Chương 254: Hướng Hàm Và Nghê Thiên!
PJH
12/11/2019
Chu Cẩm rời khỏi khách sạn, cô cùng mẹ
mình lên xe riêng trở về nhà.Trên đường đi, cả hai dừng lại tại một cửa hàng dạ hội, lúc Chu Cẩm còn đang thắc mắc mình tới đây làm gì, thì Trang Ngân đã xuống xe, đi vào bên trong cửa
hàng.
Chu Cẩm không còn cách nào ngoài việc phải xuống xe theo sau.
Trang Ngân đi dạo một vòng quanh tiệm, lựa ra một vài bộ đồ, bắt Chu Cẩm thử.
Cô mang đống váy dạ hội vào trong phòng thử đồ, trong lòng hoài nghi không thôi, không hiểu vì sao mình lại phải mang mấy bộ này nữa.
Nghĩ là vậy, Chu Cẩm vẫn ngoan ngoãn thay quần áo ra, thử vào bộ đầu tiên.
Thay xong, cô ra trình diện trước Trang Ngân, bà nhìn suy nghĩ một lúc lâu, rồi lắc đầu.
Chu Cẩm thở dài, quay người vào trong thay bộ tiếp theo. Cứ thế 5 6 trang phục dạ hội cô đều thử qua, nhưng mẹ cô vẫn là lắc đầu, không thông qua được bộ nào cả!
Chu Cẩm chịu không nổi nữa, cô ngồi xuống bên cạnh TRang NGân, hỏi:
- Mẹ, rốt cuộc là mẹ muốn mua váy dạ hội làm gì?
Trang NGân nhìn vào tờ tạp chí thời trang, không nhìn cô, nhưng vẫn đáp:
- Mua váy dạ hội, đương nhiên là để đi dự tiệc, con nghĩ thế nào?
Chu Cẩm nhíu mày, lên tiếng:
- Tiệc? Tiệc gì?
Trang Ngân lật đến hết cuốn tạp chí , bà thả xuống, xem sang cuốn tiếp theo:
- Cuối tuần này công ty tổ chức tiệc với tập đoàn PJH chúc mừng sự hợp tác giữa cả hai.
Chu Cẩm nghe xong liền nhăn nhó mặt mày, cô nói:
- Mẹ.....
Trang Ngân không để cô nhõng nhẽo nữa, bà lên tiếng cắt ngang:
- Con nhất định phải có mặt, không đi không được đâu!!!
Chu Cẩm tức đến phồng má, cô mím môi nhìn mẹ mình, muốn dùng chút ít sự đáng yêu để lay động, nhưng cuối cùng, một ánh mắt TRang Ngân cũng không thèm liếc qua.
Lật hết cuốn tạp chí thứ 3, Trang NGân nhìn thấy một bộ váy dạ hội màu tím rất đẹp, bà liền gọi nhân viên, đem nó tới thử cho Chu Cẩm.
Chu Cẩm dù bất bình tới đâu thì cũng chỉ có thể ôm cục tức vào trong phòng thay đồ mà thay,cô chẳng thể nào chống lại ý kiến của mẹ được.
-----....--------...--------...--------
- Đã làm xong hết chưa? - DIệp Mặc ngồi trong phòng lên tiếng, hắn cầm ly rượu đỏ trên tay, đung đưa qua lại.
Trước mặt hắn là Hướng Hàm và một người đàn ông khác!
Người đàn ông bên cạnh lên tiếng đáp:
- Đã xử lý bọn người ở khách sạn cả rồi, gia chủ!
Diệp Mặc gật đầu, hắn nhìn Hướng Hàm,nói:
- Sắp tới việc công ty ngươi cứ giao lại cho Bạch Hoa và Bạch Hương làm, ngươi giúp ta theo sát Chu Cẩm, tìm cơ hội tiếp cận nàng ấy, hỏi một chút thông tin!
Hướng Hàm cúi đầu, cung kính đáp:
- Dạ, thiếu gia!
Dặn dò xong, Diệp Mặc cho cả hai người lui ra. Hướng Hàm cùng người đàn ông kia đồng loạt đi ra ngoài.
Đóng cửa lại, Hướng Hàm quay lưng bỏ đi, nhưng chỉ vừa đi vài bước, phía sau truyền đến tiếng gọi:
- A Vũ!!
Hướng Hàm vô thức dừng chân lại, thân thể cô phản ứng với cái tên ấy. Đúng vậy, cô là Bạch Vũ, Bạch Vũ của cổ đại, ẩn nấp trong thân xác của Hướng Hàm hiện đại!
Người đàn ông phía sau tiến lên, đứng trước mặt Hướng Hàm, lên tiếng:
- Muội còn muốn tránh mặt ta đến lúc nào nữa?
Hướng Hàm cử động mắt, cô nhìn người con trai trước mặt mình, bình tĩnh trả lời:
- Nghê Thiên, tôi nghĩ anh nên gọi tôi là Hướng Hàm, chúng ta không phải trước mặt tổng giám đốc, thì đừng nên gọi tên trong quá khứ của tôi!
Nói rồi, Hướng Hàm lướt qua người Nghê Thiên bước đi, Nghê Thiên mím môi, hắn nắm lấy cổ tay cô giật lại:
- Hướng Hàm, rốt cuộc là em đang giận dỗi cái gì? Chuyện lúc đó không phải do gia chủ..... tổng giám đốc làm!
Hướng Hàm giật mạnh tay ra khỏi người hắn, nói:
- Anh có biết lúc đó... tiểu thư... đã mất những gì hay không? Dù cho là ở thời đại nào, tôi phục tùng ngài ấy hay không, thì chuyện tôi không tha thứ cho các người mãi mãi không thay đổi!
Nghê Thiên nhìn sâu vào mắt Hướng Hàm, lên tiếng:
- Em thật sự muốn chúng ta như thế này? Mãi trở nên xa lạ??
Hướng Hàm mím môi, giọng cô có chút run run trả lời:
- Lạc Thập Nhất, là lúc ấy..... chính tay anh muốn chúng ta trở thành hai kẻ xa lạ...
Dứt lời, Hướng Hàm quay người rời đi, không quay đầu lại.
Một mình Nghê Thiên đứng trên hành lang dài thượt, ánh đèn không chiếu lên mặt hắn, chỉ có bóng tối phủ kín không rõ nét mặt....
Chu Cẩm không còn cách nào ngoài việc phải xuống xe theo sau.
Trang Ngân đi dạo một vòng quanh tiệm, lựa ra một vài bộ đồ, bắt Chu Cẩm thử.
Cô mang đống váy dạ hội vào trong phòng thử đồ, trong lòng hoài nghi không thôi, không hiểu vì sao mình lại phải mang mấy bộ này nữa.
Nghĩ là vậy, Chu Cẩm vẫn ngoan ngoãn thay quần áo ra, thử vào bộ đầu tiên.
Thay xong, cô ra trình diện trước Trang Ngân, bà nhìn suy nghĩ một lúc lâu, rồi lắc đầu.
Chu Cẩm thở dài, quay người vào trong thay bộ tiếp theo. Cứ thế 5 6 trang phục dạ hội cô đều thử qua, nhưng mẹ cô vẫn là lắc đầu, không thông qua được bộ nào cả!
Chu Cẩm chịu không nổi nữa, cô ngồi xuống bên cạnh TRang NGân, hỏi:
- Mẹ, rốt cuộc là mẹ muốn mua váy dạ hội làm gì?
Trang NGân nhìn vào tờ tạp chí thời trang, không nhìn cô, nhưng vẫn đáp:
- Mua váy dạ hội, đương nhiên là để đi dự tiệc, con nghĩ thế nào?
Chu Cẩm nhíu mày, lên tiếng:
- Tiệc? Tiệc gì?
Trang Ngân lật đến hết cuốn tạp chí , bà thả xuống, xem sang cuốn tiếp theo:
- Cuối tuần này công ty tổ chức tiệc với tập đoàn PJH chúc mừng sự hợp tác giữa cả hai.
Chu Cẩm nghe xong liền nhăn nhó mặt mày, cô nói:
- Mẹ.....
Trang Ngân không để cô nhõng nhẽo nữa, bà lên tiếng cắt ngang:
- Con nhất định phải có mặt, không đi không được đâu!!!
Chu Cẩm tức đến phồng má, cô mím môi nhìn mẹ mình, muốn dùng chút ít sự đáng yêu để lay động, nhưng cuối cùng, một ánh mắt TRang Ngân cũng không thèm liếc qua.
Lật hết cuốn tạp chí thứ 3, Trang NGân nhìn thấy một bộ váy dạ hội màu tím rất đẹp, bà liền gọi nhân viên, đem nó tới thử cho Chu Cẩm.
Chu Cẩm dù bất bình tới đâu thì cũng chỉ có thể ôm cục tức vào trong phòng thay đồ mà thay,cô chẳng thể nào chống lại ý kiến của mẹ được.
-----....--------...--------...--------
- Đã làm xong hết chưa? - DIệp Mặc ngồi trong phòng lên tiếng, hắn cầm ly rượu đỏ trên tay, đung đưa qua lại.
Trước mặt hắn là Hướng Hàm và một người đàn ông khác!
Người đàn ông bên cạnh lên tiếng đáp:
- Đã xử lý bọn người ở khách sạn cả rồi, gia chủ!
Diệp Mặc gật đầu, hắn nhìn Hướng Hàm,nói:
- Sắp tới việc công ty ngươi cứ giao lại cho Bạch Hoa và Bạch Hương làm, ngươi giúp ta theo sát Chu Cẩm, tìm cơ hội tiếp cận nàng ấy, hỏi một chút thông tin!
Hướng Hàm cúi đầu, cung kính đáp:
- Dạ, thiếu gia!
Dặn dò xong, Diệp Mặc cho cả hai người lui ra. Hướng Hàm cùng người đàn ông kia đồng loạt đi ra ngoài.
Đóng cửa lại, Hướng Hàm quay lưng bỏ đi, nhưng chỉ vừa đi vài bước, phía sau truyền đến tiếng gọi:
- A Vũ!!
Hướng Hàm vô thức dừng chân lại, thân thể cô phản ứng với cái tên ấy. Đúng vậy, cô là Bạch Vũ, Bạch Vũ của cổ đại, ẩn nấp trong thân xác của Hướng Hàm hiện đại!
Người đàn ông phía sau tiến lên, đứng trước mặt Hướng Hàm, lên tiếng:
- Muội còn muốn tránh mặt ta đến lúc nào nữa?
Hướng Hàm cử động mắt, cô nhìn người con trai trước mặt mình, bình tĩnh trả lời:
- Nghê Thiên, tôi nghĩ anh nên gọi tôi là Hướng Hàm, chúng ta không phải trước mặt tổng giám đốc, thì đừng nên gọi tên trong quá khứ của tôi!
Nói rồi, Hướng Hàm lướt qua người Nghê Thiên bước đi, Nghê Thiên mím môi, hắn nắm lấy cổ tay cô giật lại:
- Hướng Hàm, rốt cuộc là em đang giận dỗi cái gì? Chuyện lúc đó không phải do gia chủ..... tổng giám đốc làm!
Hướng Hàm giật mạnh tay ra khỏi người hắn, nói:
- Anh có biết lúc đó... tiểu thư... đã mất những gì hay không? Dù cho là ở thời đại nào, tôi phục tùng ngài ấy hay không, thì chuyện tôi không tha thứ cho các người mãi mãi không thay đổi!
Nghê Thiên nhìn sâu vào mắt Hướng Hàm, lên tiếng:
- Em thật sự muốn chúng ta như thế này? Mãi trở nên xa lạ??
Hướng Hàm mím môi, giọng cô có chút run run trả lời:
- Lạc Thập Nhất, là lúc ấy..... chính tay anh muốn chúng ta trở thành hai kẻ xa lạ...
Dứt lời, Hướng Hàm quay người rời đi, không quay đầu lại.
Một mình Nghê Thiên đứng trên hành lang dài thượt, ánh đèn không chiếu lên mặt hắn, chỉ có bóng tối phủ kín không rõ nét mặt....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.