Chương 212: Duyên Phận!
PJH
07/11/2019
"Cốc" "Cốc" - Tiếng gõ cửa vang lên đánh tan suy nghĩ của Mạc Tĩnh.
Cô ổn định lại người, lên tiếng:
- Vào đi!
Bạch Vũ được sự cho phép của cô liền mở cửa đi vào, nàng cầm trên tay một khay cơm nhỏ gồm các món đơn giản, đặt lên bàn, nhìn Mạc Tĩnh nói:
- Tiểu thư, người ăn chút đồ ăn lót dạ đi, dọn dẹp đồ đạc chắc cũng mệt rồi!
Mạc Tĩnh gật đầu, cô từ giường bước qua, ngồi xuống ghế.
Khay cơm nói đơn giản bao nhiêu có đơn giản bấy nhiêu, chỉ vỏn vẹn một tô cháo và mấy cái bánh bao trắng.
Mạc Tĩnh vốn căn dặn như thế, cơ thể cô sau trận ốm liệt giường đó vẫn chưa hoàn toàn bình phục, vậy nên mỗi bữa ăn, cô chỉ muốn ăn nhẹ nhàng một chút.
Hơn nữa, cô không thích lắm mấy món sơn hào hải vị, mặn ngọt nhìn đến ngán.
Bạch Vũ lấy chén múc cháo trong tô ra, rồi đưa muỗng cho Mạc Tĩnh. Cô cầm lấy, múc từng muỗng nhỏ lên ăn.
Dùng bữa xong, Bạch Vũ lanh lẹ đem ra ngoài, lúc quay lại thì đem theo một ấm trà nóng, thay bình trà đã nguội trên bàn của Mạc Tĩnh.
Nhìn động tác của Bạch Vũ, cô lên tiếng:
- Ngươi bây giờ để ý tỉ mỉ hơn rồi nhỉ? Động tác cũng thuần thục nhiều nữa!
Bạch Vũ mỉm cười, châm trà xong, nàng ngồi xuống bên cạnh cô, đáp:
- Cũng nhờ tiểu thư dạy bảo tốt cả. Lúc mới đến, Bạch Vũ không biết gì, lại luôn vô tư, hậu đậu nữa chứ, hại tiểu thư bận tâm rất nhiều. Bây giờ, ngược lại là nô tỳ bận tâm người rồi.
Bạch Vũ cười vui vẻ, nụ cười của cô như một đứa trẻ, cũng một phần vì gương mặt baby, mà nó trở nên tươi sáng hơn. Như một tia nắng mùa thu mát lành chiếu xuống nhân gian.
Cô nhìn Bạch Vũ, rất lâu sau mới lên tiếng:
- Ta có nghe chuyện của ngươi và Lạc Thập Nhất. A Vũ, ngươi ngốc thật đấy, chuyện giữa ta và Lục Mã Tự, không có liên quan đến hai ngươi. Hai ngươi không cần làm như vậy!
Bạch Vũ bị nhắc đến, nàng đảo mắt, trả lời:
- Tiểu thư, giữa người và Lạc Thập Nhất, dù thế nào chắc chắn nô tỳ cũng sẽ chọn người. Huynh ấy chọn gia chủ của huynh ấy, nô tỳ chọn người, chúng em từ bỏ việc lựa chọn nhau, nhưng không hề hối hận. Người hiểu không? Người nghĩ rằng Bạch Vũ sẽ vẫn còn ở bên cạnh huynh ấy sau bao chuyện xảy ra với người sao?
Mạc Tĩnh nhìn Bạch Vũ, nắm lấy hai tay cô, lên tiếng:
- Ta biết bây giờ dù ta có nói thế nào, ngươi cũng sẽ không nghe, nhưng mà.... cuộc đời này thật ra rất dài, nhưng chưa chắc ai cũng tìm ra được người thích hợp với mình, có người dùng cả cuộc đời để đi tìm, nhưng cũng có người chỉ vừa gặp được nhau, đã có thể xác định được đối phương.
- Lạc Thập Nhất tài giỏi, sâu sắc, chính vì hắn hiểu ngươi nên mới không oán hận mà chọn theo lí trí của mình. Tuy thời gian hai ngươi bên nhau rất ít, nhưng khi ngươi vui, hắn cười cùng ngươi, khi khó khăn, luôn bên cạnh bảo vệ ngươi, nắm tay tiến về phía trước. Nhiều khi, chỉ cần một cái liếc mắt, hắn cũng có thể nhận ra ngươi biết gì, muốn gì.
Dừng một chút, Mạc Tĩnh nói tiếp:
- Ngươi hiểu không? A Vũ? Cuộc đời này, không cần cầu xin quá nhiều, chỉ cần xin có một người ăn ý như thế mà thôi. Nếu như ngươi bỏ lỡ.... thật sự rất đáng tiếc.
Mối tình của Bạch Vũ và Lạc Thập Nhất, khi cô nghe được, thật sự cảm thấy đáng tiếc cho họ. Cô không muốn chỉ vì mình mà khiến một tình yêu đẹp tan vỡ... Càng không muốn cô gái đáng thương này phải chịu nỗi đau khổ của tình yêu. Vết thương đó, có độc.... đau một lần rồi, sẽ mãi không yêu được nữa....
Bạch Vũ nghe xong, ánh mắt lăn tăn gợn sóng.
Sau một lúc, nàng cầm lấy tay Mạc Tĩnh, đáp:
- Tiểu thư, Bạch Vũ cũng như người, biết duyên phận, cũng tin duyên phận. Nếu như giữa nô tỳ và huynh ấy thực sự còn dây duyên, vậy thì không cần quá gượng ép, đi hết một con đường, cũng có thể tìm lại nhau...
Mạc Tĩnh sao không biết được chứ? Nhưng cô không thể đặt cược tình yêu vào duyên phận mong manh như vậy được. Cô từng tưởng mình và Lục Mã Tự cũng là duyện phận, thế nhưng... tình cảm của cả hai là do cô và hắn cùng nhau nắm lấy. Nếu không, sao có thể đi được đến hôm nay?
Cứ tin vào nhau trong hư vô như vậy, làm sao mà tìm thấy nhau được chứ?
#Có những cuộc gặp gỡ tình cờ là duyên phận cả đời gắn bó. Nhưng cũng có những cuộc gặp gỡ chỉ là tình cờ đúng nghĩa mà thôi.... Không trân trọng nhau, không bắt lấy nhau, tình cờ suy cho cùng cũng chỉ là tình cờ, còn chẳng khác nào người dưng đi ngược lối.....#
Cô ổn định lại người, lên tiếng:
- Vào đi!
Bạch Vũ được sự cho phép của cô liền mở cửa đi vào, nàng cầm trên tay một khay cơm nhỏ gồm các món đơn giản, đặt lên bàn, nhìn Mạc Tĩnh nói:
- Tiểu thư, người ăn chút đồ ăn lót dạ đi, dọn dẹp đồ đạc chắc cũng mệt rồi!
Mạc Tĩnh gật đầu, cô từ giường bước qua, ngồi xuống ghế.
Khay cơm nói đơn giản bao nhiêu có đơn giản bấy nhiêu, chỉ vỏn vẹn một tô cháo và mấy cái bánh bao trắng.
Mạc Tĩnh vốn căn dặn như thế, cơ thể cô sau trận ốm liệt giường đó vẫn chưa hoàn toàn bình phục, vậy nên mỗi bữa ăn, cô chỉ muốn ăn nhẹ nhàng một chút.
Hơn nữa, cô không thích lắm mấy món sơn hào hải vị, mặn ngọt nhìn đến ngán.
Bạch Vũ lấy chén múc cháo trong tô ra, rồi đưa muỗng cho Mạc Tĩnh. Cô cầm lấy, múc từng muỗng nhỏ lên ăn.
Dùng bữa xong, Bạch Vũ lanh lẹ đem ra ngoài, lúc quay lại thì đem theo một ấm trà nóng, thay bình trà đã nguội trên bàn của Mạc Tĩnh.
Nhìn động tác của Bạch Vũ, cô lên tiếng:
- Ngươi bây giờ để ý tỉ mỉ hơn rồi nhỉ? Động tác cũng thuần thục nhiều nữa!
Bạch Vũ mỉm cười, châm trà xong, nàng ngồi xuống bên cạnh cô, đáp:
- Cũng nhờ tiểu thư dạy bảo tốt cả. Lúc mới đến, Bạch Vũ không biết gì, lại luôn vô tư, hậu đậu nữa chứ, hại tiểu thư bận tâm rất nhiều. Bây giờ, ngược lại là nô tỳ bận tâm người rồi.
Bạch Vũ cười vui vẻ, nụ cười của cô như một đứa trẻ, cũng một phần vì gương mặt baby, mà nó trở nên tươi sáng hơn. Như một tia nắng mùa thu mát lành chiếu xuống nhân gian.
Cô nhìn Bạch Vũ, rất lâu sau mới lên tiếng:
- Ta có nghe chuyện của ngươi và Lạc Thập Nhất. A Vũ, ngươi ngốc thật đấy, chuyện giữa ta và Lục Mã Tự, không có liên quan đến hai ngươi. Hai ngươi không cần làm như vậy!
Bạch Vũ bị nhắc đến, nàng đảo mắt, trả lời:
- Tiểu thư, giữa người và Lạc Thập Nhất, dù thế nào chắc chắn nô tỳ cũng sẽ chọn người. Huynh ấy chọn gia chủ của huynh ấy, nô tỳ chọn người, chúng em từ bỏ việc lựa chọn nhau, nhưng không hề hối hận. Người hiểu không? Người nghĩ rằng Bạch Vũ sẽ vẫn còn ở bên cạnh huynh ấy sau bao chuyện xảy ra với người sao?
Mạc Tĩnh nhìn Bạch Vũ, nắm lấy hai tay cô, lên tiếng:
- Ta biết bây giờ dù ta có nói thế nào, ngươi cũng sẽ không nghe, nhưng mà.... cuộc đời này thật ra rất dài, nhưng chưa chắc ai cũng tìm ra được người thích hợp với mình, có người dùng cả cuộc đời để đi tìm, nhưng cũng có người chỉ vừa gặp được nhau, đã có thể xác định được đối phương.
- Lạc Thập Nhất tài giỏi, sâu sắc, chính vì hắn hiểu ngươi nên mới không oán hận mà chọn theo lí trí của mình. Tuy thời gian hai ngươi bên nhau rất ít, nhưng khi ngươi vui, hắn cười cùng ngươi, khi khó khăn, luôn bên cạnh bảo vệ ngươi, nắm tay tiến về phía trước. Nhiều khi, chỉ cần một cái liếc mắt, hắn cũng có thể nhận ra ngươi biết gì, muốn gì.
Dừng một chút, Mạc Tĩnh nói tiếp:
- Ngươi hiểu không? A Vũ? Cuộc đời này, không cần cầu xin quá nhiều, chỉ cần xin có một người ăn ý như thế mà thôi. Nếu như ngươi bỏ lỡ.... thật sự rất đáng tiếc.
Mối tình của Bạch Vũ và Lạc Thập Nhất, khi cô nghe được, thật sự cảm thấy đáng tiếc cho họ. Cô không muốn chỉ vì mình mà khiến một tình yêu đẹp tan vỡ... Càng không muốn cô gái đáng thương này phải chịu nỗi đau khổ của tình yêu. Vết thương đó, có độc.... đau một lần rồi, sẽ mãi không yêu được nữa....
Bạch Vũ nghe xong, ánh mắt lăn tăn gợn sóng.
Sau một lúc, nàng cầm lấy tay Mạc Tĩnh, đáp:
- Tiểu thư, Bạch Vũ cũng như người, biết duyên phận, cũng tin duyên phận. Nếu như giữa nô tỳ và huynh ấy thực sự còn dây duyên, vậy thì không cần quá gượng ép, đi hết một con đường, cũng có thể tìm lại nhau...
Mạc Tĩnh sao không biết được chứ? Nhưng cô không thể đặt cược tình yêu vào duyên phận mong manh như vậy được. Cô từng tưởng mình và Lục Mã Tự cũng là duyện phận, thế nhưng... tình cảm của cả hai là do cô và hắn cùng nhau nắm lấy. Nếu không, sao có thể đi được đến hôm nay?
Cứ tin vào nhau trong hư vô như vậy, làm sao mà tìm thấy nhau được chứ?
#Có những cuộc gặp gỡ tình cờ là duyên phận cả đời gắn bó. Nhưng cũng có những cuộc gặp gỡ chỉ là tình cờ đúng nghĩa mà thôi.... Không trân trọng nhau, không bắt lấy nhau, tình cờ suy cho cùng cũng chỉ là tình cờ, còn chẳng khác nào người dưng đi ngược lối.....#
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.