Chương 147: Lễ Cầu Mưa Đẫm Máu!
PJH
03/11/2019
Những ngày sau đó, Mạc Tĩnh thực sự phải chuyển "nhà" vào trong cung ở cùng với hai anh em nhà họ Giang!
Cô lại phải sống như hồi ở phủ Lục Tứ gia, sáng dậy sớm, tối ngủ muộn, đi đứng ăn nói phải lễ phép, kiêng dè. Địa bàn này là của Tây Vực, cô có muốn chơi, cũng không có sức chịu!!!
Bọn họ bây giờ là nể mặt hai chữ sứ giả! Chứ mà không nể mặt nữa, thì cô có khi đi mà không có xác để về luôn.
Khoảng ba ngày sau đó, quả như lời Giang Bách Thần nói, hoàng cung đã bắt đầu rục rịch chuẩn bị cho lễ cầu mưa!
Mạc Tĩnh với Giang Bách Thần, cùng Bạch Hoa và Giang Trung Thần chia làm hai nhóm, chia nhau tìm hiểu những điều liên quan đến lễ cầu mưa.
Sau hàng loạt những thông tin được cả bốn người thu thập lại thì Mạc Tĩnh đã biết được một số chuyện.
Tây Vực đã có kiểu tế lễ này từ khoảng một thập kỉ trước ( 10 năm trước), thường những kiểu lễ tế này là do đoàn tư tế của hoàng cung thực hiện, chuyên cầu ban ấm no và sung túc đến cho nhân dân.
Tuy nhiên, hai năm gần đây, đột nhiên vua Nhu NHiên có suy nghĩ muốn lựa chọn người thừa kế dựa vào việc thực hiện những lễ tế này!
Cũng khó trách Nhu Nhiên khi ông quyết định như vậy.
Tây Vực hai năm nay bị hạn hán nặng, nước rất thiếu thốn, nếu không phải đây là quốc gia giàu có với khả năng chế tác ra vàng bạc châu báu, thì chắc đến ngân lượng mua nước cũng không có.
Lúc đầu, việc mua nước rất thuận lợi, mua nước từ các quốc gia lân cận nên dần cũng cải thiện được chút ít, tuy nhiên, các nước đó được nước làm tới, lên giá bán nước. Giá bán nước đến bây giờ đã lên tới con số mà Tây Vực không thể mua nổi nữa!
Khiến chuyện kiếm nước nuôi sống người ở nơi đây không còn đơn giản nữa.
Vậy nên, Nhu Nhiên đề ra chiến lược vị hoàng tử nào có thể cầu được mưa, sẽ được tranh quyền đăng cai làm vua.
Ông chấp nhận dùng ngôi vua để cá cược với cả trời đất, làm cán cân để đấu với cả ông trời.
Đây là năm đầu khi ông thực hiện kế hoạch này!
-------....-----------...--------------
Mạc Tĩnh và đám Giang Bách Thần chờ được một tuần, cuối cùng cũng chờ đến ngày diễn ra lễ cầu mưa.
Quy mô của buổi lễ vô cùng hoành tráng, không khác so với tiệc mừng thọ của Nhu Nhiên vừa được tổ chức là bao.
Các dân chúng được đứng ở phía dưới hậu đài, chờ đón những hoàng tử lên cầu mưa.
Những sứ giả có nhu cầu muốn tham gia như nhóm của Mạc Tĩnh đều đứng ở phía bên phải khán đài.
Ở giữa khán đài là một khối đá lớn hình bát quái màu đen trắng, Trên đó đặt một chiếc bình màu xanh ngọc, bên trong được cho là đưng "nước thánh", bên cạnh còn có một cái bàn dài, trải lên những dụng cụ khác.
Tiếng trống vang lên, vị hoàng tử đầu tiên lên cầu mưa, đó là Tam hoàng tử - Nhu Cần.
Người này khá nhỏ tuổi, tầm 22-24 tuổi, nhưng gương mặt lại hiền hòa, dễ gần.
Hắn dùng "điệu múa cầu mưa" của mình suốt một canh giờ, nhưng.... méo có hạt mưa nào rơi cả!
Mạc Tĩnh xem cười đến rớt hàm khi nhìn điệu nhảy của hắn!
Người tiếp theo là Nhu Hạn - Ngũ hoàng tử, hắn dựng một cái bàn thờ, rồi dùng kiếm vẽ bùa búa xua tùng xèng lên đó, quơ quơ qua lại đầy trên trời! Kết quả cũng chẳng có gì.
Thêm vài người nữa, nhưng cũng không có mưa, dù vậy, Mạc Tĩnh cũng khá yên tâm, bởi vì các vị hoàng tử cầu mưa tính đến thời điểm này đều là dùng những thủ thuật bình thường để cầu mưa.
Cho đến một người tên Nhu Thiên, hắn mang một chiếc mặt mạ màu đen, khi hắn bước lên tế đàn, còn đem theo một nữ nhi mang y phục màu trắng, đầu trùm kín bằng vải đen, hoàn toàn không nhìn thấy được gương mặt.
Nhu Thiên đặt cô gái đó lên bàn, hắn hướng mắt về phía Mạc Tĩnh, nhắm ngay cô mà nhìn.
Mạc Tĩnh nhíu mày, không chút e dè nhìn lại.
Ánh mắt này, sao lại quen thuộc đến vậy?
Mạc Tĩnh cũng hơi bất ngờ, cô vừa có chút quen thuộc lại vừa có chút lạ lẫm khi nhìn vào ánh mắt của hắn, cô không biết sự quen thuộc đến từ đâu mà sự lạ lẫm cũng đến từ đâu, Mạc Tĩnh chỉ biết, ánh mắt này, cô đã từng đối mặt rồi!
Nhu Thiên nhếch môi, hắn đặt cô gái đó lên bàn, vị cô nương kia ra sức vùng vẫy, kịch liệt phản kháng, nhưng hoàn toàn không thể thoát ra!
Rồi.... một đường dao đâm xuống. Nhắm ngay trái tim của cô nương kia, Nhu Thiên hạ một đường sắc bén, kết thúc sinh mạng nhỏ bé ấy.
Mạc Tĩnh giật mình, cô nhắm mắt lại, rồi nhanh chóng mở mắt ra, máu chảy lênh láng ra khắp hình bát quái nhuốm một màu đỏ tươi chói mắt.
Có những người sợ đến muốn hét lên nhưng nhanh chóng bịt miệng mình lại, còn có những người không chịu nổi cảnh tượng trước mắt mà nôn đến ra mật.
Nhu Thiên như không hề để ý, hắn ta di chuyển con dao trên tay mình, vẽ thành một hình dáng đẹp mắt, sau đó.....
"Thụp" "Soạt" Hai tiếng phát ra liên tiếp nhau, Nhu Thiên dùng một tay của mình đâm vào trái tim của vị cô nương đó, rồi nhanh chóng rút ra, một quả tim nằm gọn trên bàn tay của hắn.
Máu rơi rãi từng giọt.... từng giọt.... xuống nền bát quái, thậm chí Mạc Tĩnh có thể thấy một vài sợi gân và thịt dính trên đó.
"Ưm" - Bạch Hoa lấy tay che miệng mình lại, dường như cơn buồn nôn đã tới, cô quay mặt về đằng sau, không dám nhìn về phía trước nữa!
Cảnh tượng ấy! Quả thật... quá dã man.
Mạc Tĩnh khó khăn nuốt một miếng nước bọt, cô có thể nghĩ ra là mình đang nuốt quả tim ấy nữa cơ, đã bắt đầu nhờn nhợn ngay giữa cuống họng rồi!
Mạc Tĩnh giết bao nhiêu người, làm bao nhiêu việc xấu nhưng cô... chưa từng giết một người còn sống trong chậm rãi và dã man đến vậy.
Lôi trái tim của một người còn sống ư? Đùa! Có cho cô mười cái núi vàng cô cũng không làm!
Đừng nói là Mạc Tĩnh, ngay cả Giang Bách Thần và Giang Trung Thần cũng là lần đầu tiên thấy trường hợp này, giết một người còn sống chỉ để moi trái tim ra ngoài.
Khi nhìn quả tim còn đập thình thịch trên tay Nhu Nhiên, Giang Trung Thần còn nghĩ rằng đó là quả tim của mình cơ! Quá..... ghê rợn rồi!
Rất nhiều người không xem được cảnh tượng này, cũng có rất nhiều người mặt không chuyển cảm xúc theo dõi, tựa như Nhu Thiên vậy, hắn ta cầm quả tim ấy, trực tiếp hướng lên trời, rồi hô lên những tiếng vang lớn.
Bỗng, trời nổi gió, gió làm mùi tanh của máu bay xa hơn, xông vào khoang mũi của Mạc Tĩnh, làm cô bất giác nhíu mày!
Nhưng, nổi gió rồi tắt gió, mọi chuyện đến và đi nhanh chóng, hoàn toàn không có chuyện gì xảy ra cả. Không có giọt mưa nào rơi xuống cả!
Nhu Thiên biết mình đã thất bại, hắn đặt quả tim xuống lại bàn, nhìn Mạc Tĩnh rồi quay đầu bước đi, chân trái hắn hơi khập khiễng nên việc bước đi khá khó khăn.
Những người khác lên dọn dẹp phần lễ của Nhu Thiên, rồi bắt đầu cho một lễ khác của vị hoàng tử mới.
Riêng Mạc Tĩnh, cô vẫn nhìn về phía bóng lưng của Nhu Thiên. Trong mắt cô hiện rõ tấm lưng của hắn!
Lời nói của hắn..... cô...... đã từng nghe rồi!
Cô lại phải sống như hồi ở phủ Lục Tứ gia, sáng dậy sớm, tối ngủ muộn, đi đứng ăn nói phải lễ phép, kiêng dè. Địa bàn này là của Tây Vực, cô có muốn chơi, cũng không có sức chịu!!!
Bọn họ bây giờ là nể mặt hai chữ sứ giả! Chứ mà không nể mặt nữa, thì cô có khi đi mà không có xác để về luôn.
Khoảng ba ngày sau đó, quả như lời Giang Bách Thần nói, hoàng cung đã bắt đầu rục rịch chuẩn bị cho lễ cầu mưa!
Mạc Tĩnh với Giang Bách Thần, cùng Bạch Hoa và Giang Trung Thần chia làm hai nhóm, chia nhau tìm hiểu những điều liên quan đến lễ cầu mưa.
Sau hàng loạt những thông tin được cả bốn người thu thập lại thì Mạc Tĩnh đã biết được một số chuyện.
Tây Vực đã có kiểu tế lễ này từ khoảng một thập kỉ trước ( 10 năm trước), thường những kiểu lễ tế này là do đoàn tư tế của hoàng cung thực hiện, chuyên cầu ban ấm no và sung túc đến cho nhân dân.
Tuy nhiên, hai năm gần đây, đột nhiên vua Nhu NHiên có suy nghĩ muốn lựa chọn người thừa kế dựa vào việc thực hiện những lễ tế này!
Cũng khó trách Nhu Nhiên khi ông quyết định như vậy.
Tây Vực hai năm nay bị hạn hán nặng, nước rất thiếu thốn, nếu không phải đây là quốc gia giàu có với khả năng chế tác ra vàng bạc châu báu, thì chắc đến ngân lượng mua nước cũng không có.
Lúc đầu, việc mua nước rất thuận lợi, mua nước từ các quốc gia lân cận nên dần cũng cải thiện được chút ít, tuy nhiên, các nước đó được nước làm tới, lên giá bán nước. Giá bán nước đến bây giờ đã lên tới con số mà Tây Vực không thể mua nổi nữa!
Khiến chuyện kiếm nước nuôi sống người ở nơi đây không còn đơn giản nữa.
Vậy nên, Nhu Nhiên đề ra chiến lược vị hoàng tử nào có thể cầu được mưa, sẽ được tranh quyền đăng cai làm vua.
Ông chấp nhận dùng ngôi vua để cá cược với cả trời đất, làm cán cân để đấu với cả ông trời.
Đây là năm đầu khi ông thực hiện kế hoạch này!
-------....-----------...--------------
Mạc Tĩnh và đám Giang Bách Thần chờ được một tuần, cuối cùng cũng chờ đến ngày diễn ra lễ cầu mưa.
Quy mô của buổi lễ vô cùng hoành tráng, không khác so với tiệc mừng thọ của Nhu Nhiên vừa được tổ chức là bao.
Các dân chúng được đứng ở phía dưới hậu đài, chờ đón những hoàng tử lên cầu mưa.
Những sứ giả có nhu cầu muốn tham gia như nhóm của Mạc Tĩnh đều đứng ở phía bên phải khán đài.
Ở giữa khán đài là một khối đá lớn hình bát quái màu đen trắng, Trên đó đặt một chiếc bình màu xanh ngọc, bên trong được cho là đưng "nước thánh", bên cạnh còn có một cái bàn dài, trải lên những dụng cụ khác.
Tiếng trống vang lên, vị hoàng tử đầu tiên lên cầu mưa, đó là Tam hoàng tử - Nhu Cần.
Người này khá nhỏ tuổi, tầm 22-24 tuổi, nhưng gương mặt lại hiền hòa, dễ gần.
Hắn dùng "điệu múa cầu mưa" của mình suốt một canh giờ, nhưng.... méo có hạt mưa nào rơi cả!
Mạc Tĩnh xem cười đến rớt hàm khi nhìn điệu nhảy của hắn!
Người tiếp theo là Nhu Hạn - Ngũ hoàng tử, hắn dựng một cái bàn thờ, rồi dùng kiếm vẽ bùa búa xua tùng xèng lên đó, quơ quơ qua lại đầy trên trời! Kết quả cũng chẳng có gì.
Thêm vài người nữa, nhưng cũng không có mưa, dù vậy, Mạc Tĩnh cũng khá yên tâm, bởi vì các vị hoàng tử cầu mưa tính đến thời điểm này đều là dùng những thủ thuật bình thường để cầu mưa.
Cho đến một người tên Nhu Thiên, hắn mang một chiếc mặt mạ màu đen, khi hắn bước lên tế đàn, còn đem theo một nữ nhi mang y phục màu trắng, đầu trùm kín bằng vải đen, hoàn toàn không nhìn thấy được gương mặt.
Nhu Thiên đặt cô gái đó lên bàn, hắn hướng mắt về phía Mạc Tĩnh, nhắm ngay cô mà nhìn.
Mạc Tĩnh nhíu mày, không chút e dè nhìn lại.
Ánh mắt này, sao lại quen thuộc đến vậy?
Mạc Tĩnh cũng hơi bất ngờ, cô vừa có chút quen thuộc lại vừa có chút lạ lẫm khi nhìn vào ánh mắt của hắn, cô không biết sự quen thuộc đến từ đâu mà sự lạ lẫm cũng đến từ đâu, Mạc Tĩnh chỉ biết, ánh mắt này, cô đã từng đối mặt rồi!
Nhu Thiên nhếch môi, hắn đặt cô gái đó lên bàn, vị cô nương kia ra sức vùng vẫy, kịch liệt phản kháng, nhưng hoàn toàn không thể thoát ra!
Rồi.... một đường dao đâm xuống. Nhắm ngay trái tim của cô nương kia, Nhu Thiên hạ một đường sắc bén, kết thúc sinh mạng nhỏ bé ấy.
Mạc Tĩnh giật mình, cô nhắm mắt lại, rồi nhanh chóng mở mắt ra, máu chảy lênh láng ra khắp hình bát quái nhuốm một màu đỏ tươi chói mắt.
Có những người sợ đến muốn hét lên nhưng nhanh chóng bịt miệng mình lại, còn có những người không chịu nổi cảnh tượng trước mắt mà nôn đến ra mật.
Nhu Thiên như không hề để ý, hắn ta di chuyển con dao trên tay mình, vẽ thành một hình dáng đẹp mắt, sau đó.....
"Thụp" "Soạt" Hai tiếng phát ra liên tiếp nhau, Nhu Thiên dùng một tay của mình đâm vào trái tim của vị cô nương đó, rồi nhanh chóng rút ra, một quả tim nằm gọn trên bàn tay của hắn.
Máu rơi rãi từng giọt.... từng giọt.... xuống nền bát quái, thậm chí Mạc Tĩnh có thể thấy một vài sợi gân và thịt dính trên đó.
"Ưm" - Bạch Hoa lấy tay che miệng mình lại, dường như cơn buồn nôn đã tới, cô quay mặt về đằng sau, không dám nhìn về phía trước nữa!
Cảnh tượng ấy! Quả thật... quá dã man.
Mạc Tĩnh khó khăn nuốt một miếng nước bọt, cô có thể nghĩ ra là mình đang nuốt quả tim ấy nữa cơ, đã bắt đầu nhờn nhợn ngay giữa cuống họng rồi!
Mạc Tĩnh giết bao nhiêu người, làm bao nhiêu việc xấu nhưng cô... chưa từng giết một người còn sống trong chậm rãi và dã man đến vậy.
Lôi trái tim của một người còn sống ư? Đùa! Có cho cô mười cái núi vàng cô cũng không làm!
Đừng nói là Mạc Tĩnh, ngay cả Giang Bách Thần và Giang Trung Thần cũng là lần đầu tiên thấy trường hợp này, giết một người còn sống chỉ để moi trái tim ra ngoài.
Khi nhìn quả tim còn đập thình thịch trên tay Nhu Nhiên, Giang Trung Thần còn nghĩ rằng đó là quả tim của mình cơ! Quá..... ghê rợn rồi!
Rất nhiều người không xem được cảnh tượng này, cũng có rất nhiều người mặt không chuyển cảm xúc theo dõi, tựa như Nhu Thiên vậy, hắn ta cầm quả tim ấy, trực tiếp hướng lên trời, rồi hô lên những tiếng vang lớn.
Bỗng, trời nổi gió, gió làm mùi tanh của máu bay xa hơn, xông vào khoang mũi của Mạc Tĩnh, làm cô bất giác nhíu mày!
Nhưng, nổi gió rồi tắt gió, mọi chuyện đến và đi nhanh chóng, hoàn toàn không có chuyện gì xảy ra cả. Không có giọt mưa nào rơi xuống cả!
Nhu Thiên biết mình đã thất bại, hắn đặt quả tim xuống lại bàn, nhìn Mạc Tĩnh rồi quay đầu bước đi, chân trái hắn hơi khập khiễng nên việc bước đi khá khó khăn.
Những người khác lên dọn dẹp phần lễ của Nhu Thiên, rồi bắt đầu cho một lễ khác của vị hoàng tử mới.
Riêng Mạc Tĩnh, cô vẫn nhìn về phía bóng lưng của Nhu Thiên. Trong mắt cô hiện rõ tấm lưng của hắn!
Lời nói của hắn..... cô...... đã từng nghe rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.