Chương 134: Sự Ngọt Ngào Của Nắng Sớm (2)
PJH
02/11/2019
Lục Mã Tự đờ người ra mấy giây, tay hắn vẫn bị Mạc Tĩnh nắm lại, nhưng không ai lên tiếng cả.
Mặt Mạc Tĩnh nóng bừng, vô tình làm Lục Mã Tự nóng theo.
Hắn... làm sao có thể quên được chuyện tối qua chứ... Hắn và nàng đã......
Mạc Tĩnh thấy Lục Mã Tự như thế thì vội mừng. CÓ phải hắn đã thấy vấn đề rồi đúng không?
Yes! Cứ thế đi chàng trai, tích cực suy nghĩ đi man, cô nói mà, làm sao hắn có thể ngốc người đến vậy chứ!!!!
Tuy nhiên, Mạc Tĩnh không biết, sự việc tiếp theo lại không hề giống như cô tưởng tượng...
Càng nghĩ Lục Mã Tự càng thấy mình biến thái, hắn nhìn Mạc Tĩnh rồi vùng tay ra khỏi tay cô, trực tiếp chạm dến làn da không tấc vải của cô, đặt tay lên eo nàng, kéo Mạc Tĩnh sát lại gần mình!
Mạc Tĩnh không kịp phản ứng lại, cô trơ mắt nhìn thân thể mình và hắn dính chặt với nhau, lúc này, thậm chí chân cô còn đang đụng trúng một thứ gì đó......
Mạc Tĩnh mở lớn mắt, cô nhìn Lục Mã Tự khó tin, há hốc miệng nói:
- Ngươi..... ngươi..... làm sao có thể...... biến thái!!!!
Lục Mã Tự: "..."
Thấy chưa, hắn đã nói rồi, chính hắn còn thấy mình biến thái vờ lờ mà!!!
Lục Mã Tự bị phát hiện nhưng hắn không hề tức giận hay xấu hổ, còn mặt dày tỏ ra một khuôn mặt vô cùng đáng đánh, nói với Mạc Tĩnh:
- Thế nào? Nàng xấu hổ hả?
Mạc Tĩnh cảm thấy hai má cô sắp nóng bừng lên, mạnh miệng đáp:
- Cái gì chứ,.... ta mới không có!
Lục Mã Tự cười, lộ ra hàm răng trắng bóc, nói:
- Thật sao? Nhưng ta lại cảm thấy ai đó đang xấu hổ vì thân thể của mình bị nhìn thấy cả rồi!!
Mạc Tĩnh tức giận, cô đấm lên vai Lục Mã Tự:
- Ngươi.... đồ lưu manh!
Lục Mã Tự tiếp tục cười, hắn nhìn bộ dáng đáng yêu của cô, nhịn không được mà bắt lấy cái tay đang làm loạn của cô, nhắm hướng môi cô mà hôn.
Một tay hắn giữ lấy đầu Mạc Tĩnh, cố định thân thể cô, đưa nụ hôn hai người vào càng sâu hơn!
Mạc Tĩnh không kịp phòng bị liền bị ăn đậu hũ, cô không phản kháng, mà cứ thế để hắn hôn lên. Hai tay còn dang rộng đặt lên cổ Lục Mã Tự, nghênh đón những sự dịu dàng của hắn.
Hai người trằn trọc với nhau, cho đến khi Lục Mã Tự dần mất kiểm soát mà muốn Mạc Tĩnh, cô cũng đang rơi vào sự mân mê ngọt ngào của hắn mà cứ thế không ngăn cản.
Nhưng bỗng người truyền đến cơn đau nhức, Mạc Tĩnh một lần nữa thức khỏi cơn say, la lên:
- A!!!!
Lục Mã Tự cũng hoàn hồn, bây giờ hắn mới chợt nhớ ra Mạc Tĩnh vẫn còn đau, trên người cô có một ít vết tím, có thể là do tối hôm qua hắn không cẩn thận mà tạo ra!!!!
Lục Mã Tự đau lòng, hắn dừng mọi việc lại, nằm đè lên người Mạc Tĩnh, hỏi giọng khàn đặc:
- Lần đầu tiên, nên đau lắm sao?
Mạc Tĩnh có chút xấu hổ nên gật đầu nhẹ, đáp:
- Phải!
Lục Mã Tự cố kiềm chế lửa dưới bụng của mình, còn khắc chế cả cái thứ đó của mình nữa.
Hắn nói:
- Ta sẽ không làm đau nàng nữa! Nằm một chút rồi ta sẽ ra ngoài ngay!
Mạc Tĩnh cười ngọt ngào, lần đầu tiên cô nở nụ cười hạnh phúc, lên tiếng:
- Chàng nhịn được không? Nhịn nhiều không tốt cho sức khỏe đâu!
Biết Mạc Tĩnh đang cố tình chọc ghẹo mình, Lục Mã Tự không giận, chỉ gầm gừ nói:
- Chỉ cần nàng không nói nữa thì ta có thể nhịn đến ngày mai!
Mạc Tĩnh cười vui vẻ, sự ngọt ngào đong đầy ánh mắt cô.
Cô dang tay ôm lấy cổ hắn, thì thầm nói vào đó:
- Đa tạ chàng!
Lục Mã Tự cũng cười, rồi dang tay ôm lấy người cô, hai người ôm nhau, cảm nhận sự ngọt ngào của nắng sớm.
Bên ngoài, ánh nắng mặt trời lên cao, chiếu rọi mọi thứ phía dưới, ấm áp và chói sáng, không ai biết... mây đen lại đang dần kéo đến, báo trước một ngày mưa không xa!!!
-----------...-----------------..------
Mạc Tĩnh ra ngoài phủ đã là giữa trưa, cô trực tiếp vào phòng bếp lấy đồ ăn, sau đó ra sảnh ngồi.
Lúc Lục Mã Tự đi, cô lười biếng ngủ thêm một giấc nữa, kết quả muộn như thế này mới tỉnh dậy!
Mạc Tĩnh vừa ăn bánh bao vừa uống trà, chợt cô nhìn sang hai bên mình, từ lúc nào đám Bạch Hiểu, Bạch Hương, Bạch Vũ, Bạch Trúc và Bạch Hoa đã ở bên cạnh cô, không những thế, còn có cả đám Ngũ Hắc và Lạc Thập Nhất nữa.
Mạc Tĩnh nhìn ánh mắt dâm tà của bọn họ, hỏi:
- Các ngươi làm gì vậy?
Đám Bạch Hiểu và Ngũ Hắc cười hihi haha rồi tiến đến cạnh cô, ánh mắt nhướng lên đến trán, ánh nhìn quả thật chỉ càng tà chứ không kém.
Mạc Tĩnh rụt đầu, phòng bị nói:
- Rốt cuộc là các ngươi bị gì vậy?
Bạch Hiểu cười tươi, lên tiếng:
- Tiêu thư, người có chuyện lạ à nha!!!!
Mạc Tĩnh nhíu mày, cô buông tay, cầm ly trà lên uống, vừa thổi trà vừa nói:
- Chuyện gì lạ chứ? Ta không có gì lạ cả!
Đám người kia trưng ra bộ mặt không tin vô cùng, họ cùng đồng thanh nói:
- Thiếu phu nhân với thiếu gia đấy!
"Phụttttttttt"
Mạc Tĩnh trực tiếp phun trà từ miệng cô ra ngoài, ho khụ khụ, vì bị sặc nước.
Đám Bạch Hiểu cười lớn, Bạch Vũ lên tiếng trước:
- Hôm qua, không biết là ai ở trong phòng kêu gào khóc thảm thiết, mấy giây sau đã không nói gì nữa rồi!
Bạch Hiểu cười, cũng phụ họa theo!
- Ta còn sợ tiểu thư bị thiếu gia ức hiếp, lo lắng đến nỗi xông lên đánh Hắc Thanh cơ, nói rồi, cô xoay người sang Hắc Thanh, giả bộ đáng thương nói:
- Hắc Thanh, hôm qua ta đánh ngươi có đau lắm không?
Hắc Thanh cũng vui theo, mấy khi hớn hở lên tiếng:
- Đau lắm đấy, ngươi xem tay ta này, bị ngươi đánh đến bầm tím cả rồi!!!!!!!
Bạch Hiểu xoa xoa cánh tay hắn, vừa xoa vừa xin lỗi, hai người diễn kịch thật sự làm mọi người vui vẻ mà cười to.
Cười rồi, Bạch Hiểu lại thúc vai Mạc Tĩnh, nói:
- Tiểu thư à, nô tỳ thực tò mò rốt cuộc hai người đã làm gì trong đó cả đêm đấy! Đến tận bây giờ người mới ra khỏi phòng!!!!
Mạc Tĩnh nãy giờ bị chọc ghẹo, cô sớm đã muốn tìm một cái lỗ để chui vào rồi, chẹp chẹp miệng mình, lau đi mấy vết trà, nhướng mày nhìn đám Bạch Hiểu, lên tiếng:
- Thế nào? Đến chuyện của ta cũng phải báo cáo cho các ngươi đúng không?
Bạch Hiểu liền ngậm miệng, tất cả cùng cúi đầu, đồng thanh đáp:
- Không có!
Mạc Tĩnh uy nghiêm quay lại uống trà tiếp, thì phía sau lại vang lên tiếng khúc khích, nói nhỏ:
- Hahaaa, tiểu thư ngượng rồi!
- Đúng đấy, ngươi có nhớ lúc sáng thiếu phu nhân còn la hét nữa không? Đoán chắc là đau lắm đây!!!
- Đương nhiên, tiểu thư chúng ta là trong sạch mà, lần đầu tiên đương nhiên là đau rồi!
......
Bla bla các thứ nói lên, Mạc Tĩnh ngồi đằng trước thật sự muốn tát thẳng mặt mình mấy cái, tại sao cô lại nuôi mấy đứa liệt đồ này trong nhà chứ.
Mạc Tĩnh quay lại, hét lớn:
- Các ngươi rảnh quá hả????
Cả đám người cùng cười rồi chia nhau đường ai người nấy tẩu thoát!
Mặt Mạc Tĩnh nóng bừng, vô tình làm Lục Mã Tự nóng theo.
Hắn... làm sao có thể quên được chuyện tối qua chứ... Hắn và nàng đã......
Mạc Tĩnh thấy Lục Mã Tự như thế thì vội mừng. CÓ phải hắn đã thấy vấn đề rồi đúng không?
Yes! Cứ thế đi chàng trai, tích cực suy nghĩ đi man, cô nói mà, làm sao hắn có thể ngốc người đến vậy chứ!!!!
Tuy nhiên, Mạc Tĩnh không biết, sự việc tiếp theo lại không hề giống như cô tưởng tượng...
Càng nghĩ Lục Mã Tự càng thấy mình biến thái, hắn nhìn Mạc Tĩnh rồi vùng tay ra khỏi tay cô, trực tiếp chạm dến làn da không tấc vải của cô, đặt tay lên eo nàng, kéo Mạc Tĩnh sát lại gần mình!
Mạc Tĩnh không kịp phản ứng lại, cô trơ mắt nhìn thân thể mình và hắn dính chặt với nhau, lúc này, thậm chí chân cô còn đang đụng trúng một thứ gì đó......
Mạc Tĩnh mở lớn mắt, cô nhìn Lục Mã Tự khó tin, há hốc miệng nói:
- Ngươi..... ngươi..... làm sao có thể...... biến thái!!!!
Lục Mã Tự: "..."
Thấy chưa, hắn đã nói rồi, chính hắn còn thấy mình biến thái vờ lờ mà!!!
Lục Mã Tự bị phát hiện nhưng hắn không hề tức giận hay xấu hổ, còn mặt dày tỏ ra một khuôn mặt vô cùng đáng đánh, nói với Mạc Tĩnh:
- Thế nào? Nàng xấu hổ hả?
Mạc Tĩnh cảm thấy hai má cô sắp nóng bừng lên, mạnh miệng đáp:
- Cái gì chứ,.... ta mới không có!
Lục Mã Tự cười, lộ ra hàm răng trắng bóc, nói:
- Thật sao? Nhưng ta lại cảm thấy ai đó đang xấu hổ vì thân thể của mình bị nhìn thấy cả rồi!!
Mạc Tĩnh tức giận, cô đấm lên vai Lục Mã Tự:
- Ngươi.... đồ lưu manh!
Lục Mã Tự tiếp tục cười, hắn nhìn bộ dáng đáng yêu của cô, nhịn không được mà bắt lấy cái tay đang làm loạn của cô, nhắm hướng môi cô mà hôn.
Một tay hắn giữ lấy đầu Mạc Tĩnh, cố định thân thể cô, đưa nụ hôn hai người vào càng sâu hơn!
Mạc Tĩnh không kịp phòng bị liền bị ăn đậu hũ, cô không phản kháng, mà cứ thế để hắn hôn lên. Hai tay còn dang rộng đặt lên cổ Lục Mã Tự, nghênh đón những sự dịu dàng của hắn.
Hai người trằn trọc với nhau, cho đến khi Lục Mã Tự dần mất kiểm soát mà muốn Mạc Tĩnh, cô cũng đang rơi vào sự mân mê ngọt ngào của hắn mà cứ thế không ngăn cản.
Nhưng bỗng người truyền đến cơn đau nhức, Mạc Tĩnh một lần nữa thức khỏi cơn say, la lên:
- A!!!!
Lục Mã Tự cũng hoàn hồn, bây giờ hắn mới chợt nhớ ra Mạc Tĩnh vẫn còn đau, trên người cô có một ít vết tím, có thể là do tối hôm qua hắn không cẩn thận mà tạo ra!!!!
Lục Mã Tự đau lòng, hắn dừng mọi việc lại, nằm đè lên người Mạc Tĩnh, hỏi giọng khàn đặc:
- Lần đầu tiên, nên đau lắm sao?
Mạc Tĩnh có chút xấu hổ nên gật đầu nhẹ, đáp:
- Phải!
Lục Mã Tự cố kiềm chế lửa dưới bụng của mình, còn khắc chế cả cái thứ đó của mình nữa.
Hắn nói:
- Ta sẽ không làm đau nàng nữa! Nằm một chút rồi ta sẽ ra ngoài ngay!
Mạc Tĩnh cười ngọt ngào, lần đầu tiên cô nở nụ cười hạnh phúc, lên tiếng:
- Chàng nhịn được không? Nhịn nhiều không tốt cho sức khỏe đâu!
Biết Mạc Tĩnh đang cố tình chọc ghẹo mình, Lục Mã Tự không giận, chỉ gầm gừ nói:
- Chỉ cần nàng không nói nữa thì ta có thể nhịn đến ngày mai!
Mạc Tĩnh cười vui vẻ, sự ngọt ngào đong đầy ánh mắt cô.
Cô dang tay ôm lấy cổ hắn, thì thầm nói vào đó:
- Đa tạ chàng!
Lục Mã Tự cũng cười, rồi dang tay ôm lấy người cô, hai người ôm nhau, cảm nhận sự ngọt ngào của nắng sớm.
Bên ngoài, ánh nắng mặt trời lên cao, chiếu rọi mọi thứ phía dưới, ấm áp và chói sáng, không ai biết... mây đen lại đang dần kéo đến, báo trước một ngày mưa không xa!!!
-----------...-----------------..------
Mạc Tĩnh ra ngoài phủ đã là giữa trưa, cô trực tiếp vào phòng bếp lấy đồ ăn, sau đó ra sảnh ngồi.
Lúc Lục Mã Tự đi, cô lười biếng ngủ thêm một giấc nữa, kết quả muộn như thế này mới tỉnh dậy!
Mạc Tĩnh vừa ăn bánh bao vừa uống trà, chợt cô nhìn sang hai bên mình, từ lúc nào đám Bạch Hiểu, Bạch Hương, Bạch Vũ, Bạch Trúc và Bạch Hoa đã ở bên cạnh cô, không những thế, còn có cả đám Ngũ Hắc và Lạc Thập Nhất nữa.
Mạc Tĩnh nhìn ánh mắt dâm tà của bọn họ, hỏi:
- Các ngươi làm gì vậy?
Đám Bạch Hiểu và Ngũ Hắc cười hihi haha rồi tiến đến cạnh cô, ánh mắt nhướng lên đến trán, ánh nhìn quả thật chỉ càng tà chứ không kém.
Mạc Tĩnh rụt đầu, phòng bị nói:
- Rốt cuộc là các ngươi bị gì vậy?
Bạch Hiểu cười tươi, lên tiếng:
- Tiêu thư, người có chuyện lạ à nha!!!!
Mạc Tĩnh nhíu mày, cô buông tay, cầm ly trà lên uống, vừa thổi trà vừa nói:
- Chuyện gì lạ chứ? Ta không có gì lạ cả!
Đám người kia trưng ra bộ mặt không tin vô cùng, họ cùng đồng thanh nói:
- Thiếu phu nhân với thiếu gia đấy!
"Phụttttttttt"
Mạc Tĩnh trực tiếp phun trà từ miệng cô ra ngoài, ho khụ khụ, vì bị sặc nước.
Đám Bạch Hiểu cười lớn, Bạch Vũ lên tiếng trước:
- Hôm qua, không biết là ai ở trong phòng kêu gào khóc thảm thiết, mấy giây sau đã không nói gì nữa rồi!
Bạch Hiểu cười, cũng phụ họa theo!
- Ta còn sợ tiểu thư bị thiếu gia ức hiếp, lo lắng đến nỗi xông lên đánh Hắc Thanh cơ, nói rồi, cô xoay người sang Hắc Thanh, giả bộ đáng thương nói:
- Hắc Thanh, hôm qua ta đánh ngươi có đau lắm không?
Hắc Thanh cũng vui theo, mấy khi hớn hở lên tiếng:
- Đau lắm đấy, ngươi xem tay ta này, bị ngươi đánh đến bầm tím cả rồi!!!!!!!
Bạch Hiểu xoa xoa cánh tay hắn, vừa xoa vừa xin lỗi, hai người diễn kịch thật sự làm mọi người vui vẻ mà cười to.
Cười rồi, Bạch Hiểu lại thúc vai Mạc Tĩnh, nói:
- Tiểu thư à, nô tỳ thực tò mò rốt cuộc hai người đã làm gì trong đó cả đêm đấy! Đến tận bây giờ người mới ra khỏi phòng!!!!
Mạc Tĩnh nãy giờ bị chọc ghẹo, cô sớm đã muốn tìm một cái lỗ để chui vào rồi, chẹp chẹp miệng mình, lau đi mấy vết trà, nhướng mày nhìn đám Bạch Hiểu, lên tiếng:
- Thế nào? Đến chuyện của ta cũng phải báo cáo cho các ngươi đúng không?
Bạch Hiểu liền ngậm miệng, tất cả cùng cúi đầu, đồng thanh đáp:
- Không có!
Mạc Tĩnh uy nghiêm quay lại uống trà tiếp, thì phía sau lại vang lên tiếng khúc khích, nói nhỏ:
- Hahaaa, tiểu thư ngượng rồi!
- Đúng đấy, ngươi có nhớ lúc sáng thiếu phu nhân còn la hét nữa không? Đoán chắc là đau lắm đây!!!
- Đương nhiên, tiểu thư chúng ta là trong sạch mà, lần đầu tiên đương nhiên là đau rồi!
......
Bla bla các thứ nói lên, Mạc Tĩnh ngồi đằng trước thật sự muốn tát thẳng mặt mình mấy cái, tại sao cô lại nuôi mấy đứa liệt đồ này trong nhà chứ.
Mạc Tĩnh quay lại, hét lớn:
- Các ngươi rảnh quá hả????
Cả đám người cùng cười rồi chia nhau đường ai người nấy tẩu thoát!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.