Chương 205: Lạnh!!
PJH
07/11/2019
Hạch Hiền lo lắng lại gần, bà ngồi xuống bên cạnh cô, nhìn ánh mắt Mạc Tĩnh xa xăm.
Theo hướng mắt Mạc Tĩnh, Hạch Hiền nhìn ra ngoài, đối diện bà, là vườn hoa ngoài phủ Lục Tứ gia.
Hạch Hiền có chút bất ngờ, bà chợt nhớ đến ngày ngồi cùng Hàn Mạc Tĩnh ở vườn hoa. Khi đó, nàng từng nói, những bông hoa rất đẹp, và bà cũng từng khen cô còn đẹp hơn những bông hoa đó.
Bà từng nghĩ, Phượng Mạc Tĩnh như bông hoa cúc bất tử, mãi khoe mình dưới ánh mặt trời, mãi nở nụ cười lạc quan, mãi... nở cũng không tàn..
Thế nhưng, bây giờ bà mới biết, không bông hoa nào có khả năng bất tử như hoa cúc bất tử cả. Bà nghĩ như thế là bởi vì Mạc Tĩnh là người, không phải hoa, hoa có thể sống bất tử, còn người, số mệnh có ngắn cũng chẳng thể kéo dài...
Hạch Hiền nhìn sang Mạc Tĩnh, lên tiếng:
- Ngươi đã đỡ hơn chưa?
Mạc Tĩnh ngồi nhìn những bông hoa ngoài kia, tựa như một thiên thần đang lười biếng ngắm nhìn dưới ánh nắng, nhưng lại không nở một nụ cười, chỉ nhìn mà thôi.
Một lúc sau, khi Hạch Hiền tưởng chừng như cô sẽ không trả lời, thì Mạc Tĩnh mới lên tiếng:
- Hạch Hiền, bà sống trên Thiên giới đã lâu, vậy, trên đó có bông hoa nào nở mãi không tàn hay không?
Hạch Hiền bất ngờ nhìn cô, rồi trả lời:
- Đương nhiên là có, Hoa tộc tạo ra rất nhiều loài hoa, tuy loài hoa bất tử như ngươi nói có, nhưng cũng không nhiều lắm, dù vậy, cũng vẫn là có.
Mạc Tĩnh bây giờ mới cười nhẹ một tiếng, cô hỏi vô cùng nhẹ nhàng, ngây ngô:
- Thì ra trên Thiên giới có loài hoa đó, vậy... tại sao Hoa tộc lại không tạo cho nhân gian một bông hoa lí tưởng thế nhỉ?
Hạch Hiền biết cô đang nói đến chuyện gì, bà hùa theo:
- Ừ, ta cũng không biết!
- Ta từng nghĩ rằng, chuyện tình của mình sẽ như một bông hoa bất tử, mãi mãi không tàn, nhưng thì ra vẫn là theo qui luật bình thường: khi hoa nở hết, hoa sẽ bắt đầu tàn, khi tình trọn vẹn, tình cũng sẽ..... bắt đầu tan.... - Mạc Tĩnh ánh mắt xa xăm nhìn những bông hoa kia, tiếp tục nói:
- Có người từng nói với ta : Quan tâm quá nhiều đến cuộc sống của người khác chính là... tổn thương họ. Đi quá xa cuộc sống người mình thương yêu cũng tệ y như là khi đi... quá gần. Ta cố gắng đối với Lục Mã Tự không quá xa cũng không quá gần, nhưng kết cục vẫn là phải lòng hắn, không dứt ra được. Bây giờ, ngược lại điều đó lại là thứ cản chân ta hiện giờ..... Bà nói xem, rất nực cười, phải không?
Hạch Hiền nhìn ra xa, lên tiếng:
- Ngươi nghĩ ở bên cạnh hắn, không dám lại gần không dám ra xa, thì sẽ không sao ư? Tại sao ngươi không nghĩ đến việc Cho nhau một khỏang cách, cho nhau sự riêng tư, đứng ở một nơi vừa đủ để chia sẻ nhưng tuyệt đối không "quấy rầy". Như vậy, có lẽ khoảng cách sẽ rạch ròi hơn giữa hai ngươi??
Mạc Tĩnh lắc đầu, cô hơi mỉm cười, đáp:
- Bà đang nói nhân danh là một người bạn của ta, hay là người quan tâm ta?
Hạch Hiền cười đáp lại:
- Cả hai thì sao?
Mạc Tĩnh vẫn nhìn đằng trước, nói tiếp:
- Là bạn, thì ta sẽ trả lời: nếu như biết trước tương lai, ta nhất định sẽ như lời bà, kéo dài khoảng cách với hắn. Nhưng nếu bà cho lời khuyên với tư cách là người quan tâm ta..... - Lần này Mạc Tĩnh trực tiếp quay đầu nhìn Hạch Hiền, nói:
- .....Thì đừng có nói như vậy! - Ánh mắt Mạc Tĩnh vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh đến mức Hạch Hiền cảm thấy nó rất lạnh, lạnh rét run....
Mạc Tĩnh nói xong câu nói đó, cô quay đầu nhìn tiếp nhưng bông hoa:
- Khi một bông hoa nở hết, nó bắt đầu tàn. Khi một vầng trăng tròn trịa, nó sẽ bắt đầu khuyết. Dù là khi bắt đầu ta sai, thì đến cuối cùng, kết quả xảy ra vẫn là vậy..... Bà cũng biết trước tương lai đấy thôi? Nhưng bà cứu được con ta hay không?
Đừng tưởng Mạc Tĩnh không biết, lúc đó dù cô hoảng loạn thế nào, thì vẫn đủ tỉnh táo để nhận ra vì sao Hạch Hiền đến ngay lúc cô gần chết đó.
Bà ấy trên Thiên giới, nhìn qua lăng kính thời gian, đương nhiên biết chuyện gì sẽ xảy ra với cô, nhưng không thể nào đến nhanh như vậy được, tình huống lúc đó, chỉ có một cách để giải thích, chính là bà ấy biết trước được cô sẽ bị như vậy, mới đến cứu nguy....
Hạch Hiền há hốc mồm, bà hoảng sợ nhìn Mạc Tĩnh.
Cô bây giờ bình tĩnh đến mức phát lạnh, và điều đó càng làm cô có một cái đầu lạnh hơn.
Cái đầu lạnh đó giúp cô suy luận vượt mức bình thường, và điều đó thực sự.... đáng sợ....
Thì ra, lúc suy nghĩ bình thường, Phượng Mạc Tĩnh lại có khả năng suy luận hay đến thế, nó làm Hạch Hiền bất ngờ, theo nghĩa thật sự.....
Theo hướng mắt Mạc Tĩnh, Hạch Hiền nhìn ra ngoài, đối diện bà, là vườn hoa ngoài phủ Lục Tứ gia.
Hạch Hiền có chút bất ngờ, bà chợt nhớ đến ngày ngồi cùng Hàn Mạc Tĩnh ở vườn hoa. Khi đó, nàng từng nói, những bông hoa rất đẹp, và bà cũng từng khen cô còn đẹp hơn những bông hoa đó.
Bà từng nghĩ, Phượng Mạc Tĩnh như bông hoa cúc bất tử, mãi khoe mình dưới ánh mặt trời, mãi nở nụ cười lạc quan, mãi... nở cũng không tàn..
Thế nhưng, bây giờ bà mới biết, không bông hoa nào có khả năng bất tử như hoa cúc bất tử cả. Bà nghĩ như thế là bởi vì Mạc Tĩnh là người, không phải hoa, hoa có thể sống bất tử, còn người, số mệnh có ngắn cũng chẳng thể kéo dài...
Hạch Hiền nhìn sang Mạc Tĩnh, lên tiếng:
- Ngươi đã đỡ hơn chưa?
Mạc Tĩnh ngồi nhìn những bông hoa ngoài kia, tựa như một thiên thần đang lười biếng ngắm nhìn dưới ánh nắng, nhưng lại không nở một nụ cười, chỉ nhìn mà thôi.
Một lúc sau, khi Hạch Hiền tưởng chừng như cô sẽ không trả lời, thì Mạc Tĩnh mới lên tiếng:
- Hạch Hiền, bà sống trên Thiên giới đã lâu, vậy, trên đó có bông hoa nào nở mãi không tàn hay không?
Hạch Hiền bất ngờ nhìn cô, rồi trả lời:
- Đương nhiên là có, Hoa tộc tạo ra rất nhiều loài hoa, tuy loài hoa bất tử như ngươi nói có, nhưng cũng không nhiều lắm, dù vậy, cũng vẫn là có.
Mạc Tĩnh bây giờ mới cười nhẹ một tiếng, cô hỏi vô cùng nhẹ nhàng, ngây ngô:
- Thì ra trên Thiên giới có loài hoa đó, vậy... tại sao Hoa tộc lại không tạo cho nhân gian một bông hoa lí tưởng thế nhỉ?
Hạch Hiền biết cô đang nói đến chuyện gì, bà hùa theo:
- Ừ, ta cũng không biết!
- Ta từng nghĩ rằng, chuyện tình của mình sẽ như một bông hoa bất tử, mãi mãi không tàn, nhưng thì ra vẫn là theo qui luật bình thường: khi hoa nở hết, hoa sẽ bắt đầu tàn, khi tình trọn vẹn, tình cũng sẽ..... bắt đầu tan.... - Mạc Tĩnh ánh mắt xa xăm nhìn những bông hoa kia, tiếp tục nói:
- Có người từng nói với ta : Quan tâm quá nhiều đến cuộc sống của người khác chính là... tổn thương họ. Đi quá xa cuộc sống người mình thương yêu cũng tệ y như là khi đi... quá gần. Ta cố gắng đối với Lục Mã Tự không quá xa cũng không quá gần, nhưng kết cục vẫn là phải lòng hắn, không dứt ra được. Bây giờ, ngược lại điều đó lại là thứ cản chân ta hiện giờ..... Bà nói xem, rất nực cười, phải không?
Hạch Hiền nhìn ra xa, lên tiếng:
- Ngươi nghĩ ở bên cạnh hắn, không dám lại gần không dám ra xa, thì sẽ không sao ư? Tại sao ngươi không nghĩ đến việc Cho nhau một khỏang cách, cho nhau sự riêng tư, đứng ở một nơi vừa đủ để chia sẻ nhưng tuyệt đối không "quấy rầy". Như vậy, có lẽ khoảng cách sẽ rạch ròi hơn giữa hai ngươi??
Mạc Tĩnh lắc đầu, cô hơi mỉm cười, đáp:
- Bà đang nói nhân danh là một người bạn của ta, hay là người quan tâm ta?
Hạch Hiền cười đáp lại:
- Cả hai thì sao?
Mạc Tĩnh vẫn nhìn đằng trước, nói tiếp:
- Là bạn, thì ta sẽ trả lời: nếu như biết trước tương lai, ta nhất định sẽ như lời bà, kéo dài khoảng cách với hắn. Nhưng nếu bà cho lời khuyên với tư cách là người quan tâm ta..... - Lần này Mạc Tĩnh trực tiếp quay đầu nhìn Hạch Hiền, nói:
- .....Thì đừng có nói như vậy! - Ánh mắt Mạc Tĩnh vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh đến mức Hạch Hiền cảm thấy nó rất lạnh, lạnh rét run....
Mạc Tĩnh nói xong câu nói đó, cô quay đầu nhìn tiếp nhưng bông hoa:
- Khi một bông hoa nở hết, nó bắt đầu tàn. Khi một vầng trăng tròn trịa, nó sẽ bắt đầu khuyết. Dù là khi bắt đầu ta sai, thì đến cuối cùng, kết quả xảy ra vẫn là vậy..... Bà cũng biết trước tương lai đấy thôi? Nhưng bà cứu được con ta hay không?
Đừng tưởng Mạc Tĩnh không biết, lúc đó dù cô hoảng loạn thế nào, thì vẫn đủ tỉnh táo để nhận ra vì sao Hạch Hiền đến ngay lúc cô gần chết đó.
Bà ấy trên Thiên giới, nhìn qua lăng kính thời gian, đương nhiên biết chuyện gì sẽ xảy ra với cô, nhưng không thể nào đến nhanh như vậy được, tình huống lúc đó, chỉ có một cách để giải thích, chính là bà ấy biết trước được cô sẽ bị như vậy, mới đến cứu nguy....
Hạch Hiền há hốc mồm, bà hoảng sợ nhìn Mạc Tĩnh.
Cô bây giờ bình tĩnh đến mức phát lạnh, và điều đó càng làm cô có một cái đầu lạnh hơn.
Cái đầu lạnh đó giúp cô suy luận vượt mức bình thường, và điều đó thực sự.... đáng sợ....
Thì ra, lúc suy nghĩ bình thường, Phượng Mạc Tĩnh lại có khả năng suy luận hay đến thế, nó làm Hạch Hiền bất ngờ, theo nghĩa thật sự.....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.