Phượng Hoàng Lửa

Chương 211: Ký Ức Cũ!

PJH

07/11/2019

Mạc Tĩnh nói xong những gì cần nói, cô đứng dậy quay lưng muốn rời đi, nhưng vừa được vài bước, Giang Bách Thần phía sau đã lên tiếng hỏi:

- Nàng tại sao lại vào cung? Cãi nhau với Tứ ca à?

Chân Mạc Tĩnh thoáng dừng bước, cô làm ra vẻ tự nhiên quay đầu nhìn hắn, đáp:

- Từ lúc nào cung này quy định ta không được ra vào rồi? Ngươi hả?

Giang Bách Thần không trả lời chỉ im lặng nhìn cô, Mạc Tĩnh dùng ánh mắt một màu nhìn lại hắn, nói:

- Hơn nữa, giữa ta và phu quân nếu như thật sự có chuyện gì, cũng chưa tới phiên ngươi quản!

Nói rồi, Mạc Tĩnh quay đầu rời đi, để lại một bóng lưng kiêu hãnh, xinh đẹp.

Ánh mắt Giang Bách Thần cuốn theo hình bóng của cô, mãi đến khi nó biến mất hoàn toàn mới chịu thu hồi.

Hắn vươn tay rót một ly trà mới, ánh mắt xâu xa đặt ở một nơi khác...

Nàng ấy.... chưa bao giờ dịu dàng với người ngoài.... luôn phũ phàng như vậy, nhưng tại sao.... lần này, hắn lại cảm thấy nàng rất xa cách, rất lạnh lùng.

Nó không phải kiểu lạnh nhạt như bình thường, mà là sự không quan tâm phát ra từ đôi mắt và thân thể, lần nào nói chuyện, hắn cũng có thể thấy Mạc Tĩnh dù không quan tâm gì nhưng ý thức rất tốt, chưa hề thấy nàng phát ra khí lạnh như bây giờ.

Mỗi một câu Mạc Tĩnh nói ra, lạnh lùng, sắc bén, dứt khoát, không chút nể nang, cũng không còn độ ấm như trước.

Thứ gì... đã khiến một cô gái vốn tươi đẹp như hoa anh đào như thế, bỗng chốc hóa thành hoa hồng có gai????

Giang Bách Thần hắn..... thật muốn biết!

--------..----------..---------------

Mạc Tĩnh về phòng của mình, đám Bạch Hoa đã lui ra ngoài, một mình cô ở nơi rộng lớn, có chút nhỏ bé....

Mạc Tĩnh đi đến giường, cô muốn nằm chợp mắt một chút, đột nhiên nhìn thấy có một thứ đặt trên gối của mình.

Cô vươn tay cầm lên, là một chiếc lắc tay....



Mạc Tĩnh nhớ, chiếc vòng tay này.... là của Lục Mã Tự...

Điều này bất chợt làm Mạc Tĩnh nhớ đến một ký ức đã cũ....

--------..----..-------------..--------

- Ngươi đưa ta cái này làm gì? - Mạc Tĩnh nhìn chiếc vòng trên tay Lục Mã Tự, thắc mắc hỏi.

Lục Mã Tự lạnh nhạt nhìn cô, không trả lời, rồi hắn nắm lấy tay cô, nhanh chóng đeo vào.

Mạc Tĩnh nhíu mày, cô bắt lấy tay hắn, nói:

- Ngươi làm gì vậy, ta không đeo.

Mạc Tĩnh bẩm sinh không thích đeo trang sức, bất kể là thứ gì, nhẫn, vòng, hoa tai,... thậm chí là trâm cài đầu cô cũng rất ít khi đeo.

Cô cảm thấy nó rất cồng kềnh, cũng quá sáng chói, cô không thích nổi bật.

Thế nhưng, dù Mạc Tĩnh nói thế nào, Lục Mã Tự cũng không buông ra, hắn cứ thế đeo vào cho cô.

Nhìn khuôn mặt nhăn nhó của Mạc Tĩnh, Lục Mã Tự tự nhiên lên tiếng:

- Là quà của mẫu hậu!

Một câu của hắn, làm Mạc Tĩnh câm nín. Móe, bây giờ đã làm dâu nhà họ Lục rồi, đồ của mẹ chồng chẳng nhẽ lại không nhận??

Mạc Tĩnh cứ thế nín thinh mà nhận lấy "lễ vật". Thế nhưng, sau đó cô cũng không đeo nhiều, chủ yếu là vì nó vướng tay chân, nên thường hay cất dưới gối.

Cho đến khi cô và Lục Mã Tự nhận ra tình cảm của nhau, một buổi tối, cô nằm trên cánh tay hắn, đầu dựa vào ngực ngủ ngon lành.

Đột nhiên thấy ngưa ngứa ở cổ tay, Mạc Tĩnh thức giấc, cô mở mắt nhìn xem, thì thấy Lục Mã Tự đang cầm lấy cánh tay trắng noãn của cô, đeo vào chiếc vòng đó..

Mạc Tĩnh nhíu mày, cô ngước đầu nhìn cằm Lục Mã Tự, hỏi:

- Sao lại đeo vào cho ta, nó rất vướng, ta không thích!



Lục Mã Tự cười cưng chiều cúi xuống nhìn cô, nói:

- Từ bây giờ, bất kể khi nào, dù là lúc ngủ, lúc tắm, nàng cũng phải mang nó theo, không được phép tháo ra nữa.

Mạc Tĩnh mím môi, lên tiếng bất mãn:

- Tại sao chứ?

Lục Mã Tự nhìn lại chiếc vòng, trả lời:

- Bởi vì, cái vòng này theo ta từ nhỏ đến lớn, là thứ duy nhất ở cùng ta lâu năm, đem đến rất nhiều may mắn và vui vẻ. Ta mong nàng cũng như vậy, luôn vui vẻ như bây giờ.

Mạc Tĩnh bất ngờ, cô nhìn góc nghiêng cùng nụ cười thỏa mãn của hắn khi nhìn vào chiếc vòng. Mạc Tĩnh quay đầu nhìn xuống, từ lúc nào, hắn đã đan bàn tay to của mình vào tay cô, 10 ngón đan vào nhau, nắm chặt. Phía trên cánh tay trắng noãn, đính lên một chiếc vòng bạc xinh xắn.

Đó là lần đầu tiên Mạc Tĩnh thấy trang sức đẹp, nên đã luôn đeo nó đến bây giờ.

Lúc thấy Bạch Vũ được Lạc Thập Nhất tặng cây trâm cài, cô cũng bất giác nhìn xuống tay mình, khi thấy chiếc vòng trên cổ tay, cô tự nhiên nở nụ cười.

Vậy nên, cô không ghen tị với Bạch Vũ, bởi vì.... cô cũng được tặng một đính ước định tình của chung hai người....

Vào cái ngày mưa to ấy, cô đứng dưới mưa đánh Lục Mã Tự, lúc cô ngất đi, hình ảnh cuối cùng còn nhìn thấy chính là chiếc vòng bạc đập xuống nền đất, vỡ tan.....

Điều Mạc Tĩnh không tin được, chính là tại sao chiếc vòng này lại ở đây, cô nhớ rất rõ hôm đó nó đã vỡ làm hai, nên không đeo nữa.

Mạc Tĩnh nhớ ký ức đến thất thần, lúc cô chớp mắt định hình lại, vô tình thấy mắt mình mát lạnh. Từ lúc nào, cô đã khóc rồi?

Mạc Tĩnh cười xòa, rồi đưa tay lên xóa đi những giọt lệ, cô cảm thấy hơi buồn cười.

Vốn dĩ cô không phải người hay khóc, thậm chí là hơi ghét điều đó, thế nhưng, thời gian gần đây, cô thường khóc rất nhiều, có phải khi rơi vào tình yêu, con người ta dù mạnh mẽ thế nào cũng dễ dàng... bị thay đổi, trở nên yếu đuối như vậy không?

Mạc Tĩnh nhìn chiếc vòng bạc, phía 2 bên hông có vết liền, không rõ lắm, nhưng nhìn kĩ vẫn thấy.

Ngắm một hồi, cô đặt nó lại lên gối, nhưng rồi.... một lần nữa cô nhấc nó lên, sau đó, bỏ hẳn xuống dưới gối, che khuất đi....

#Có những thứ, dù có hàn gắn lại bằng thứ keo tốt như thế nào, bên trong nhất định vẫn tồn tại kẻ nứt. Không nhìn thấy không có nghĩa là không có, chỉ là... phải nhìn thật kĩ... mới có thể nhận ra. Chuyện tình ta, dù có như thế nào, đứt đoạn rồi..... rất khó lành lại#

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Phượng Hoàng Lửa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook