Chương 232: Hết Phần 1!
PJH
10/11/2019
- Chu tổng, Chu tổng, tiểu thư tỉnh lại rồi! - Tiếng nói một người phụ nữ truyền đến.
Chu Cẩm nằm trên giường, khó khăn mở mắt, ánh sáng hắt vào mặt khiến cô nhanh chóng nheo một mắt lại.
Chu Cẩm động đây tay chân, mới phát hiện mình đang nằm trên giường bệnh.
Ưỡn người cố ngồi dậy, Chu Cẩm nhìn xung quanh phòng bệnh, sau đó nhìn lại mình... cô đưa tay lên, lật qua lật lại, ánh mắt đờ đẫn nhìn vào các ngón tay trắng muốt...
Bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào, Chu Kiệt Luân hối hả chạy vào phòng bệnh, khi nhìn thấy Chu Cẩm ngồi đó, liền vui mừng tiến lên ôm lấy cô!
Chu Cẩm giật mình trước sự việc mà anh làm, cô khẽ lên tiếng:
- Anh hai?
Chu Kiệt Luân nghe tiếng cô gọi mình, liền đẩy Chu Cẩm ra, xem xét từ trên xuống dưới:
- Cẩm nhi, em cảm thấy thế nào rồi? Thấy đau ở đâu? Hay là.... cảm thấy khó chịu chỗ nào!
Nói rồi, hắn quay người hét lớn với nhân viên y tá:
- Còn đứng đó làm gì? Gọi bác sĩ, mau lên!
Đám y tá phía sau hốt hoảng, liền "Vâng Dạ" chạy đi.
Chu Kiệt Luân quay sang em gái mình, mỉm cười nói:
- Không sao đâu, Cẩm nhi, bác sĩ sẽ đến nhanh thôi! Sẽ không có việc gì cả!
Chu Cẩm nhìn anh, mờ mịt lên tiếng hỏi:
- Anh hai, em... bị làm sao vậy? Tại sao em lại... nằm ở bệnh viện?
Chu Kiệt Luân nhíu mày, anh nhìn vào đôi mắt Chu Cẩm, trông cô thật sự như không biết .....
Nhìn một lúc, Chu Kiệt Luân trả lời:
- Em không nhớ gì sao? Trong chuyến du lịch của công ty, em bị ngã ở chân núi Thanh Sơn. Đã hôn mê hơn một tuần rồi!
Chu Cẩm mờ mịt chau mày, lên tiếng:
- Ngã? Em bị ngã sao? Tại sao em không có ấn tượng gì cả? A!!!
Vừa nói xong, Chu Cẩm liền ôm đầu, có thứ gì đó trong tâm trí cô như muốn nổ tung....
Chu Kiệt Luân thấy vậy liền ôm lấy Chu Cẩm, nói giọng vỗ về:
- Được rồi... Không nhớ thì không nhớ..... em đừng sợ... có anh ở đây.... anh sẽ có cách... Cẩm Nhi đừng sợ....
Chu Cẩm được anh ôm lấy, hai tay cũng vô thức ôm Chu Kiệt Luân từ phía sau. Ôm thật chặt, dường như... cô đang rất sợ....
Ánh nhìn Chu Cẩm vô tình liếc qua cuốn lịch trên bàn bệnh. Nhìn một lúc, thì liền lên tiếng hỏi:
- Anh hai, em.... bao nhiêu tuổi rồi?
Chu Kiệt Luân vẫn ôm chặt lấy cô, giọng nhẹ nhàng trả lời:
- 23 tuổi, em sinh ngày 12 tháng 1 năm 1991, em đang làm thực tập sinh ngành thiết kế thời trang tại công ty của mẹ.
Chu Kiệt Luân cứ nghĩ rằng Chu Cẩm đã quên mất những thứ này, nên cứ thế nói lại, không biết rằng ánh mắt cô vẫn dán chặt vào cuốn lịch, trên đó ghi: Ngày 27 tháng 4 năm 2014...
-------...------...---------------..----
Ở nước cổ đại Trung Hoa,
Lục Mã Tự ngồi trong phòng, ánh mắt vô hồn, nhìn khắp nơi, khắp mọi thứ trong căn phòng nhỏ, trái tim... theo mỗi một khắc lại đau...
Mạc Tĩnh... nàng có thể hận ta.. có thể trách ta.... nhưng tại sao?? Nàng lại dùng cách đó để rời xa ta... Mạc Tĩnh, sao nàng lại nhẫn tâm đến vậy....
Giọt lệ rơi dài trên gò má, Lục Mã Tự nhắm mắt gặm nhấm nỗi đau của bản thân, đau đớn... ăn mòn cơ thể....
Ngay lúc đó, một ánh sáng xuất hiện, Lục Mã Tự theo bản năng mở mắt, nhìn thấy thân ảnh quen thuộc đó.... hắn nhào tới, gọi lớn:
- Mạc Tĩnh!!!!
Hàn Mạc Tĩnh hiện ra trong hư vô, như ảo ảnh, làm Lục Mã Tự không chạm vào được. Hắn vồ hụt, ngã xuống đất, miệng lẩm bẩm gọi tên cô:
- Mạc Tĩnh.... Mạc Tĩnh...
Hàn Mạc Tĩnh đứng trước mặt Lục Mã Tự, lên tiếng:
- Ta là Hàn Mạc Tĩnh thật, nhưng không phải là Hàn Mạc Tĩnh của ngươi - Lục Mã Tự!
Bấy giờ, Lục Mã Tự mới phản ứng, cô không phải ảo ảnh hắn thấy mấy ngày này, cô.... đang nói chuyện với hắn....
Lục Mã Tự ngước nhìn Hàn Mạc Tĩnh, hỏi:
- Ngươi là ai?
Hàn Mạc Tĩnh buông mắt nhìn hắn, lên tiếng trả lời:
- Ngươi biết ta là ai, cũng biết người con gái ngươi biết không phải là ta đúng không? Lục Mã Tự, ta tới là để giúp ngươi tìm lại cô gái ấy!
Đôi mắt Lục Mã Tự chấn động, nhìn vào Hàn Mạc Tĩnh trước mắt.
Hắn luôn biết, nữ nhân mà hắn yêu là một người khác, hắn luôn có cảm giác như vậy, nhưng hắn không dám thừa nhận..
Hàn Mạc Tĩnh vung tay, mở ra một cánh cửa màu đỏ, nhìn Lục Mã Tự, nói:
- Cánh cửa này, là đến một thế giới khác. Thế giới có người mà ngươi yêu thương.. ngươi có muốn đi qua không?
Lục Mã Tự đứng dậy, không nói một lời liền lao đến, muốn xông qua cánh cửa ấy.
Nhưng Hàn Mạc Tĩnh liền dùng lực chặn hắn lại, cô lên tiếng nói tiếp:
- Ngươi bước qua cánh cửa này, ngươi sẽ gặp lại người con gái đó, nhưng,... điều ấy cũng đồng nghĩa với việc ngươi từ bỏ thân phận của mình ở đây, Lục Mã Tự.... ngươi dám không??
Lục Mã Tự ánh mắt vô hồn nhìn Hàn Mạc Tĩnh, mở miệng:
- Cuộc đời của ta, chỉ có một người đủ tư cách được nói ta dám hay không? Và ngươi đó, không phải ngươi!
Hàn Mạc Tĩnh nhìn vào ánh mắt kiên quyết của hắn, cô cúi đầu, thở ra một hơi, sau đó từ trong tay biến ra một mảnh giấy, đưa nó cho Lục Mã Tự:
- Ta chỉ có thể đưa ngươi đến thế giới của cô ấy, ngươi có tìm được hay không, còn phải xem bản lĩnh của ngươi, và sợi dây duyên với cô ấy!
Nói rồi, Hàn Mạc Tĩnh buông tay, đứng sang một bên, ý nhường Lục Mã Tự bước qua.
Lục Mã Tự nhìn vào tờ giấy, nắm chặt lấy nó, rồi bước vào vòng tròn màu đỏ... Trên mảnh giấy đó viết một cái tên: Chu Cẩm!
Hàn Mạc Tĩnh nhìn Lục Mã Tự đi qua cánh cửa, đáy lòng cô nhẹ nhàng, cô vung tay đóng cảnh cửa đỏ ấy lại, nói nhỏ:
- Chu Cẩm, là ta nợ cô. Là ta ích kí cuốn cô vào chuyên của ta. Lần này, cứ xem như ta giúp cô tìm lại hạnh phúc vốn có của mình, cầu mong.... cô thật sự sẽ có được hạnh phúc!!
Hàn Mạc Tĩnh biến mất, cô dùng sợi dây liên kết với 11 chòm sao, gọi họ ra diện kiến mình.
Đứng trước mặt 11 cung hoàng đạo, Mạc Tĩnh ấn một ngón tay lên trán, bông hoa phượng đỏ liền hiện ra, cô đưa nó cho Bạch Vũ, nói:
- Bạch Dương, hãy đi tìm chủ nhân của các ngươi, dùng chân thân này đưa cho cô ấy! Tiếp tục sứ mệnh còn lại của các ngươi và Phượng Hoàng...
Các chòm sao cúi đầu tuân mệnh, sau đó tự mình đi qua 11 cánh cửa, bước vào thế giới mới....
Hàn Mạc Tĩnh nhìn 11 chòm sao đi, đáy lòng thanh thản không ít, nợ cô đã trả, sứ mệnh, cô cũng đã giao xong.... cuối cùng... cô cũng đi được rồi!
Hạch Hiền lúc này từ phía sau hiện ra, nhìn Hàn Mạc Tĩnh, lên tiếng:
- Ngươi cần gì phải làm như vậy? Kết thúc thế giới này, để họ sống tốt ở thế giới mới, không được sao?
Hàn Mạc Tĩnh nhìn Hạch Hiền, mỉm cười:
- Thế giới này vốn đã kết thúc rồi, chỉ là.... sứ mệnh của tôi vẫn chưa kết thúc. Tôi muốn bọn họ có thể thay tôi hoàn thành nốt tâm nguyện của gia tộc, tôi tin, ở thế giới mới, với thân phận mới, họ nhất định sẽ làm được.
Hạch Hiền gật đầu, nhìn ảo ảnh của Hàn Mạc Tĩnh, bà nói:
- Ngươi đi đi, Mạc Tĩnh, hãy đi đầu thai đi! Đừng tiếp tục ở lại nhân gian nữa, sẽ phí kiếp của ngươi!
Hàn Mạc Tĩnh cười xinh đẹp, ảo ảnh tan biến... Cô vốn dĩ còn vất vưởng ở thế giới này, chính là vì còn lo lắng sứ mệnh của mình.
Hiện giờ, mọi chuyện đã xong, cô mong rằng..... khi chính mình đầu thai làm người... có thể làm một người tốt.... sau đó tu tiên.... trở lại làm Phượng Hoàng... làm con Phượng Hoàng đẹp nhất của mẹ cô.....
Mẫu thân... Mạc Tĩnh... cuối cùng cũng không phụ hi vọng của gia tộc chúng ta. Phượng tộc, nhất định sẽ có ngày hồi sinh... Để một lần nữa, Thiên giới sẽ có sắc đỏ...
Hạch Hiền nhìn Hàn Mạc Tĩnh ra đi, cô ấy có lẽ... rất mãn nguyện, bà cũng phải về lại Thiên giới, chờ đợi những con người ấy.... quay lại thôi....
Chu Cẩm nằm trên giường, khó khăn mở mắt, ánh sáng hắt vào mặt khiến cô nhanh chóng nheo một mắt lại.
Chu Cẩm động đây tay chân, mới phát hiện mình đang nằm trên giường bệnh.
Ưỡn người cố ngồi dậy, Chu Cẩm nhìn xung quanh phòng bệnh, sau đó nhìn lại mình... cô đưa tay lên, lật qua lật lại, ánh mắt đờ đẫn nhìn vào các ngón tay trắng muốt...
Bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào, Chu Kiệt Luân hối hả chạy vào phòng bệnh, khi nhìn thấy Chu Cẩm ngồi đó, liền vui mừng tiến lên ôm lấy cô!
Chu Cẩm giật mình trước sự việc mà anh làm, cô khẽ lên tiếng:
- Anh hai?
Chu Kiệt Luân nghe tiếng cô gọi mình, liền đẩy Chu Cẩm ra, xem xét từ trên xuống dưới:
- Cẩm nhi, em cảm thấy thế nào rồi? Thấy đau ở đâu? Hay là.... cảm thấy khó chịu chỗ nào!
Nói rồi, hắn quay người hét lớn với nhân viên y tá:
- Còn đứng đó làm gì? Gọi bác sĩ, mau lên!
Đám y tá phía sau hốt hoảng, liền "Vâng Dạ" chạy đi.
Chu Kiệt Luân quay sang em gái mình, mỉm cười nói:
- Không sao đâu, Cẩm nhi, bác sĩ sẽ đến nhanh thôi! Sẽ không có việc gì cả!
Chu Cẩm nhìn anh, mờ mịt lên tiếng hỏi:
- Anh hai, em... bị làm sao vậy? Tại sao em lại... nằm ở bệnh viện?
Chu Kiệt Luân nhíu mày, anh nhìn vào đôi mắt Chu Cẩm, trông cô thật sự như không biết .....
Nhìn một lúc, Chu Kiệt Luân trả lời:
- Em không nhớ gì sao? Trong chuyến du lịch của công ty, em bị ngã ở chân núi Thanh Sơn. Đã hôn mê hơn một tuần rồi!
Chu Cẩm mờ mịt chau mày, lên tiếng:
- Ngã? Em bị ngã sao? Tại sao em không có ấn tượng gì cả? A!!!
Vừa nói xong, Chu Cẩm liền ôm đầu, có thứ gì đó trong tâm trí cô như muốn nổ tung....
Chu Kiệt Luân thấy vậy liền ôm lấy Chu Cẩm, nói giọng vỗ về:
- Được rồi... Không nhớ thì không nhớ..... em đừng sợ... có anh ở đây.... anh sẽ có cách... Cẩm Nhi đừng sợ....
Chu Cẩm được anh ôm lấy, hai tay cũng vô thức ôm Chu Kiệt Luân từ phía sau. Ôm thật chặt, dường như... cô đang rất sợ....
Ánh nhìn Chu Cẩm vô tình liếc qua cuốn lịch trên bàn bệnh. Nhìn một lúc, thì liền lên tiếng hỏi:
- Anh hai, em.... bao nhiêu tuổi rồi?
Chu Kiệt Luân vẫn ôm chặt lấy cô, giọng nhẹ nhàng trả lời:
- 23 tuổi, em sinh ngày 12 tháng 1 năm 1991, em đang làm thực tập sinh ngành thiết kế thời trang tại công ty của mẹ.
Chu Kiệt Luân cứ nghĩ rằng Chu Cẩm đã quên mất những thứ này, nên cứ thế nói lại, không biết rằng ánh mắt cô vẫn dán chặt vào cuốn lịch, trên đó ghi: Ngày 27 tháng 4 năm 2014...
-------...------...---------------..----
Ở nước cổ đại Trung Hoa,
Lục Mã Tự ngồi trong phòng, ánh mắt vô hồn, nhìn khắp nơi, khắp mọi thứ trong căn phòng nhỏ, trái tim... theo mỗi một khắc lại đau...
Mạc Tĩnh... nàng có thể hận ta.. có thể trách ta.... nhưng tại sao?? Nàng lại dùng cách đó để rời xa ta... Mạc Tĩnh, sao nàng lại nhẫn tâm đến vậy....
Giọt lệ rơi dài trên gò má, Lục Mã Tự nhắm mắt gặm nhấm nỗi đau của bản thân, đau đớn... ăn mòn cơ thể....
Ngay lúc đó, một ánh sáng xuất hiện, Lục Mã Tự theo bản năng mở mắt, nhìn thấy thân ảnh quen thuộc đó.... hắn nhào tới, gọi lớn:
- Mạc Tĩnh!!!!
Hàn Mạc Tĩnh hiện ra trong hư vô, như ảo ảnh, làm Lục Mã Tự không chạm vào được. Hắn vồ hụt, ngã xuống đất, miệng lẩm bẩm gọi tên cô:
- Mạc Tĩnh.... Mạc Tĩnh...
Hàn Mạc Tĩnh đứng trước mặt Lục Mã Tự, lên tiếng:
- Ta là Hàn Mạc Tĩnh thật, nhưng không phải là Hàn Mạc Tĩnh của ngươi - Lục Mã Tự!
Bấy giờ, Lục Mã Tự mới phản ứng, cô không phải ảo ảnh hắn thấy mấy ngày này, cô.... đang nói chuyện với hắn....
Lục Mã Tự ngước nhìn Hàn Mạc Tĩnh, hỏi:
- Ngươi là ai?
Hàn Mạc Tĩnh buông mắt nhìn hắn, lên tiếng trả lời:
- Ngươi biết ta là ai, cũng biết người con gái ngươi biết không phải là ta đúng không? Lục Mã Tự, ta tới là để giúp ngươi tìm lại cô gái ấy!
Đôi mắt Lục Mã Tự chấn động, nhìn vào Hàn Mạc Tĩnh trước mắt.
Hắn luôn biết, nữ nhân mà hắn yêu là một người khác, hắn luôn có cảm giác như vậy, nhưng hắn không dám thừa nhận..
Hàn Mạc Tĩnh vung tay, mở ra một cánh cửa màu đỏ, nhìn Lục Mã Tự, nói:
- Cánh cửa này, là đến một thế giới khác. Thế giới có người mà ngươi yêu thương.. ngươi có muốn đi qua không?
Lục Mã Tự đứng dậy, không nói một lời liền lao đến, muốn xông qua cánh cửa ấy.
Nhưng Hàn Mạc Tĩnh liền dùng lực chặn hắn lại, cô lên tiếng nói tiếp:
- Ngươi bước qua cánh cửa này, ngươi sẽ gặp lại người con gái đó, nhưng,... điều ấy cũng đồng nghĩa với việc ngươi từ bỏ thân phận của mình ở đây, Lục Mã Tự.... ngươi dám không??
Lục Mã Tự ánh mắt vô hồn nhìn Hàn Mạc Tĩnh, mở miệng:
- Cuộc đời của ta, chỉ có một người đủ tư cách được nói ta dám hay không? Và ngươi đó, không phải ngươi!
Hàn Mạc Tĩnh nhìn vào ánh mắt kiên quyết của hắn, cô cúi đầu, thở ra một hơi, sau đó từ trong tay biến ra một mảnh giấy, đưa nó cho Lục Mã Tự:
- Ta chỉ có thể đưa ngươi đến thế giới của cô ấy, ngươi có tìm được hay không, còn phải xem bản lĩnh của ngươi, và sợi dây duyên với cô ấy!
Nói rồi, Hàn Mạc Tĩnh buông tay, đứng sang một bên, ý nhường Lục Mã Tự bước qua.
Lục Mã Tự nhìn vào tờ giấy, nắm chặt lấy nó, rồi bước vào vòng tròn màu đỏ... Trên mảnh giấy đó viết một cái tên: Chu Cẩm!
Hàn Mạc Tĩnh nhìn Lục Mã Tự đi qua cánh cửa, đáy lòng cô nhẹ nhàng, cô vung tay đóng cảnh cửa đỏ ấy lại, nói nhỏ:
- Chu Cẩm, là ta nợ cô. Là ta ích kí cuốn cô vào chuyên của ta. Lần này, cứ xem như ta giúp cô tìm lại hạnh phúc vốn có của mình, cầu mong.... cô thật sự sẽ có được hạnh phúc!!
Hàn Mạc Tĩnh biến mất, cô dùng sợi dây liên kết với 11 chòm sao, gọi họ ra diện kiến mình.
Đứng trước mặt 11 cung hoàng đạo, Mạc Tĩnh ấn một ngón tay lên trán, bông hoa phượng đỏ liền hiện ra, cô đưa nó cho Bạch Vũ, nói:
- Bạch Dương, hãy đi tìm chủ nhân của các ngươi, dùng chân thân này đưa cho cô ấy! Tiếp tục sứ mệnh còn lại của các ngươi và Phượng Hoàng...
Các chòm sao cúi đầu tuân mệnh, sau đó tự mình đi qua 11 cánh cửa, bước vào thế giới mới....
Hàn Mạc Tĩnh nhìn 11 chòm sao đi, đáy lòng thanh thản không ít, nợ cô đã trả, sứ mệnh, cô cũng đã giao xong.... cuối cùng... cô cũng đi được rồi!
Hạch Hiền lúc này từ phía sau hiện ra, nhìn Hàn Mạc Tĩnh, lên tiếng:
- Ngươi cần gì phải làm như vậy? Kết thúc thế giới này, để họ sống tốt ở thế giới mới, không được sao?
Hàn Mạc Tĩnh nhìn Hạch Hiền, mỉm cười:
- Thế giới này vốn đã kết thúc rồi, chỉ là.... sứ mệnh của tôi vẫn chưa kết thúc. Tôi muốn bọn họ có thể thay tôi hoàn thành nốt tâm nguyện của gia tộc, tôi tin, ở thế giới mới, với thân phận mới, họ nhất định sẽ làm được.
Hạch Hiền gật đầu, nhìn ảo ảnh của Hàn Mạc Tĩnh, bà nói:
- Ngươi đi đi, Mạc Tĩnh, hãy đi đầu thai đi! Đừng tiếp tục ở lại nhân gian nữa, sẽ phí kiếp của ngươi!
Hàn Mạc Tĩnh cười xinh đẹp, ảo ảnh tan biến... Cô vốn dĩ còn vất vưởng ở thế giới này, chính là vì còn lo lắng sứ mệnh của mình.
Hiện giờ, mọi chuyện đã xong, cô mong rằng..... khi chính mình đầu thai làm người... có thể làm một người tốt.... sau đó tu tiên.... trở lại làm Phượng Hoàng... làm con Phượng Hoàng đẹp nhất của mẹ cô.....
Mẫu thân... Mạc Tĩnh... cuối cùng cũng không phụ hi vọng của gia tộc chúng ta. Phượng tộc, nhất định sẽ có ngày hồi sinh... Để một lần nữa, Thiên giới sẽ có sắc đỏ...
Hạch Hiền nhìn Hàn Mạc Tĩnh ra đi, cô ấy có lẽ... rất mãn nguyện, bà cũng phải về lại Thiên giới, chờ đợi những con người ấy.... quay lại thôi....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.