Chương 253: Định Sẵn!
PJH
12/11/2019
Chu Cẩm nhìn Diệp Mặc, cảm thấy tên này có phải là âm hồn bất
tán hay không? Sao mà lúc nào cũng bám lấy cô vậy?
Cô ở đâu thì cứ y rằng hắn cũng ở đó ý!
Chu Cẩm nhìn hắn lắc đầu, nói:
- Không sao cả!
Xong rồi, cô toan bước đi, Diệp Mặc liếc xuống cánh tay cô, ở đó có một vệt đỏ chói mắt.
Hắn nhíu mày, đi đến nắm lấy cổ tay Chu Cẩm, giật ngược cô về phía sau.
Chu Cẩm bị bất ngờ, cô theo quán tính xoay người đối diện Diệp Mặc, khó chịu lên tiếng:
- Này, anh làm cái gì vậy?
Diệp Mặc nhìn xuống ngón tay cô, rồi hỏi:
- Cái này mà bảo là không sao?
Chu Cẩm bây giờ mới để ý đến vết thương ở mu ngón tay mình, có lẽ lúc nãy tát tên béo đó, quẹt trúng chỗ nào rồi.
Cô hất tay tùy ý nói:
- Vết thương nhỏ thôi, không chết được!
Diệp Mặc có chút tức giận, hắn nắm lấy bả vai Chu Cẩm ấn vào tường, quát khẽ:
- Đến khi nào cô mới biết cách chăm sóc tốt cho bản thân vậy? Quan tâm đến mình một chút cũng không biết làm à?
Chu Cẩm đột nhiên bị mắng, mà còn là mắng với lí do lạc nhách nữa. Cô có khi nào là không quan tâm mình? Cô có khi nào là không chăm sóc mình chứ?
Chu Cẩm nhíu mày, nhìn bả vai bị Diệp Mặc nắm chặt, có chút bất mãn lên tiếng:
- Anh phát điên cái gì vậy hả? Mau thả tôi ra!
Diệp Mặc vẫn ấn chặt cô vào tường, mặc cho cô giãy dụa, hắn vẫn không buông ra.
Chu Cẩm muốn đánh hắn, nhưng chưa kịp làm gì, cánh môi lần nữa truyền tới độ ấm, cô mở to mắt, tên này.... hắn lại hôn cô!
Thằng cha biến thái, lúc nào cũng muốn ăn đậu hũ của cô là sao?
Biết bao gái ngoài đường đó không hôn, đi hôn cô!!!! Biến thái, biến thái!!!!
Chu Cẩm đẩy mạnh người Diệp Mặc ra, cô hét lớn:
- Diệp Măc, anh bị điên hả, đừng có làm những chuyện như thế này nữa!
Diệp Mặc đút tay vào túi quần, nói:
- Cô không thích tôi tiếp xúc với cô như vậy?
Chu Cẩm nhíu mày, đáp:
- Đương nhiên là không thích, anh nghĩ anh hôn ai là người đó cũng thích hả! Đừng có tự luyến!
Chu Cẩm liếc hắn, rồi quay người rời đi, để Diệp Mặc ở phía sau âm u nhìn bóng lưng của cô.
Chu Cẩm, em... đời này định sẵn đã là của tôi rồi! Tôi nhất định sẽ mở được ký ức cho em!
Cô ở đâu thì cứ y rằng hắn cũng ở đó ý!
Chu Cẩm nhìn hắn lắc đầu, nói:
- Không sao cả!
Xong rồi, cô toan bước đi, Diệp Mặc liếc xuống cánh tay cô, ở đó có một vệt đỏ chói mắt.
Hắn nhíu mày, đi đến nắm lấy cổ tay Chu Cẩm, giật ngược cô về phía sau.
Chu Cẩm bị bất ngờ, cô theo quán tính xoay người đối diện Diệp Mặc, khó chịu lên tiếng:
- Này, anh làm cái gì vậy?
Diệp Mặc nhìn xuống ngón tay cô, rồi hỏi:
- Cái này mà bảo là không sao?
Chu Cẩm bây giờ mới để ý đến vết thương ở mu ngón tay mình, có lẽ lúc nãy tát tên béo đó, quẹt trúng chỗ nào rồi.
Cô hất tay tùy ý nói:
- Vết thương nhỏ thôi, không chết được!
Diệp Mặc có chút tức giận, hắn nắm lấy bả vai Chu Cẩm ấn vào tường, quát khẽ:
- Đến khi nào cô mới biết cách chăm sóc tốt cho bản thân vậy? Quan tâm đến mình một chút cũng không biết làm à?
Chu Cẩm đột nhiên bị mắng, mà còn là mắng với lí do lạc nhách nữa. Cô có khi nào là không quan tâm mình? Cô có khi nào là không chăm sóc mình chứ?
Chu Cẩm nhíu mày, nhìn bả vai bị Diệp Mặc nắm chặt, có chút bất mãn lên tiếng:
- Anh phát điên cái gì vậy hả? Mau thả tôi ra!
Diệp Mặc vẫn ấn chặt cô vào tường, mặc cho cô giãy dụa, hắn vẫn không buông ra.
Chu Cẩm muốn đánh hắn, nhưng chưa kịp làm gì, cánh môi lần nữa truyền tới độ ấm, cô mở to mắt, tên này.... hắn lại hôn cô!
Thằng cha biến thái, lúc nào cũng muốn ăn đậu hũ của cô là sao?
Biết bao gái ngoài đường đó không hôn, đi hôn cô!!!! Biến thái, biến thái!!!!
Chu Cẩm đẩy mạnh người Diệp Mặc ra, cô hét lớn:
- Diệp Măc, anh bị điên hả, đừng có làm những chuyện như thế này nữa!
Diệp Mặc đút tay vào túi quần, nói:
- Cô không thích tôi tiếp xúc với cô như vậy?
Chu Cẩm nhíu mày, đáp:
- Đương nhiên là không thích, anh nghĩ anh hôn ai là người đó cũng thích hả! Đừng có tự luyến!
Chu Cẩm liếc hắn, rồi quay người rời đi, để Diệp Mặc ở phía sau âm u nhìn bóng lưng của cô.
Chu Cẩm, em... đời này định sẵn đã là của tôi rồi! Tôi nhất định sẽ mở được ký ức cho em!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.