Chương 231: Kết Thúc!
PJH
10/11/2019
Mạc Tĩnh tựa đầu vào ngực Lục Mã Tự, nhìn vào ánh mắt dịu
dàng đau lòng của hắn, sâu trong thâm tâm cô, đang âm thầm rơi
lệ.
Bên ngoài, vẫn là một bộ mặt vô cảm như vậy, nhưng bên trong, sớm đã là một dòng sông...
Lục Mã Tự nhẹ nhàng gọi tên cô:
- Mạc Tĩnh! Ta đưa nàng về, chúng ta không cãi nhau nữa, không giận nhau nữa, tất cả mọi chuyện đều là ta sai, ta xin lỗi nàng, được không?
Mạc Tĩnh giơ tay nắm lấy cánh tay hắn, đôi mắt vô thần nhìn Lục Mã Tự, mở miệng khó khăn nói:
- Không, chàng không làm gì sai cả.... Là ta đã trách lầm chàng!
Mạc Tĩnh nắm lấy bàn tay hắn, vô tình ánh mắt chạm vào chiếc vòng bạc trên cổ tay, cô gượng cười:
- Lục Mã Tư, chàng nói.. chàng sẽ nghe lời ta... vậy bây giờ... lời nói đó còn hiệu lực không?
Lục Mã Tự gật đầu vội vã:
- Còn... còn.... nàng muốn cái gì, ta cũng có thể làm!
Mạc Tĩnh đan tay mình vào trong năm ngon tay hắn, nắm thật chặt, lên tiếng:
- Hứa với ta, dù có như thế nào, cũng hãy sống thật tốt, có được không?
Nghe xong câu nói ấy, đôi mắt Lục Mã Tự chấn động, hắn lắc đầu, như một đứa trẻ thất hứa, nói:
- Không.... không... nàng nói cái gì vậy, không có nàng... ta sống có ý nghĩa gì chứ!
Mạc Tĩnh nhìn hắn, cô mím môi, đáy mắt vẫn không gợn sóng, hệt như một con búp bê bị rút đi hết sức sống:
- Lục Mã Tự, thật ra ta... chưa từng quan tâm sẽ phải đối mặt với kết thúc như thế nào, cũng không nghĩ sẽ sợ cái chết.. nhưng mà... bây giờ, ta thật sự không nỡ rời xa chàng... những gì mà ta đã hứa với chàng.... sẽ mãi bên cạnh chàng.... ta cũng... chưa...... - Vừa nói, Mạc Tĩnh vừa nhíu chặt mày, sự đau đớn khi tan biến khiến cô khó chịu. Thế nhưng, Mạc Tĩnh vẫn kiên trì nhìn Lục Mã Tự, quyết nói hết:
-Lục Mã Tự... ta xin lỗi.... xin lỗi chàng!
Nói rồi, Mạc Tĩnh buông mắt, cánh tay đan vào nhau của Mạc Tĩnh và Lục Mã Tự tan biến, hóa thành vô số những đốm lửa bay lên trời, chân thân... hoàn toàn bị hủy.
Giọt lệ Lục Mã Tự rơi xuống gò má Mạc Tĩnh, hắn òa lên khóc, hướng cổ lên trời cao mà gào thét:
- Mạc Tĩnh!!!!!!!! Mạc Tĩnh!!!!!!!! AAAA!!!!!!!!!!!
Hạch Hiền nhìn vào, nước mắt không biết từ khi nào đã tuôn rơi, bà... đến cuối cùng vẫn là không cứu được người con gái ấy...
Mười hai chòm sao từ vô số nơi hội tụ về, khi chứng kiến cảnh công chúa Phượng tộc chết đi... cũng khóc than với ông trời, sức mạnh của họ hóa thành cầu vồng, thắp sáng nơi lạnh giá của núi Thanh Sơn.
Chân thân Mạc Tĩnh tan vào trong mây, hoàn toàn tan biến không dấu vết.....
Lục Thất Sinh nằm dưới nền tuyết, đón lấy những bông hoa phượng đỏ, ánh mắt nhìn hàng cầu vồng đang tạo ra trên trời.
Mạc Tĩnh... đây là điều cuối cùng mà huynh có thể làm cho muội..... kết thúc thế giới này.... hãy mở đầu ở một thế giới mới... Ta... luôn luôn phía sau dõi theo
muội.....
Chính tình yêu điên cuồng của Lục Thất Sinh vô tình đã tạo ra một cái kết buồn bã cho những con người ở đây.... Hắn yêu Hàn Mạc Tĩnh, mãi sau này vẫn luôn yêu cô... nhưng hắn chưa bao giờ ý thức được rằng.... cô không phải là Hàn Mạc Tĩnh của hắn... mãi... cũng không thể yêu hắn!
--------...---------..-----------..----
"Tích" "Tích" "Tích" - Tiếng nhỏ giọt quen thuộc vang lên, người con gái nằm trên giường bệnh, trong vô thức, mở mắt tỉnh dậy...
Bên ngoài, vẫn là một bộ mặt vô cảm như vậy, nhưng bên trong, sớm đã là một dòng sông...
Lục Mã Tự nhẹ nhàng gọi tên cô:
- Mạc Tĩnh! Ta đưa nàng về, chúng ta không cãi nhau nữa, không giận nhau nữa, tất cả mọi chuyện đều là ta sai, ta xin lỗi nàng, được không?
Mạc Tĩnh giơ tay nắm lấy cánh tay hắn, đôi mắt vô thần nhìn Lục Mã Tự, mở miệng khó khăn nói:
- Không, chàng không làm gì sai cả.... Là ta đã trách lầm chàng!
Mạc Tĩnh nắm lấy bàn tay hắn, vô tình ánh mắt chạm vào chiếc vòng bạc trên cổ tay, cô gượng cười:
- Lục Mã Tư, chàng nói.. chàng sẽ nghe lời ta... vậy bây giờ... lời nói đó còn hiệu lực không?
Lục Mã Tự gật đầu vội vã:
- Còn... còn.... nàng muốn cái gì, ta cũng có thể làm!
Mạc Tĩnh đan tay mình vào trong năm ngon tay hắn, nắm thật chặt, lên tiếng:
- Hứa với ta, dù có như thế nào, cũng hãy sống thật tốt, có được không?
Nghe xong câu nói ấy, đôi mắt Lục Mã Tự chấn động, hắn lắc đầu, như một đứa trẻ thất hứa, nói:
- Không.... không... nàng nói cái gì vậy, không có nàng... ta sống có ý nghĩa gì chứ!
Mạc Tĩnh nhìn hắn, cô mím môi, đáy mắt vẫn không gợn sóng, hệt như một con búp bê bị rút đi hết sức sống:
- Lục Mã Tự, thật ra ta... chưa từng quan tâm sẽ phải đối mặt với kết thúc như thế nào, cũng không nghĩ sẽ sợ cái chết.. nhưng mà... bây giờ, ta thật sự không nỡ rời xa chàng... những gì mà ta đã hứa với chàng.... sẽ mãi bên cạnh chàng.... ta cũng... chưa...... - Vừa nói, Mạc Tĩnh vừa nhíu chặt mày, sự đau đớn khi tan biến khiến cô khó chịu. Thế nhưng, Mạc Tĩnh vẫn kiên trì nhìn Lục Mã Tự, quyết nói hết:
-Lục Mã Tự... ta xin lỗi.... xin lỗi chàng!
Nói rồi, Mạc Tĩnh buông mắt, cánh tay đan vào nhau của Mạc Tĩnh và Lục Mã Tự tan biến, hóa thành vô số những đốm lửa bay lên trời, chân thân... hoàn toàn bị hủy.
Giọt lệ Lục Mã Tự rơi xuống gò má Mạc Tĩnh, hắn òa lên khóc, hướng cổ lên trời cao mà gào thét:
- Mạc Tĩnh!!!!!!!! Mạc Tĩnh!!!!!!!! AAAA!!!!!!!!!!!
Hạch Hiền nhìn vào, nước mắt không biết từ khi nào đã tuôn rơi, bà... đến cuối cùng vẫn là không cứu được người con gái ấy...
Mười hai chòm sao từ vô số nơi hội tụ về, khi chứng kiến cảnh công chúa Phượng tộc chết đi... cũng khóc than với ông trời, sức mạnh của họ hóa thành cầu vồng, thắp sáng nơi lạnh giá của núi Thanh Sơn.
Chân thân Mạc Tĩnh tan vào trong mây, hoàn toàn tan biến không dấu vết.....
Lục Thất Sinh nằm dưới nền tuyết, đón lấy những bông hoa phượng đỏ, ánh mắt nhìn hàng cầu vồng đang tạo ra trên trời.
Mạc Tĩnh... đây là điều cuối cùng mà huynh có thể làm cho muội..... kết thúc thế giới này.... hãy mở đầu ở một thế giới mới... Ta... luôn luôn phía sau dõi theo
muội.....
Chính tình yêu điên cuồng của Lục Thất Sinh vô tình đã tạo ra một cái kết buồn bã cho những con người ở đây.... Hắn yêu Hàn Mạc Tĩnh, mãi sau này vẫn luôn yêu cô... nhưng hắn chưa bao giờ ý thức được rằng.... cô không phải là Hàn Mạc Tĩnh của hắn... mãi... cũng không thể yêu hắn!
--------...---------..-----------..----
"Tích" "Tích" "Tích" - Tiếng nhỏ giọt quen thuộc vang lên, người con gái nằm trên giường bệnh, trong vô thức, mở mắt tỉnh dậy...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.