Chương 206: Không Cách Nào!
PJH
07/11/2019
Ngày hôm sau, Mạc Tĩnh thức dậy, cô nhìn ánh nắng bên ngoài cửa sổ, thật đẹp....
Chợt có một con chim bồ câu bay đến, đậu ngay trên cánh cửa sổ, Mạc Tĩnh để ý đến phía dưới chân nó có một mảnh giấy, cô nhướng mày rút ra......
Mạc Tĩnh đi ra khỏi phòng trong sự kinh ngạc của rất nhiều người, Bạch Vũ, Bạch Hiểu, Bạch Hoa, Bạch Hương đều cảm thấy lo lắng cho sức khỏe của cô. Cả đám bước lên trước.
- Tiểu thư? - Bạch Vũ lên tiếng dò hỏi.
Thế nhưng, trái với dự kiến của mọi người, Mạc Tĩnh bình tĩnh hơn rất nhiều. Cô chỉ nhẹ nhàng nói:
- Ta không sao, đừng lo!
Khi Mạc Tĩnh nói xong, ánh mắt cô dừng ngay trên thân ảnh đang đứng phía sau đám Bạch Vũ.
Theo ánh mắt của cô, nhiều người cũng quay đầu nhìn lại, là... Lục Mã Tự!
Mạc Tĩnh lệnh cho những người khác lui đi, cô đi đến gần Lục Mã Tự, mặt đối mặt, nhìn nhau.
Cả hai đều thấy hình bóng mình trong mắt đối phương, rõ ràng đứng cạnh nhau, nhưng sao, lại xa xôi đến vậy?
Ánh mắt nàng lạnh lẽo, không gợn sóng, bình tĩnh đến kì dị... ánh mắt chàng thâm tình, chứa chan sự thương xót, lo lắng....
Hai con người, hai đôi mắt nhìn nhau trái nghịch....
Lục Mã Tự lên tiếng trước:
- Nàng đã khỏe lại rồi!
Mạc Tĩnh nhìn hắn, môi không động, chỉ đơn giản là nhìn mà thôi.
Sau một lúc, cô mới bắt đầu nói:
- Đã khỏe!
Ngữ điệu xa cách, khiến Lục Mã Tự chạnh lòng, trong trái tim, như bị cái gì đó cứa ngang qua, chảy một vệt máu...
- Lục Mã Tự, ta muốn vào cung! - Lần này, Mạc Tĩnh chủ động nói.
Lục Mã Tự bất ngờ, hắn hỏi:
- Tại sao lại muốn vào cung?
Mạc Tĩnh vẫn nhìn hắn, từ đầu đến cuối chưa hề dời tầm mắt mình đi, như muốn khắc sâu khuôn mặt Lục Mã Tự vào trong tầm mắt....
- Ta nghĩ.... ta mệt rồi!!
Một câu nói của Mạc Tĩnh, nghe sao thật đau lòng.
Cô mệt rồi, đúng vậy, cô mệt, rất mệt.
Tranh đấu, sức mạnh, thần tiên, bây giờ cô chẳng muốn gì cả, cô chỉ muốn đi một mình, đi thật xa, và không cần ai bên cạnh.
Nói rồi, Mạc Tĩnh quay người rời đi, giây phút cô quay mặt đó, không ai biết, trong ánh mắt cô gợn lên những giọt lệ nhè nhẹ.
Đột nhiên, cánh tay bị bắt lấy, Lục Mã Tự nắm lấy cánh tay cô, kéo giật về phía mình, ôm lấy cô từ đằng sau!
Hắn ông lấy người cô, Mạc Tĩnh để im cho hắn ôm, cô không làm gì cả. Không vùng vẫy, không hét lên, càng không phản ứng.
Mạc Tĩnh như một thiên thần gãy cánh, tùy ý để người phàm ôm lấy, không phản kháng....
Lục Mã Tự cắn môi, lên tiếng:
- Ta sẽ cho nàng đi, nàng cần thời gian, ta biết! Ta không giữ nàng lại, nhưng.... Hàn Mạc Tĩnh... nàng nhất định phải tin ta... ta thực sự không làm...
Lời cầu xin sự chấp nhận đó thật chân thành, cũng thật cảm động, người đàn ông kiêu ngạo này....lần thứ hai cầu xin cô...
Một người đứng trên vạn người như hắn, cũng vẫn cúi đầu trước người phụ nữ như cô.... những hai lần....
Tuyến lệ lại bắt đầu hoạt động, Mạc Tĩnh biết, mình sắp không giữ nổi nước mắt nữa rồi!
Cô nắm chặt tay, ép ngược nước mắt vào trong, không nhìn Lục Mã Tự, lên tiếng:
- Không phải ta không muốn tin ngươi, Lục Mã Tự, mà là ta.... không có cách nào để tin ngươi thêm một lần nữa....
Nói rồi, Mạc Tĩnh, gỡ cánh tay Lục Mã Tự xuống, dứt khoát bước đi.
Có những cuộc đùa, nên đùa một lần thôi, đùa nhiều lần người ta sẽ ngán. Cũng có những nỗi đau, chỉ nên đau một lần thôi, đau thêm lần nữa, tim sẽ tan nát.....
Trái tim của Mạc Tĩnh vốn không yếu đuối nhưng cô không phải vô địch mạnh mẽ, cô vẫn sẽ biết đau, biết buồn, biết khóc, trong cùng một ngày bị người mình yêu phản bội, bị người mình tin tưởng giết chết con của mình.... hai đả kích đó, cô không muốn lặp lại lần nào nữa.
Cô thật sự rất sợ... sợ bản thân lại mềm lòng một lần nữa, sợ mình tin tưởng quá nhiều rồi nhận lại toàn đắng cay... cô không đủ can đảm để đánh cược.
Nỗi đau ấy quá lớn.... và cô lần đầu tiên... muốn bỏ chạy khỏi, muốn một lần... không dám đối mặt với thực tại...
Lục Mã Tự nhìn theo Mạc Tĩnh, trái tim bỗng đau quặn lên, hắn nhăn mày đưa tay lên nắm chặt quả tim mình, thở dốc.....
Chợt có một con chim bồ câu bay đến, đậu ngay trên cánh cửa sổ, Mạc Tĩnh để ý đến phía dưới chân nó có một mảnh giấy, cô nhướng mày rút ra......
Mạc Tĩnh đi ra khỏi phòng trong sự kinh ngạc của rất nhiều người, Bạch Vũ, Bạch Hiểu, Bạch Hoa, Bạch Hương đều cảm thấy lo lắng cho sức khỏe của cô. Cả đám bước lên trước.
- Tiểu thư? - Bạch Vũ lên tiếng dò hỏi.
Thế nhưng, trái với dự kiến của mọi người, Mạc Tĩnh bình tĩnh hơn rất nhiều. Cô chỉ nhẹ nhàng nói:
- Ta không sao, đừng lo!
Khi Mạc Tĩnh nói xong, ánh mắt cô dừng ngay trên thân ảnh đang đứng phía sau đám Bạch Vũ.
Theo ánh mắt của cô, nhiều người cũng quay đầu nhìn lại, là... Lục Mã Tự!
Mạc Tĩnh lệnh cho những người khác lui đi, cô đi đến gần Lục Mã Tự, mặt đối mặt, nhìn nhau.
Cả hai đều thấy hình bóng mình trong mắt đối phương, rõ ràng đứng cạnh nhau, nhưng sao, lại xa xôi đến vậy?
Ánh mắt nàng lạnh lẽo, không gợn sóng, bình tĩnh đến kì dị... ánh mắt chàng thâm tình, chứa chan sự thương xót, lo lắng....
Hai con người, hai đôi mắt nhìn nhau trái nghịch....
Lục Mã Tự lên tiếng trước:
- Nàng đã khỏe lại rồi!
Mạc Tĩnh nhìn hắn, môi không động, chỉ đơn giản là nhìn mà thôi.
Sau một lúc, cô mới bắt đầu nói:
- Đã khỏe!
Ngữ điệu xa cách, khiến Lục Mã Tự chạnh lòng, trong trái tim, như bị cái gì đó cứa ngang qua, chảy một vệt máu...
- Lục Mã Tự, ta muốn vào cung! - Lần này, Mạc Tĩnh chủ động nói.
Lục Mã Tự bất ngờ, hắn hỏi:
- Tại sao lại muốn vào cung?
Mạc Tĩnh vẫn nhìn hắn, từ đầu đến cuối chưa hề dời tầm mắt mình đi, như muốn khắc sâu khuôn mặt Lục Mã Tự vào trong tầm mắt....
- Ta nghĩ.... ta mệt rồi!!
Một câu nói của Mạc Tĩnh, nghe sao thật đau lòng.
Cô mệt rồi, đúng vậy, cô mệt, rất mệt.
Tranh đấu, sức mạnh, thần tiên, bây giờ cô chẳng muốn gì cả, cô chỉ muốn đi một mình, đi thật xa, và không cần ai bên cạnh.
Nói rồi, Mạc Tĩnh quay người rời đi, giây phút cô quay mặt đó, không ai biết, trong ánh mắt cô gợn lên những giọt lệ nhè nhẹ.
Đột nhiên, cánh tay bị bắt lấy, Lục Mã Tự nắm lấy cánh tay cô, kéo giật về phía mình, ôm lấy cô từ đằng sau!
Hắn ông lấy người cô, Mạc Tĩnh để im cho hắn ôm, cô không làm gì cả. Không vùng vẫy, không hét lên, càng không phản ứng.
Mạc Tĩnh như một thiên thần gãy cánh, tùy ý để người phàm ôm lấy, không phản kháng....
Lục Mã Tự cắn môi, lên tiếng:
- Ta sẽ cho nàng đi, nàng cần thời gian, ta biết! Ta không giữ nàng lại, nhưng.... Hàn Mạc Tĩnh... nàng nhất định phải tin ta... ta thực sự không làm...
Lời cầu xin sự chấp nhận đó thật chân thành, cũng thật cảm động, người đàn ông kiêu ngạo này....lần thứ hai cầu xin cô...
Một người đứng trên vạn người như hắn, cũng vẫn cúi đầu trước người phụ nữ như cô.... những hai lần....
Tuyến lệ lại bắt đầu hoạt động, Mạc Tĩnh biết, mình sắp không giữ nổi nước mắt nữa rồi!
Cô nắm chặt tay, ép ngược nước mắt vào trong, không nhìn Lục Mã Tự, lên tiếng:
- Không phải ta không muốn tin ngươi, Lục Mã Tự, mà là ta.... không có cách nào để tin ngươi thêm một lần nữa....
Nói rồi, Mạc Tĩnh, gỡ cánh tay Lục Mã Tự xuống, dứt khoát bước đi.
Có những cuộc đùa, nên đùa một lần thôi, đùa nhiều lần người ta sẽ ngán. Cũng có những nỗi đau, chỉ nên đau một lần thôi, đau thêm lần nữa, tim sẽ tan nát.....
Trái tim của Mạc Tĩnh vốn không yếu đuối nhưng cô không phải vô địch mạnh mẽ, cô vẫn sẽ biết đau, biết buồn, biết khóc, trong cùng một ngày bị người mình yêu phản bội, bị người mình tin tưởng giết chết con của mình.... hai đả kích đó, cô không muốn lặp lại lần nào nữa.
Cô thật sự rất sợ... sợ bản thân lại mềm lòng một lần nữa, sợ mình tin tưởng quá nhiều rồi nhận lại toàn đắng cay... cô không đủ can đảm để đánh cược.
Nỗi đau ấy quá lớn.... và cô lần đầu tiên... muốn bỏ chạy khỏi, muốn một lần... không dám đối mặt với thực tại...
Lục Mã Tự nhìn theo Mạc Tĩnh, trái tim bỗng đau quặn lên, hắn nhăn mày đưa tay lên nắm chặt quả tim mình, thở dốc.....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.