Chương 230: Hoàn Toàn Biến Đổi!
PJH
10/11/2019
Mạc Tĩnh còn đang hoài nghi về Lục Thất Sinh, thì đột nhiên Hạch
Hiền ở đâu xuất hiện, bà chạy về phía cô, nói:
- Hàn Mạc Tĩnh, ngươi làm sao vậy?
Thân thể Mạc Tĩnh vẫn không cử động được, cô ngước mắt nhìn bà, rồi nhìn về phía Lục Thất Sinh, lên tiếng:
- Hạch Hiền, bà nhìn xem, đó... không phải là kí hiệu của Nhân tộc sao?
Hạch Hiền nhìn theo ánh mắt Mạc Tĩnh, khi thấy Lục Thất Sinh với chữ cổ trên trán, thêm cả đôi mắt trắng sáng ấy nữa.... Bà nhíu mày, trả lời:
- Đúng rồi, là kí hiệu của Nhân tộc!
Mạc Tĩnh bấy giờ mới chắc chắn.... thì ra Lục Thất Sinh là người của Nhân tộc!
Hèn gì... cô không thể nhìn thấu chân thân của hắn!
Nhân tộc là bộ tộc cai quản dòng thời gian, không giống với Băng tộc, người gia tộc Băng chỉ có thể xem dòng thời gian, còn Nhân tộc là người tạo ra thời gian.
Nói một cách khác, Nhân tộc nắm giữ thời gian, không gian, và con người!
Đó là lí do, Lục Thất Sinh có thể biết được cô làm những gì, có thể thấy được cô dù ở xa vạn dặm. Hắn biết dùng thuật khống chế, bởi vì đó là một phần sức mạnh khi nói đến con người của Nhân tộc!
Hiện giờ, hắn lại đang làm dòng thời gian hỗn loạn, điều khiển cả trời đất... chính là sử dụng sức mạnh của thời gian... sức mạnh này.,... thật sự rất lớn.
Nhưng Mạc Tĩnh không hiểu, tại sao Nhân tộc lại cho sức mạnh một kẻ điên như Lục Thất SInh chứ??? Hắn đang làm đảo lộn trời đất.
Hạch Hiền ngồi bên cạnh Mạc Tĩnh, nói với cô:
- Mau đi Mạc Tĩnh, ta đưa ngươi đi!
Nhưng khi Hạch Hiền chỉ vừa đứng lên, bà liền bị một sức mạnh đánh bật ra xa, không kịp phòng bị mà hất văng ra khỏi người Mạc Tĩnh..
Một tay Lục Thất Sinh hướng về phía Hạch Hiền, bà liền dùng hai tay mình tạo ra vòng băng đáp lại.
Trong khi đó, một tay khác của hắn lại hướng về phía Mạc Tĩnh, thân thể cô bắt đầu bị khống chế, từng bước đi về phía Lục Thất Sinh..
Hạch Hiền cau mày, hét lớn:
- Hàn Mạc Tĩnh, ngươi đừng qua đó, ngươi không được qua đó!
Ánh mắt Mạc Tĩnh nhìn theo Hạch Hiền, cô biết chứ, cô biết không thể đi lại chỗ hắn, nhưng mà.... cô không điều khiển được bản thân mình....
Hạch Hiền nhìn sang Lục Thất Sinh, nguy to rồi, thế nào mà lại đụng trúng người kế thừa ở nhân gian của Nhân tộc chứ?
Với thứ sức mạnh mà Nhân tộc đã truyền cho hắn, căn bản bà không phải là đối thủ...
Lục Thất Sinh chưởng một tay, sức mạnh phóng ra liền đánh bật Hạch Hiền.
Hạch Hiền hoảng hốt dùng sức mạnh chống đỡ nhưng không thành, bức tường băng bị phá vỡ, khiến bà bị bật ra xa, ngã xuống nền tuyết....
Hạch Hiền phun ra một búng máu, ngước đầu nhìn Mạc Tĩnh và Lục Thất Sinh..... cau chặt mày.
Thứ sức mạnh đó... cứ như là được hack vậy, nó lớn đến mức khủng khiếp...
Lục Thất Sinh không nhìn bà ta, hắn quay sang Mạc Tĩnh, dùng tay tạo ra những khối điện, áp vào người cô.
Mạc Tĩnh một lần nữa đau đớn, cô la lên:
- AAAAA!
Những khối điện bao bọc lấy Mạc Tĩnh, vào tay, vào chân, và cổ....
Từng dòng điện cực lớn chạy qua, khiến thân thể Mạc Tĩnh co giật liên hồi.
Hạch Hiền nhìn về phía cô, hét to:
- Hàn Mạc Tĩnh!!!!!!!!!!!!
Ngay lúc này, những vầng sáng trên trời liền đáp xuống, tỏa ra thành những người hộ vệ.
Lục Mã Tự thấy Mạc Tĩnh nằm trong những khối điện, hắn liền không suy nghĩ, chạy đến, dùng tay đánh về phía Lục Thất Sinh.
Lục Thất Sinh dùng một tay chặn lại, tưởng như không có vấn đề gì lớn lao, thế nhưng, lại bị một sức mạnh màu vàng từ người Lục Mã Tự đánh ngược lại.
Thân thể Mạc Tĩnh đã đến cực hạn, các dòng điện làm nổ tung chân thân bên trong của cô....
Chân thân Phượng Hoàng bị phá hủy, tỏa ra thứ ánh sáng lan tràn ra khắp núi Thanh Sơn, hất văng Lục Thất Sinh.
Lục Mã Tự đón lấy người Mạc Tĩnh từ trên cao, đáp xuống đất, y phục trên người hắn chuyển màu, thành trắng vàng kim, trên trán cũng hiện lên dấu hiệu của Sư Tử.
Mạc Tĩnh thở hấp hối trong vòng tay của Lục Mã Tự, chân thân của cô đã bị phá hủy, cô... sắp biến mất rồi...
Lục Mã Tự áp tay mình vào má Mạc Tĩnh, khẽ gọi:
- Mạc Tĩnh, Mạc Tĩnh.....
Mạc Tĩnh ngước mắt nhìn Lục Mã Tự, cảm xúc trong đó đã hoàn toàn biến mất, trở nên đen láy vô hồ, Sư Tử... đã hoàn toàn biến đổi rồi!
- Hàn Mạc Tĩnh, ngươi làm sao vậy?
Thân thể Mạc Tĩnh vẫn không cử động được, cô ngước mắt nhìn bà, rồi nhìn về phía Lục Thất Sinh, lên tiếng:
- Hạch Hiền, bà nhìn xem, đó... không phải là kí hiệu của Nhân tộc sao?
Hạch Hiền nhìn theo ánh mắt Mạc Tĩnh, khi thấy Lục Thất Sinh với chữ cổ trên trán, thêm cả đôi mắt trắng sáng ấy nữa.... Bà nhíu mày, trả lời:
- Đúng rồi, là kí hiệu của Nhân tộc!
Mạc Tĩnh bấy giờ mới chắc chắn.... thì ra Lục Thất Sinh là người của Nhân tộc!
Hèn gì... cô không thể nhìn thấu chân thân của hắn!
Nhân tộc là bộ tộc cai quản dòng thời gian, không giống với Băng tộc, người gia tộc Băng chỉ có thể xem dòng thời gian, còn Nhân tộc là người tạo ra thời gian.
Nói một cách khác, Nhân tộc nắm giữ thời gian, không gian, và con người!
Đó là lí do, Lục Thất Sinh có thể biết được cô làm những gì, có thể thấy được cô dù ở xa vạn dặm. Hắn biết dùng thuật khống chế, bởi vì đó là một phần sức mạnh khi nói đến con người của Nhân tộc!
Hiện giờ, hắn lại đang làm dòng thời gian hỗn loạn, điều khiển cả trời đất... chính là sử dụng sức mạnh của thời gian... sức mạnh này.,... thật sự rất lớn.
Nhưng Mạc Tĩnh không hiểu, tại sao Nhân tộc lại cho sức mạnh một kẻ điên như Lục Thất SInh chứ??? Hắn đang làm đảo lộn trời đất.
Hạch Hiền ngồi bên cạnh Mạc Tĩnh, nói với cô:
- Mau đi Mạc Tĩnh, ta đưa ngươi đi!
Nhưng khi Hạch Hiền chỉ vừa đứng lên, bà liền bị một sức mạnh đánh bật ra xa, không kịp phòng bị mà hất văng ra khỏi người Mạc Tĩnh..
Một tay Lục Thất Sinh hướng về phía Hạch Hiền, bà liền dùng hai tay mình tạo ra vòng băng đáp lại.
Trong khi đó, một tay khác của hắn lại hướng về phía Mạc Tĩnh, thân thể cô bắt đầu bị khống chế, từng bước đi về phía Lục Thất Sinh..
Hạch Hiền cau mày, hét lớn:
- Hàn Mạc Tĩnh, ngươi đừng qua đó, ngươi không được qua đó!
Ánh mắt Mạc Tĩnh nhìn theo Hạch Hiền, cô biết chứ, cô biết không thể đi lại chỗ hắn, nhưng mà.... cô không điều khiển được bản thân mình....
Hạch Hiền nhìn sang Lục Thất Sinh, nguy to rồi, thế nào mà lại đụng trúng người kế thừa ở nhân gian của Nhân tộc chứ?
Với thứ sức mạnh mà Nhân tộc đã truyền cho hắn, căn bản bà không phải là đối thủ...
Lục Thất Sinh chưởng một tay, sức mạnh phóng ra liền đánh bật Hạch Hiền.
Hạch Hiền hoảng hốt dùng sức mạnh chống đỡ nhưng không thành, bức tường băng bị phá vỡ, khiến bà bị bật ra xa, ngã xuống nền tuyết....
Hạch Hiền phun ra một búng máu, ngước đầu nhìn Mạc Tĩnh và Lục Thất Sinh..... cau chặt mày.
Thứ sức mạnh đó... cứ như là được hack vậy, nó lớn đến mức khủng khiếp...
Lục Thất Sinh không nhìn bà ta, hắn quay sang Mạc Tĩnh, dùng tay tạo ra những khối điện, áp vào người cô.
Mạc Tĩnh một lần nữa đau đớn, cô la lên:
- AAAAA!
Những khối điện bao bọc lấy Mạc Tĩnh, vào tay, vào chân, và cổ....
Từng dòng điện cực lớn chạy qua, khiến thân thể Mạc Tĩnh co giật liên hồi.
Hạch Hiền nhìn về phía cô, hét to:
- Hàn Mạc Tĩnh!!!!!!!!!!!!
Ngay lúc này, những vầng sáng trên trời liền đáp xuống, tỏa ra thành những người hộ vệ.
Lục Mã Tự thấy Mạc Tĩnh nằm trong những khối điện, hắn liền không suy nghĩ, chạy đến, dùng tay đánh về phía Lục Thất Sinh.
Lục Thất Sinh dùng một tay chặn lại, tưởng như không có vấn đề gì lớn lao, thế nhưng, lại bị một sức mạnh màu vàng từ người Lục Mã Tự đánh ngược lại.
Thân thể Mạc Tĩnh đã đến cực hạn, các dòng điện làm nổ tung chân thân bên trong của cô....
Chân thân Phượng Hoàng bị phá hủy, tỏa ra thứ ánh sáng lan tràn ra khắp núi Thanh Sơn, hất văng Lục Thất Sinh.
Lục Mã Tự đón lấy người Mạc Tĩnh từ trên cao, đáp xuống đất, y phục trên người hắn chuyển màu, thành trắng vàng kim, trên trán cũng hiện lên dấu hiệu của Sư Tử.
Mạc Tĩnh thở hấp hối trong vòng tay của Lục Mã Tự, chân thân của cô đã bị phá hủy, cô... sắp biến mất rồi...
Lục Mã Tự áp tay mình vào má Mạc Tĩnh, khẽ gọi:
- Mạc Tĩnh, Mạc Tĩnh.....
Mạc Tĩnh ngước mắt nhìn Lục Mã Tự, cảm xúc trong đó đã hoàn toàn biến mất, trở nên đen láy vô hồ, Sư Tử... đã hoàn toàn biến đổi rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.