Chương 135: Hội Phượng Y!
PJH
02/11/2019
Mạc Tĩnh mới sáng đã bị chọc đến tức chết, cô ngồi xuống lại ghế, xoa xoa cái eo nhỏ của mình.
Chời má, nó vẫn đau!
Cái eo cô đã đau suốt từ sáng đến giờ rồi, không tài nào khiến cô cử động được!
Mạc Tĩnh uống trà, sau khi giải quyết hết đám thức ăn, như nhớ ra gì đó, cô liền lên tiếng gọi:
- Bạch Hiểu!
Bạch Hiểu bên ngoài nghe tiếng kêu mình, cô liền ba chân bốn cẳng chạy vào, đứng bên cạnh Mạc Tĩnh, nói:
- Tiểu thư, người gọi nô tỳ!
Mạc Tĩnh quay đầu nhìn, cô hỏi:
- Thẩm Lân đâu, sao từ lúc ta tỉnh dậy không hề thấy em ấy?
Bạch Hiểu hơi ngẩn ra, cô chớp chớp mắt, đảo mấy vòng, rồi trả lời:
- Nô tỳ cũng không biết nữa, từ lúc tiểu thư về đây, Thẩm cô nương vẫn chưa đến thăm người lần nào!
Mạc Tĩnh nhíu mày, chưa đến thăm cô lần nào sao?
KHông phải con bé cảm thấy có lỗi gì với cô đấy chứ?
Chỉ sợ với tâm lí của nó thật sự như vậy, sẽ nghĩ chính nó đã liên lụy cô, bởi vậy mới không dám gặp mặt!
Nghĩ rồi, Mạc Tĩnh hỏi tiếp:
- Bây giờ Thẩm Lân đang ở đâu? Ta đi tìm em ấy!
Bạch Hiểu liếm môi, nuốt nước bọt, cô nhìn Mạc Tĩnh, dè dặt không dám trả lời.
Mạc Tĩnh thấy vậy liền nghi ngờ nói:
- Rốt cuộc là Thẩm Lân ở đâu? Ta đang hỏi ngươi đấy! Đã có chuyện gì xảy ra trong lúc ta không có ở đây à?
Bạch Hiểu lắc đầu, cô nhìn Mạc Tĩnh không dám lên tiếng, bây giờ Bạch Hương từ bên trong mới chạy ra, đứng cạnh Bạch Hiểu, nói:
- Tiểu thư, A Hiểu không biết gì đâu! Bởi vì Thẩm cô nương đã rời phủ Lục Tứ gia rồi!
Mạc Tĩnh liền đứng dậy, nhíu mày ngạc nhiên hỏi:
- Cái gì? Rời phủ rồi? Rời từ lúc nào? Tại sao đến bây giờ các ngươi mới nói với ta?
Bạch Hiểu và Bạch Hương bị hù sợ, họ quỳ xuống, đồng thanh lên tiếng:
- Là nô tỳ tất trách, xin tiểu thư trách phạt.
Mạc Tĩnh tức giận, cô đứng trước mặt hai người, nói lớn:
- Rốt cuộc các ngươi đang làm cái gì vậy hả? Ta đã dặn phải để mắt đến Thẩm Lân rồi mà? Các ngươi lúc đó là đang làm cái gì mà để nó bỏ đi như vậy? Hả?
Bạch Hương và Bạch Hiểu cúi đầu, bọn họ không biết phải nói gì, lần này thật sự là cả hai người làm sai, các cô thậm chí còn không biết Thẩm Lân đã bỏ đi lúc nào chứ đừng nói đến việc ngăn cản cô ấy lại.
Lúc đó, cả hai đều vô cùng lo lắng cho tình trạng của Mạc Tĩnh, làm gì có thời gian để ý đến Thẩm Lân cơ chứ!
Lúc họ đến phòng tìm kiếm, thì Thẩm Lân đã bỏ đi rồi, hai cô tìm kiếm khắp nơi cũng không thấy. Nàng ta duy chỉ để lại một gói thuốc rồi biến mất!
Mạc Tĩnh cắn môi, cô nghĩ nghĩ rồi hỏi:
- Thẩm Sâm còn ở trong phủ không? Hay là bị Thẩm Lân mang theo đi rồi!
Bạch Hiểu lắc đầu, đáp:
- Không có! Thẩm lão gia vẫn còn trong phủ!
Mạc Tĩnh vẫn nhíu chặt mày, lên tiếng:
- Ông ấy thế nào rồi? Bệnh tình đã đỡ hơn chưa?
- Thẩm lão gia đã tốt hơn, tình trạng cũng tương đối ổn định, chỉ là vẫn phải thường sử dụng thuốc!
Mạc Tĩnh nhíu mày khi nghe câu trả lời của Bạch Hiểu, cô lên tiếng:
- Vẫn còn dùng thuốc? Bạc Ngà đâu? Chẳng lẽ nó không trị tận gốc loại bệnh đó được à?
Bạch Hương lúc này ngẩng đầu lên, trả lời:
- Không có, tiểu thư, Thẩm cô nương đem theo Bạc Ngà đi rồi!
Mạc Tĩnh tiếp tục bất ngờ, cô há hốc miệng nhìn hai người, hỏi:
- Mang theo Bạc Ngà là ý gì? Ta đã lấy được nó đưa cho Thẩm Lân rồi, chẳng lẽ nó không hề dùng để cứu Thẩm Sâm sao?
Bạch Hương nghe liền gật đầu, khẳng định đáp:
- Vâng, không hề có!
Mạc Tĩnh ngạc nhiên dời tầm mắt sang chỗ khác, cô lắc đầu nói:
- Nếu không có Bạc Ngà thì làm sao Thẩm Sâm được cứu chứ? Các ngươi đang nói cái gì vậy hả?
Bạch Hiểu cũng ngẩng đầu, nhìn Mạc Tĩnh đáp:
- Đúng đó tiểu thư, A Hương không nói dối đâu, Thẩm cô nương thật sự mang theo Bạc Ngà đi rồi! Nô tỳ không biết làm cách nào mà Thẩm Lân cứu được Thẩm lão gia, nhưng chắc chắn không phải do Bạc Ngà chữa, thật sự cô ấy chưa từng đưa Bạc Ngà cho nô tỳ để để cứu Thẩm lão gia! Nàng ta chỉ để lại một gói thuốc rồi biến mất.
Mạc Tĩnh câm lặng trước sự khẳng định của Bạch Hiểu, cô không nói được gì, bởi chính cô cũng đang bất ngờ trước tình huống như vậy!
Thẩm Lân là người lúc đầu sống chết quyết tâm đi tìm Bạc Ngà để cứu Thẩm Sâm, không thể nào lại đem Bạc Ngà đi mà không báo một tiếng như vậy được!
Nghĩ nghĩ, Mạc Tĩnh nhìn xuống Bạch Hiểu và Bạch Hương, dặn dò:
- Các ngươi đi chuẩn bị xe ngựa đi, chúng ta về hội Phượng Y!
Hai người nhìn nhau nhưng rồi vẫn không ý kiến mà làm theo.
Bạch Hiểu và Bạch Hương liền đứng dậy chia nhau ra làm việc, chỉ để một mình Mạc Tĩnh đứng đó.
Cô nhìn ra xa, đôi mắt tối tăm xa xăm, trong lòng cô còn rất nhiều nghi hoặc không thể nào giải thích được!
Cô không tin Thẩm Lân lại dám đặt cược cả tính mạng của Thẩm Sâm chỉ để khiến cô lấy được Bạc Ngà đem về, cô càng không tin một con người như vậy lại có thể trước mặt cô diễn không chút sơ hở mà âm mưu lấy Bạc Ngà đem đi! Nhất định là nó có bí mật nào đó!
Cô nhất định không tin dựa vào mắt nhìn người của cô, lại không thể nhìn thấu được bản chất của Thẩm Lân.
Bây giờ, cô chỉ có thể tìm thấy con bé, nếu không phải là cô chính mắt chứng kiến, chính tai nghe nó khẳng định, cái gì bây giờ cô cũng không tin!
Chời má, nó vẫn đau!
Cái eo cô đã đau suốt từ sáng đến giờ rồi, không tài nào khiến cô cử động được!
Mạc Tĩnh uống trà, sau khi giải quyết hết đám thức ăn, như nhớ ra gì đó, cô liền lên tiếng gọi:
- Bạch Hiểu!
Bạch Hiểu bên ngoài nghe tiếng kêu mình, cô liền ba chân bốn cẳng chạy vào, đứng bên cạnh Mạc Tĩnh, nói:
- Tiểu thư, người gọi nô tỳ!
Mạc Tĩnh quay đầu nhìn, cô hỏi:
- Thẩm Lân đâu, sao từ lúc ta tỉnh dậy không hề thấy em ấy?
Bạch Hiểu hơi ngẩn ra, cô chớp chớp mắt, đảo mấy vòng, rồi trả lời:
- Nô tỳ cũng không biết nữa, từ lúc tiểu thư về đây, Thẩm cô nương vẫn chưa đến thăm người lần nào!
Mạc Tĩnh nhíu mày, chưa đến thăm cô lần nào sao?
KHông phải con bé cảm thấy có lỗi gì với cô đấy chứ?
Chỉ sợ với tâm lí của nó thật sự như vậy, sẽ nghĩ chính nó đã liên lụy cô, bởi vậy mới không dám gặp mặt!
Nghĩ rồi, Mạc Tĩnh hỏi tiếp:
- Bây giờ Thẩm Lân đang ở đâu? Ta đi tìm em ấy!
Bạch Hiểu liếm môi, nuốt nước bọt, cô nhìn Mạc Tĩnh, dè dặt không dám trả lời.
Mạc Tĩnh thấy vậy liền nghi ngờ nói:
- Rốt cuộc là Thẩm Lân ở đâu? Ta đang hỏi ngươi đấy! Đã có chuyện gì xảy ra trong lúc ta không có ở đây à?
Bạch Hiểu lắc đầu, cô nhìn Mạc Tĩnh không dám lên tiếng, bây giờ Bạch Hương từ bên trong mới chạy ra, đứng cạnh Bạch Hiểu, nói:
- Tiểu thư, A Hiểu không biết gì đâu! Bởi vì Thẩm cô nương đã rời phủ Lục Tứ gia rồi!
Mạc Tĩnh liền đứng dậy, nhíu mày ngạc nhiên hỏi:
- Cái gì? Rời phủ rồi? Rời từ lúc nào? Tại sao đến bây giờ các ngươi mới nói với ta?
Bạch Hiểu và Bạch Hương bị hù sợ, họ quỳ xuống, đồng thanh lên tiếng:
- Là nô tỳ tất trách, xin tiểu thư trách phạt.
Mạc Tĩnh tức giận, cô đứng trước mặt hai người, nói lớn:
- Rốt cuộc các ngươi đang làm cái gì vậy hả? Ta đã dặn phải để mắt đến Thẩm Lân rồi mà? Các ngươi lúc đó là đang làm cái gì mà để nó bỏ đi như vậy? Hả?
Bạch Hương và Bạch Hiểu cúi đầu, bọn họ không biết phải nói gì, lần này thật sự là cả hai người làm sai, các cô thậm chí còn không biết Thẩm Lân đã bỏ đi lúc nào chứ đừng nói đến việc ngăn cản cô ấy lại.
Lúc đó, cả hai đều vô cùng lo lắng cho tình trạng của Mạc Tĩnh, làm gì có thời gian để ý đến Thẩm Lân cơ chứ!
Lúc họ đến phòng tìm kiếm, thì Thẩm Lân đã bỏ đi rồi, hai cô tìm kiếm khắp nơi cũng không thấy. Nàng ta duy chỉ để lại một gói thuốc rồi biến mất!
Mạc Tĩnh cắn môi, cô nghĩ nghĩ rồi hỏi:
- Thẩm Sâm còn ở trong phủ không? Hay là bị Thẩm Lân mang theo đi rồi!
Bạch Hiểu lắc đầu, đáp:
- Không có! Thẩm lão gia vẫn còn trong phủ!
Mạc Tĩnh vẫn nhíu chặt mày, lên tiếng:
- Ông ấy thế nào rồi? Bệnh tình đã đỡ hơn chưa?
- Thẩm lão gia đã tốt hơn, tình trạng cũng tương đối ổn định, chỉ là vẫn phải thường sử dụng thuốc!
Mạc Tĩnh nhíu mày khi nghe câu trả lời của Bạch Hiểu, cô lên tiếng:
- Vẫn còn dùng thuốc? Bạc Ngà đâu? Chẳng lẽ nó không trị tận gốc loại bệnh đó được à?
Bạch Hương lúc này ngẩng đầu lên, trả lời:
- Không có, tiểu thư, Thẩm cô nương đem theo Bạc Ngà đi rồi!
Mạc Tĩnh tiếp tục bất ngờ, cô há hốc miệng nhìn hai người, hỏi:
- Mang theo Bạc Ngà là ý gì? Ta đã lấy được nó đưa cho Thẩm Lân rồi, chẳng lẽ nó không hề dùng để cứu Thẩm Sâm sao?
Bạch Hương nghe liền gật đầu, khẳng định đáp:
- Vâng, không hề có!
Mạc Tĩnh ngạc nhiên dời tầm mắt sang chỗ khác, cô lắc đầu nói:
- Nếu không có Bạc Ngà thì làm sao Thẩm Sâm được cứu chứ? Các ngươi đang nói cái gì vậy hả?
Bạch Hiểu cũng ngẩng đầu, nhìn Mạc Tĩnh đáp:
- Đúng đó tiểu thư, A Hương không nói dối đâu, Thẩm cô nương thật sự mang theo Bạc Ngà đi rồi! Nô tỳ không biết làm cách nào mà Thẩm Lân cứu được Thẩm lão gia, nhưng chắc chắn không phải do Bạc Ngà chữa, thật sự cô ấy chưa từng đưa Bạc Ngà cho nô tỳ để để cứu Thẩm lão gia! Nàng ta chỉ để lại một gói thuốc rồi biến mất.
Mạc Tĩnh câm lặng trước sự khẳng định của Bạch Hiểu, cô không nói được gì, bởi chính cô cũng đang bất ngờ trước tình huống như vậy!
Thẩm Lân là người lúc đầu sống chết quyết tâm đi tìm Bạc Ngà để cứu Thẩm Sâm, không thể nào lại đem Bạc Ngà đi mà không báo một tiếng như vậy được!
Nghĩ nghĩ, Mạc Tĩnh nhìn xuống Bạch Hiểu và Bạch Hương, dặn dò:
- Các ngươi đi chuẩn bị xe ngựa đi, chúng ta về hội Phượng Y!
Hai người nhìn nhau nhưng rồi vẫn không ý kiến mà làm theo.
Bạch Hiểu và Bạch Hương liền đứng dậy chia nhau ra làm việc, chỉ để một mình Mạc Tĩnh đứng đó.
Cô nhìn ra xa, đôi mắt tối tăm xa xăm, trong lòng cô còn rất nhiều nghi hoặc không thể nào giải thích được!
Cô không tin Thẩm Lân lại dám đặt cược cả tính mạng của Thẩm Sâm chỉ để khiến cô lấy được Bạc Ngà đem về, cô càng không tin một con người như vậy lại có thể trước mặt cô diễn không chút sơ hở mà âm mưu lấy Bạc Ngà đem đi! Nhất định là nó có bí mật nào đó!
Cô nhất định không tin dựa vào mắt nhìn người của cô, lại không thể nhìn thấu được bản chất của Thẩm Lân.
Bây giờ, cô chỉ có thể tìm thấy con bé, nếu không phải là cô chính mắt chứng kiến, chính tai nghe nó khẳng định, cái gì bây giờ cô cũng không tin!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.