngươi tránh xa ta đây?
Bàn tay đang nắm vai của Lục Thất Sinh hơi chặt, giọng hắn âm trầm lên tiếng:
- Tĩnh nhi, muội dù có đi đến đâu cũng là người của ta, muội không thể tránh khỏi được! Muội nói cuộc sống này phù hợp với muội sao?
- Cuộc sống là tiên không ra tiên người không ra người là phù hợp sao? Hay là vì có tên Lục Mã Tự đó mà miễn cưỡng gọi là phù hợp??
Câu hỏi cuối gần như là Lục Thất Sinh gầm lên, khi hắn biết Bạch Vũ đang ở đây, hắn nhận thức rõ các chòm sao cũng đang ở đây, điều đó cho hắn biết, Lục Mã Tự cũng ở đây! Bởi, chòm sao Sư Tử... luôn ở bên cạnh chủ nhân của mình!!!
Điều đó làm hắn cảm thấy ghen tị, hắn ghen tị vì tên đó luôn ở bên cạnh Chu Cẩm, điều mà hắn luôn ao ước có được!!
Ở cổ đại cũng vậy, đến hiện đại cũng vậy!!!!
Lần này Chu Cẩm dùng hết sức vung tay của Lục Thất Sinh ra khỏi người mình, cô lớn tiếng nói:
- Ngươi sai rồi! Cuộc sống này vốn dĩ đã là của ta, ta có trách nhiệm với nó, ta phải ở lại. Còn Lục Mã Tự, chàng ấy lúc trước luôn là lí do sống của ta, bây giờ cũng vậy, vốn chẳng có gì thay đổi cả.
- Chàng ấy ở đây, thì ta cũng sẽ ở đây. Cái này không phải gọi là miễn cưỡng, mà là ta cam tâm tình nguyện. Lục Thất Sinh, ngươi đừng cố chấp cho rằng điều mình tự nghĩ là đúng nữa!!
- Tiên không ra tiên thì sao, người không ra người thì sao? Ta chỉ muốn được ở bên cạnh chàng ấy, chẳng cần thân phận nhất định nào cả!!!!
Lời nói của Chu Cẩm như một lời khẳng định, càng như một quyết định, nó nói rõ rằng: Cô yêu Lục Mã Tự! Cổ đại cũng vậy, hiện đại cũng vậy! Dù là tiên hay người cũng vẫn yêu hắn!
Lục Thất Sinh như bị sét đánh làm đứng hình, hắn không ngờ rằng, những lời nói này... lại phát ra từ miệng người hắn yêu sâu đậm....
Lục Thất Sinh mím môi, trong người như có hàng ngàn ngọn lửa muốn bùng nổ, thế nhưng... vẫn là kiềm nén lại.
Hắn gầm lên từng tiếng, nói:
- Tĩnh nhi, dù muội có yêu hắn thế nào, ta cũng sẽ cướp muội về! Muội đừng mơ tưởng có thể chạy thoát nữa!
- Như muội nói rồi đấy! Ta đã từng chính tay hủy đi muội một lần, bây giờ cũng có thể làm như vậy một lần nữa! Ta không có được, Lục Mã Tự cũng đừng hòng có được!
- Sẽ có một ngày, muội rồi cũng sẽ vì ta, mà cam tâm tình nguyện quay trở lại cổ đại!!!
Nói rồi, Lục Thất Sinh xuất hồn, thân xác Hướng Hàm ngã quỵ xuống...Chu Cẩm theo bản năng hướng tay ra đón lấy người cô, làm người cô ngã lên người mình, đè lên cửa.
Chu Cẩm mím môi, nhìn vào không trung... trong không khí dường như vẫn còn vang vọng lời nói của Lục Thât Sinh... Không hiểu sao, sâu trong lòng Chu Cẩm lại nảy sinh một loại cảm giác.... cảm giác rằng... cô thật sự sẽ giống như lời hắn nói... sẽ có một ngày.... vì hắn mà quay trở về....
- Tôi không về! Đây là thế giới của tôi! Tôi sẽ không đi đâu cả!
Lục Thất Sinh mím môi nhìn cô, lẳng lặng lên tiếng:
- Tĩnh nhi, muội không thể ở lại, sớm muộn gì muội cũng phải quay lại, muội biết mà!
Chu Cẩm lắc đầu:
- Dù có thật sự phải quay lại thì cũng không phải bây giờ, càng không phải đi với ngươi, Lục Thất Sinh! Hãy về đi!!!
Nói rồi, Chu Cẩm xoay người vặn cánh cửa, muốn thoát ra ngoài, thế nhưng, từ phía sau đột nhiên truyền đến bóng người, Lục Thất Sinh nắm lấy vai cô, ép cô quay lại đối diện với hắn.
Chu Cẩm ở thế bị động, cô dùng dằng muốn hắn thả mình ra:
- Ngươi làm gì vậy? Mau thả ta ra!!
Đương nhiên với sức lực lúc này, Chu Cẩm căn bản không phải đối thủ của hắn, Lục Thất Sinh nhìn thẳng vào mắt cô, nói:
- Tĩnh nhi, muội không nên ở đây! Muội phải về lại bên cạnh ta, phải về lại với ta!!
Chu Cẩm tiếp tục vung người muốn thoát ra, cô lớn tiếng:
- Lục Thất Sinh, ta không phải là Hàn Mạc Tĩnh! Ta không phải Hàn Mạc Tĩnh của ngươi, ngươi nghe rõ không? Mau buông ta ra!!!
Ánh mắt Lục Thất Sinh hơi đổi, làm mày Hướng Hàm cũng nhíu lại:
- Không! Muội là Tĩnh nhi của ta! Muội phải trở về với ta!
Chu Cẩm thôi giãy dụa, cô nghiêm túc nhìn thẳng mặt hắn, nói:
- Lục Thất Sinh! Ta sẽ không trở về với ngươi, cuộc sống của ta là ở đây, không phải ở cổ đại, càng không phải với thân phận Hàn Mạc Tĩnh!
- Ngươi đã từng tự tay hủy đi ta một lần, hủy đi cuộc đời của Hàn Mạc Tĩnh một lần, bây giờ ta đã có thế giới mới, có cuộc sống mới, có nơi phù hợp hơn với ta, tại sao ngươi vẫn cứ bám lấy ta không buông???
- Lục Thất Sinh! Ngươi nói đi, rốt cuộc ta phải làm gì mới khiến ngươi tránh xa ta đây?
Bàn tay đang nắm vai của Lục Thất Sinh hơi chặt, giọng hắn âm trầm lên tiếng:
- Tĩnh nhi, muội dù có đi đến đâu cũng là người của ta, muội không thể tránh khỏi được! Muội nói cuộc sống này phù hợp với muội sao?
- Cuộc sống là tiên không ra tiên người không ra người là phù hợp sao? Hay là vì có tên Lục Mã Tự đó mà miễn cưỡng gọi là phù hợp??
Câu hỏi cuối gần như là Lục Thất Sinh gầm lên, khi hắn biết Bạch Vũ đang ở đây, hắn nhận thức rõ các chòm sao cũng đang ở đây, điều đó cho hắn biết, Lục Mã Tự cũng ở đây! Bởi, chòm sao Sư Tử... luôn ở bên cạnh chủ nhân của mình!!!
Điều đó làm hắn cảm thấy ghen tị, hắn ghen tị vì tên đó luôn ở bên cạnh Chu Cẩm, điều mà hắn luôn ao ước có được!!
Ở cổ đại cũng vậy, đến hiện đại cũng vậy!!!!
Lần này Chu Cẩm dùng hết sức vung tay của Lục Thất Sinh ra khỏi người mình, cô lớn tiếng nói:
- Ngươi sai rồi! Cuộc sống này vốn dĩ đã là của ta, ta có trách nhiệm với nó, ta phải ở lại. Còn Lục Mã Tự, chàng ấy lúc trước luôn là lí do sống của ta, bây giờ cũng vậy, vốn chẳng có gì thay đổi cả.
- Chàng ấy ở đây, thì ta cũng sẽ ở đây. Cái này không phải gọi là miễn cưỡng, mà là ta cam tâm tình nguyện. Lục Thất Sinh, ngươi đừng cố chấp cho rằng điều mình tự nghĩ là đúng nữa!!
- Tiên không ra tiên thì sao, người không ra người thì sao? Ta chỉ muốn được ở bên cạnh chàng ấy, chẳng cần thân phận nhất định nào cả!!!!
Lời nói của Chu Cẩm như một lời khẳng định, càng như một quyết định, nó nói rõ rằng: Cô yêu Lục Mã Tự! Cổ đại cũng vậy, hiện đại cũng vậy! Dù là tiên hay người cũng vẫn yêu hắn!
Lục Thất Sinh như bị sét đánh làm đứng hình, hắn không ngờ rằng, những lời nói này... lại phát ra từ miệng người hắn yêu sâu đậm....
Lục Thất Sinh mím môi, trong người như có hàng ngàn ngọn lửa muốn bùng nổ, thế nhưng... vẫn là kiềm nén lại.
Hắn gầm lên từng tiếng, nói:
- Tĩnh nhi, dù muội có yêu hắn thế nào, ta cũng sẽ cướp muội về! Muội đừng mơ tưởng có thể chạy thoát nữa!
- Như muội nói rồi đấy! Ta đã từng chính tay hủy đi muội một lần, bây giờ cũng có thể làm như vậy một lần nữa! Ta không có được, Lục Mã Tự cũng đừng hòng có được!
- Sẽ có một ngày, muội rồi cũng sẽ vì ta, mà cam tâm tình nguyện quay trở lại cổ đại!!!
Nói rồi, Lục Thất Sinh xuất hồn, thân xác Hướng Hàm ngã quỵ xuống...Chu Cẩm theo bản năng hướng tay ra đón lấy người cô, làm người cô ngã lên người mình, đè lên cửa.
Chu Cẩm mím môi, nhìn vào không trung... trong không khí dường như vẫn còn vang vọng lời nói của Lục Thât Sinh... Không hiểu sao, sâu trong lòng Chu Cẩm lại nảy sinh một loại cảm giác.... cảm giác rằng... cô thật sự sẽ giống như lời hắn nói... sẽ có một ngày.... vì hắn mà quay trở về....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.