Chương 142: Gặp Người Quen!
PJH
02/11/2019
Vài ngày sau, tại hoàng cung Long Hỉ- Tây Vực,
Vô số quan chức đến tham dự tiệc mừng thọ lần thứ năm mươi bảy của vua Nhu Nhiên, còn có rất nhiều sứ giả từ nhiều nơi khác đến tham gia, điều Mạc Tĩnh không ngờ tới là, khi cô vừa đến cổng hoàng cung, lại đụng mặt phải sứ giả từ Trung Hoa - Giang Bách Thần.
Hắn tới tham dự cùng một vị hoàng tử nữa, tên Giang Trung Thần!
"...."
Lần này qua Tây Vực, cốt yếu chỉ muốn tìm Thẩm Lân, không ngờ lại chạm trán phải Giang Bách Thần!
Sao cái số cô nó nhọ vậy nhỉ?
Đi đâu cũng đụng người quen là sao?
Mạc Tĩnh muốn làm ngơ, nhưng Giang Bách Thần không cho phép, hắn tiến tới chỗ cô, nói:
- Hàn cô nương, nàng đây là lén lút qua Tây Vực chơi một mình sao?
Mạc Tĩnh chẹp môi, nhìn hắn:
- Thế nào? Chẳng lẽ Mạc Tĩnh muốn đi du ngoạn Tây Vực cũng phải báo một tiếng với ngươi sao?
Giang Bách Thần một bộ dáng đào hoa, phóng khoáng, lên tiếng:
- Đương nhiên nàng không cần nói cho ta biết, nhưng mà.... - Chưa đợi hắn nói hết câu Mạc Tĩnh đã trực tiếp bỏ qua Giang Bách Thần mà đi vào trong, ngồi nghe tên này lải nhải nữa chắc cô không kiềm được mà đánh chết hắn luôn.
Người gì đâu cái miệng như cái mỏ chim, đi đâu cũng líu ra líu rít.
Giang Bách Thần lần thứ n bị cô làm lơ : "..."
Cứ mỗi lần gặp là lại bị nàng ấy cho ăn bơ mấy quả!
Giang Trung Thần ở bên cạnh phì cười nhìn anh trai mình, lên tiếng nói:
- Ca, huynh bị người ta cho ăn bơ mấy lần rồi, sao vẫn cứ thích kiếm thêm vậy?
Giang Bách Thần rút cây quạt ra phe phẩy trả lời:
- Kiếm thêm mấy kí nữa huynh vẫn dư sức!
Nói rồi, hắn nhanh chóng theo sau Mạc Tĩnh tiến vào trong!
Giang Trung Thần lắc lắc đầu bất lực, không hiểu sao anh trai của mình lại thích ăn mấy thứ béo bở đến vậy!
Mạc Tĩnh tiến vào bên trong, cô tìm một chỗ ngồi có tầm nhìn rồi yên tĩnh ngồi đợi Nhu Hoán.
Bạch Hoa đứng bên cạnh nhân lúc không ai để ý, liền cúi đầu, nhỏ tiếng nói với cô:
- Tiểu thư, người có chắc là Nhu Hoán đang giữ Bạch Hiểu và Bạch Hương không? Lỡ như, hắn ta bẫy người thì sao!
Mạc Tĩnh mắt vẫn hướng về phía trước, miệng động:
- Ngươi không thấy kì lạ là tại sao hắn chỉ gọi ta là Hàn cô nương thôi à? Thân phận của ta có lẽ hắn vẫn chưa biết, nhưng có thể Bạch Hiểu và Bạch Hương bị bắt là thật. Không vào hang hổ thì làm sao bắt được cọp con, muốn biết hắn có mục đích gì thì cứ tiến vào là được thôi!
Bạch Hoa nghe rồi cũng không hỏi thêm gì nữa, cô đứng thẳng người, tỉ mỉ xem xét mọi chi tiết xung quanh!
Lúc này, Giang Bách Thần và Giang Trung Thần chọn một chỗ đối diện với Mạc Tĩnh, hai người là đại sứ đến từ Trung Hoa nên cũng được ưu tiên vị trí hàng đầu.
Mạc Tĩnh nhìn hai người trước mặt mình, có chút muốn đổi chỗ, hắn là âm hồn bất tán sao? Sao cô đi chỗ nào cũng gặp vậy!
Một hồi sau, buổi tiệc cũng dần đi vào bắt đầu, ca hát nhảy múa lên trước, sau đó Nhu Nhiên cùng hoàng hậu của mình Hán La mới tiến vào sảnh chính, theo sau là Quận chúa Nhu Ca và Thái Tử Nhu Hoán.
Tiệc mừng thọ mỗi nơi mỗi khác, nên Mạc Tĩnh cũng không lạ gì khi Tây Vực tổ chức tiệc khác xa Trung Hoa.
Khi tất cả đã an tọa, nghi lễ mới chính thức bắt đầu, vô số nữ vũ công từ bên trong tiến ra ngoài, họ múa vô cùng điêu luyện, uốn dẻo, chuyên nghiệp.
Tuy nhiên, y phục lại có chút hở hang, phần thì lộ eo, phần thì lộ vai, thậm chí có người còn mang bộ đồ lộ một mảng lớn ở ngực.
Tây Vực vốn là quốc gia Ấn Độ sau này, điệu múa này ở hiện đại thì không sao, nhưng thế nào ở cổ đại cũng có vậy?
Với người ăn mặc kín đáo như Trung Hoa, màn múa này thực sự cũng quá phản cảm rồi!
Mạc Tĩnh nhàm chán ngồi xem hết tiết mục, sau đó là đến phần dâng lễ vật, các sứ giả và tướng lĩnh đều lần lượt đem quà dâng lên chỗ Nhu Nhiên.
Giang Bách Thần cùng Giang Trung Thần đại diện Trung Hoa tặng một đôi ngọc làm từ hạng quý hiếm cho cả Nhu Nhiên và Hán La.
Kết thúc thêm một màn nữa, Mạc Tĩnh vẫn không thấy Nhu Hoán có chút động thái nào, cô bèn nhìn hắn đánh động.
Thế mà, hắn lại giả vờ như không thấy, không thèm nhìn cô!
"..."
Loạn rồi! Loạn rồi! Bây giờ mời được cô vô đây rồi thì làm giá phải không??
Mé, thật sự muốn đánh hắn lắm luôn.
Lúc này, Nhu Ca tiến lên phía trước, cúi người với hoàng đế Nhu Nhiên, nói:
- Phụ Hoàng, Mẫu Hậu, hôm nay là tiệc vui của người, cho phép nhi thần múa một bài chung vui!
Nhu Nhiên đương nhiên đồng ý, ông ta cười vô cùng vui vẻ và hài lòng với đề nghị của Nhu Ca.
Nhu Ca múa với những mũi tên lửa, được đốt sáng đẹp mắt, nàng ta vô cùng chuyên nghiệp, còn biết lộn vài vòng, khiến người xem vô cùng thích thú trầm trồ!
Cộng thêm việc hôm nay mang bộ đồ màu hồng yêu kiều, màu đỏ từ lửa như làm nền tô thêm cho nàng ta!
Mạc Tĩnh lại không bị hấp dẫn bởi mấy thứ đó, cô nhàm chán ngồi uống trà của mình, ngay lúc cô đang cầm ly trà, đột nhiên Mạc Tĩnh phác giác được gì đó, cô ngẩng mặt lên, nhìn một mũi tên đang cháy sáng rực hướng mặt mình lao tới, cô liền cầm chén trà trên tay, theo bản năng trực tiếp chặn mũi tên, hất văng nó ngược trở lại.
Nhu Ca nhíu mày, dùng tay bắt mũi tên của mình, oán giận nhìn Mạc Tĩnh.
Mạc Tĩnh đặt chén trà đã bị dính một chút bột than xuống bàn, nhìn Nhu Ca, nói:
- Quận chúa Nhu Ca, người múa cũng hay lắm, nhưng làm sao lại để một mũi tên bay về hướng khách khứa của mình thế này?
Nhu Ca tỏ vẻ bất ngờ, liền đáp:
- Thật xin lỗi, vị cô nương này có lẽ, là ta dùng lực không chắc.
"...."
Không chắc cái đầu ngươi ấy! Muốn giết ta thì nói luôn đi! Bày đặt cái gì nữa?
Cô luôn ghét mấy kiểu bạch hoa này mà, giả tạo nhìn cũng muốn mệt theo!
Mạc Tĩnh lại như cố ý, lên tiếng:
- Dùng lực không chắc, lại có thể khiến một mũi tên đang cháy hướng về mặt một người khác, quận chúa cũng nhắm chuẩn thật đấy!
Lời này nói ra, nghe kiểu nào cũng thấy châm chọc vô cung.
Nhu Ca lần này câm lặng, nàng ta chính là muốn làm như vậy đấy!
Lúc bước vào đây, nàng đã để ý đến Mạc Tĩnh rồi, từng hành vi, cử chỉ, vóc dáng, còn không phải là nô tỳ đeo mạng che mặt ngày hôm qua sao!
Ánh mắt của Mạc Tĩnh, nàng ta nhất định không quên được, thứ ánh mắt bình tĩnh đen láy không gợn sóng đó, thậm chí còn không bỏ ai vào trong mắt.
Nhu Nhiên ngồi trên cao, khi ông bước vào, cũng rất chú ý đến Mạc Tĩnh, một nữ nhân đi riêng lẻ, bên cạnh chỉ có một nô tỳ, nhưng tướng mạo vô cùng xuất chúng, khí thế lại hơn người.
Chỉ ngồi đó thôi, mà vẫn tỏa ra sức khí khiến người khác phải ngoái nhìn.
Nhu Nhiên nhìn một chút, lên tiếng:
- Vị cô nương này, không biết nên xưng hô thế nào?
Vô số quan chức đến tham dự tiệc mừng thọ lần thứ năm mươi bảy của vua Nhu Nhiên, còn có rất nhiều sứ giả từ nhiều nơi khác đến tham gia, điều Mạc Tĩnh không ngờ tới là, khi cô vừa đến cổng hoàng cung, lại đụng mặt phải sứ giả từ Trung Hoa - Giang Bách Thần.
Hắn tới tham dự cùng một vị hoàng tử nữa, tên Giang Trung Thần!
"...."
Lần này qua Tây Vực, cốt yếu chỉ muốn tìm Thẩm Lân, không ngờ lại chạm trán phải Giang Bách Thần!
Sao cái số cô nó nhọ vậy nhỉ?
Đi đâu cũng đụng người quen là sao?
Mạc Tĩnh muốn làm ngơ, nhưng Giang Bách Thần không cho phép, hắn tiến tới chỗ cô, nói:
- Hàn cô nương, nàng đây là lén lút qua Tây Vực chơi một mình sao?
Mạc Tĩnh chẹp môi, nhìn hắn:
- Thế nào? Chẳng lẽ Mạc Tĩnh muốn đi du ngoạn Tây Vực cũng phải báo một tiếng với ngươi sao?
Giang Bách Thần một bộ dáng đào hoa, phóng khoáng, lên tiếng:
- Đương nhiên nàng không cần nói cho ta biết, nhưng mà.... - Chưa đợi hắn nói hết câu Mạc Tĩnh đã trực tiếp bỏ qua Giang Bách Thần mà đi vào trong, ngồi nghe tên này lải nhải nữa chắc cô không kiềm được mà đánh chết hắn luôn.
Người gì đâu cái miệng như cái mỏ chim, đi đâu cũng líu ra líu rít.
Giang Bách Thần lần thứ n bị cô làm lơ : "..."
Cứ mỗi lần gặp là lại bị nàng ấy cho ăn bơ mấy quả!
Giang Trung Thần ở bên cạnh phì cười nhìn anh trai mình, lên tiếng nói:
- Ca, huynh bị người ta cho ăn bơ mấy lần rồi, sao vẫn cứ thích kiếm thêm vậy?
Giang Bách Thần rút cây quạt ra phe phẩy trả lời:
- Kiếm thêm mấy kí nữa huynh vẫn dư sức!
Nói rồi, hắn nhanh chóng theo sau Mạc Tĩnh tiến vào trong!
Giang Trung Thần lắc lắc đầu bất lực, không hiểu sao anh trai của mình lại thích ăn mấy thứ béo bở đến vậy!
Mạc Tĩnh tiến vào bên trong, cô tìm một chỗ ngồi có tầm nhìn rồi yên tĩnh ngồi đợi Nhu Hoán.
Bạch Hoa đứng bên cạnh nhân lúc không ai để ý, liền cúi đầu, nhỏ tiếng nói với cô:
- Tiểu thư, người có chắc là Nhu Hoán đang giữ Bạch Hiểu và Bạch Hương không? Lỡ như, hắn ta bẫy người thì sao!
Mạc Tĩnh mắt vẫn hướng về phía trước, miệng động:
- Ngươi không thấy kì lạ là tại sao hắn chỉ gọi ta là Hàn cô nương thôi à? Thân phận của ta có lẽ hắn vẫn chưa biết, nhưng có thể Bạch Hiểu và Bạch Hương bị bắt là thật. Không vào hang hổ thì làm sao bắt được cọp con, muốn biết hắn có mục đích gì thì cứ tiến vào là được thôi!
Bạch Hoa nghe rồi cũng không hỏi thêm gì nữa, cô đứng thẳng người, tỉ mỉ xem xét mọi chi tiết xung quanh!
Lúc này, Giang Bách Thần và Giang Trung Thần chọn một chỗ đối diện với Mạc Tĩnh, hai người là đại sứ đến từ Trung Hoa nên cũng được ưu tiên vị trí hàng đầu.
Mạc Tĩnh nhìn hai người trước mặt mình, có chút muốn đổi chỗ, hắn là âm hồn bất tán sao? Sao cô đi chỗ nào cũng gặp vậy!
Một hồi sau, buổi tiệc cũng dần đi vào bắt đầu, ca hát nhảy múa lên trước, sau đó Nhu Nhiên cùng hoàng hậu của mình Hán La mới tiến vào sảnh chính, theo sau là Quận chúa Nhu Ca và Thái Tử Nhu Hoán.
Tiệc mừng thọ mỗi nơi mỗi khác, nên Mạc Tĩnh cũng không lạ gì khi Tây Vực tổ chức tiệc khác xa Trung Hoa.
Khi tất cả đã an tọa, nghi lễ mới chính thức bắt đầu, vô số nữ vũ công từ bên trong tiến ra ngoài, họ múa vô cùng điêu luyện, uốn dẻo, chuyên nghiệp.
Tuy nhiên, y phục lại có chút hở hang, phần thì lộ eo, phần thì lộ vai, thậm chí có người còn mang bộ đồ lộ một mảng lớn ở ngực.
Tây Vực vốn là quốc gia Ấn Độ sau này, điệu múa này ở hiện đại thì không sao, nhưng thế nào ở cổ đại cũng có vậy?
Với người ăn mặc kín đáo như Trung Hoa, màn múa này thực sự cũng quá phản cảm rồi!
Mạc Tĩnh nhàm chán ngồi xem hết tiết mục, sau đó là đến phần dâng lễ vật, các sứ giả và tướng lĩnh đều lần lượt đem quà dâng lên chỗ Nhu Nhiên.
Giang Bách Thần cùng Giang Trung Thần đại diện Trung Hoa tặng một đôi ngọc làm từ hạng quý hiếm cho cả Nhu Nhiên và Hán La.
Kết thúc thêm một màn nữa, Mạc Tĩnh vẫn không thấy Nhu Hoán có chút động thái nào, cô bèn nhìn hắn đánh động.
Thế mà, hắn lại giả vờ như không thấy, không thèm nhìn cô!
"..."
Loạn rồi! Loạn rồi! Bây giờ mời được cô vô đây rồi thì làm giá phải không??
Mé, thật sự muốn đánh hắn lắm luôn.
Lúc này, Nhu Ca tiến lên phía trước, cúi người với hoàng đế Nhu Nhiên, nói:
- Phụ Hoàng, Mẫu Hậu, hôm nay là tiệc vui của người, cho phép nhi thần múa một bài chung vui!
Nhu Nhiên đương nhiên đồng ý, ông ta cười vô cùng vui vẻ và hài lòng với đề nghị của Nhu Ca.
Nhu Ca múa với những mũi tên lửa, được đốt sáng đẹp mắt, nàng ta vô cùng chuyên nghiệp, còn biết lộn vài vòng, khiến người xem vô cùng thích thú trầm trồ!
Cộng thêm việc hôm nay mang bộ đồ màu hồng yêu kiều, màu đỏ từ lửa như làm nền tô thêm cho nàng ta!
Mạc Tĩnh lại không bị hấp dẫn bởi mấy thứ đó, cô nhàm chán ngồi uống trà của mình, ngay lúc cô đang cầm ly trà, đột nhiên Mạc Tĩnh phác giác được gì đó, cô ngẩng mặt lên, nhìn một mũi tên đang cháy sáng rực hướng mặt mình lao tới, cô liền cầm chén trà trên tay, theo bản năng trực tiếp chặn mũi tên, hất văng nó ngược trở lại.
Nhu Ca nhíu mày, dùng tay bắt mũi tên của mình, oán giận nhìn Mạc Tĩnh.
Mạc Tĩnh đặt chén trà đã bị dính một chút bột than xuống bàn, nhìn Nhu Ca, nói:
- Quận chúa Nhu Ca, người múa cũng hay lắm, nhưng làm sao lại để một mũi tên bay về hướng khách khứa của mình thế này?
Nhu Ca tỏ vẻ bất ngờ, liền đáp:
- Thật xin lỗi, vị cô nương này có lẽ, là ta dùng lực không chắc.
"...."
Không chắc cái đầu ngươi ấy! Muốn giết ta thì nói luôn đi! Bày đặt cái gì nữa?
Cô luôn ghét mấy kiểu bạch hoa này mà, giả tạo nhìn cũng muốn mệt theo!
Mạc Tĩnh lại như cố ý, lên tiếng:
- Dùng lực không chắc, lại có thể khiến một mũi tên đang cháy hướng về mặt một người khác, quận chúa cũng nhắm chuẩn thật đấy!
Lời này nói ra, nghe kiểu nào cũng thấy châm chọc vô cung.
Nhu Ca lần này câm lặng, nàng ta chính là muốn làm như vậy đấy!
Lúc bước vào đây, nàng đã để ý đến Mạc Tĩnh rồi, từng hành vi, cử chỉ, vóc dáng, còn không phải là nô tỳ đeo mạng che mặt ngày hôm qua sao!
Ánh mắt của Mạc Tĩnh, nàng ta nhất định không quên được, thứ ánh mắt bình tĩnh đen láy không gợn sóng đó, thậm chí còn không bỏ ai vào trong mắt.
Nhu Nhiên ngồi trên cao, khi ông bước vào, cũng rất chú ý đến Mạc Tĩnh, một nữ nhân đi riêng lẻ, bên cạnh chỉ có một nô tỳ, nhưng tướng mạo vô cùng xuất chúng, khí thế lại hơn người.
Chỉ ngồi đó thôi, mà vẫn tỏa ra sức khí khiến người khác phải ngoái nhìn.
Nhu Nhiên nhìn một chút, lên tiếng:
- Vị cô nương này, không biết nên xưng hô thế nào?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.