Chương 148: Nhu Hoán Cầu Mưa!
PJH
03/11/2019
Màn cầu mưa của Nhu Thiên đã tạo lên một
phản ứng vô cùng dữ dội, mặc dù đã có rất nhiều người từng
chứng kiến những buổi lễ tương tự như vậy, nhưng lại không thể
chịu nổi trước sự ghê rợn mà nó mang lại!
Một số người đã ngất đi vì không thể xem nổi màn cầu mưa của hắn, màu áo đen cùng khuôn mặt phủ một chiếc mặt nạ của Nhu Thiên càng làm tăng lên tính thiết thực khi nhìn vào, hắn làm nhanh gọn, không sợ hãi, không gì cả, thậm chí hắn còn cười vô cùng biến thái. Làm cho mọi người hoảng sợ.
Mạc Tĩnh suy nghĩ nát óc, nhưng cô không thể tìm ra được giọng nói và ánh mắt ấy!
Chắc chắn, chắc chắn cô đã thấy rồi mà!
Cô không thể cảm nhận lầm được, đôi mắt sắc và giọng nói như vậy, cô đã từng tiếp xúc một lần, tuyệt đối không thể nào nhận nhầm!
Nhưng Mạc Tĩnh không tài nào nhớ nổi. Mặc dù nó quen thuộc như vậy, nhưng vẫn có cái gì đó lạ lẫm xen vào! Sự lạ lẫm đó làm rối trí của cô!
Mạc Tĩnh quay sang nhìn Giang Bách Thần, lên tiếng hỏi:
- Nhu Thiên là vị hoàng tử nào vậy? Tại sao lại mang mặt nạ?
Giang Bác Thần cũng suy tư nãy giờ, trên mặt hắn nào còn là vẻ lơ đãng như thường ngày nữa.
Hắn lắc đầu, trả lời:
- Không biết, thân phận của hắn chúng ta không tra ra được!
Mạc Tĩnh nhíu mày, cô hỏi ngược lại hắn:
- Không tra ra được? Tại sao lại không tra ra được? Là người nào cố tình che giấu sao?
Giang Bách Thần tiếp tục lắc đầu, nói:
- Không phải! Người của ta không tra ra được, thậm chí là người của hoàng thượng cũng không tra ra được, là bởi vì thân phận của hắn không có gì cả!
Mạc Tĩnh nhăn mày, có chút thắc mắc hỏi:
- Ý ngươi là gì? Thân phận không có gì là thế nào chứ?
Giang Bách Thần quay mặt sang nhìn Mạc Tĩnh, lên tiếng:
- Về cơ bản Nhu Thiên chỉ là một mặt giấy trắng, ta chỉ biết hắn là Thất hoàng tử, từ nhỏ đã đeo mặt nạ rồi! Còn lại... thì không tra ra được gì nữa!
Cái gì? Như thế..... cũng quá trắng rồi!
Làm thế nào mà..... một người lại không thể tra ra một chút lai lịch gì được chứ?
Đội do thám của hoàng thất Hàn gia, ngay cả đội của Giang Bách Thần cũng không tra ra được, tên Nhu Thiên này.... rốt cuộc là ai đây?
Mạc Tĩnh nghĩ một chút, rồi quay sang Bạch Hoa, thấy mặt cô có chút xanh, liền vỗ vỗ vai, quan tâm hỏi han:
- Thế nào rồi? Đỡ hơn chưa?
Bạch Hoa lắc đầu, đáp:
- Nô tỳ ổn, tiểu thư không cần lo lắng.
Mạc Tĩnh thở ra một hơi, lên tiếng:
- Không ổn thì về phủ đi, không cần ở lại đâu! Ngươi đừng gượng ép bản thân mình!
- Nô tỳ ổn mà! Thật đấy! Nô tỳ có thể chịu được!
Nghe câu trả lời của Bạch Hoa, Mạc Tĩnh cũng không cố gắng miễn cưỡng nữa, cô nghiêng đầu, nói vào tai Bạch Hoa:
- Liên lạc với Bạch Lẫm, dùng mọi cách tra cho ta hai thứ: Thứ nhất, tra rõ ràng thân phận của Thẩm Tước, những người liên quan đến hắn, tìm ra hết. Thứ hai.... là thân phận của Nhu Thiên, tuyệt đối không được bỏ qua bất kì chi tiết nhỏ nào! Nếu như quá khó khăn, thì dùng người của Lục Mã Tự đi!
Bạch Hoa nghe xong, cô cúi đầu, đáp:
- Nô tỳ sẽ làm ngay! Tiểu thư.
Nói rồi, Bạch Hoa liền rời đi.
Mạc Tĩnh xoay người, nhìn về phía nơi những vị hoàng tử ngồi, mím môi.
Cô không tin.... thực lực của người do thám cô và Lục Mã Tự kết hơp, mà không tra ra được thân phận của Nhu Thiên!
--------...----------...---------------
Phần cuối cùng của buổi tế lễ, là do Nhu Hoán lên làm, Mạc Tĩnh khi nhìn thấy hắn bước lên, liền chú tâm nghiêm túc theo dõi!
Nhu Hoán không làm gì đặc sắc như cô nghĩ, hắn bước lên tế đàn vô cùng nhẹ nhàng, bình tĩnh.
Hắn chỉ cầm bình nước thánh đã có sẵn ở đó lên, rửa hai tay của mình.
Sau đó, hắn cầm một chiếc cành hoa sen bên cạnh lên, hắn nhúng cành hoa vào trong lọ nước thánh, rồi đi quanh hình bát quái, vẩy nước thánh quanh hình đó.
Không một câu thần chú, không một lời chúc nào cả. Hắn im lặng và tập trung làm công việc của mình.
Cứ như vậy!
Một phút.... Hai Phút... Mười phút....Hai mươi phút....
Dần dần, mây đen trên trời bắt đầu kéo tới, gió nổi lên, thổi bay những gì nhỏ nhặt trên mặt đất.
Mạc Tĩnh nhìn Nhu Hoán không chớp mắt, rồi....... "Tách" "Tách" "Tách", những giọt mưa bắt đầu rơi xuống, mưa rơi ngày càng nặng hạt, nhỏ xuống mặt đất nóng hổi, khô ráo.....
Từng đợt người vui mừng ôm lấy nhau, hô hào cảm tạ trời đất, rồi họ cùng đồng thanh quỳ xuống, lạy bái Nhu Hoán.
Mạc Tĩnh bị nước mưa rơi ướt khuôn mặt, nhưng cô không thoát khỏi ánh nhìn của NHu Hoán được....
Cô.... làm sao có thể quên mất một điều quan trọng chứ?
Tây Vực.... là vương quốc Ấn Độ cổ đại cơ mà..... cái nôi.... của nền Phật Giáo hàng ngàn năm sau.....
Một số người đã ngất đi vì không thể xem nổi màn cầu mưa của hắn, màu áo đen cùng khuôn mặt phủ một chiếc mặt nạ của Nhu Thiên càng làm tăng lên tính thiết thực khi nhìn vào, hắn làm nhanh gọn, không sợ hãi, không gì cả, thậm chí hắn còn cười vô cùng biến thái. Làm cho mọi người hoảng sợ.
Mạc Tĩnh suy nghĩ nát óc, nhưng cô không thể tìm ra được giọng nói và ánh mắt ấy!
Chắc chắn, chắc chắn cô đã thấy rồi mà!
Cô không thể cảm nhận lầm được, đôi mắt sắc và giọng nói như vậy, cô đã từng tiếp xúc một lần, tuyệt đối không thể nào nhận nhầm!
Nhưng Mạc Tĩnh không tài nào nhớ nổi. Mặc dù nó quen thuộc như vậy, nhưng vẫn có cái gì đó lạ lẫm xen vào! Sự lạ lẫm đó làm rối trí của cô!
Mạc Tĩnh quay sang nhìn Giang Bách Thần, lên tiếng hỏi:
- Nhu Thiên là vị hoàng tử nào vậy? Tại sao lại mang mặt nạ?
Giang Bác Thần cũng suy tư nãy giờ, trên mặt hắn nào còn là vẻ lơ đãng như thường ngày nữa.
Hắn lắc đầu, trả lời:
- Không biết, thân phận của hắn chúng ta không tra ra được!
Mạc Tĩnh nhíu mày, cô hỏi ngược lại hắn:
- Không tra ra được? Tại sao lại không tra ra được? Là người nào cố tình che giấu sao?
Giang Bách Thần tiếp tục lắc đầu, nói:
- Không phải! Người của ta không tra ra được, thậm chí là người của hoàng thượng cũng không tra ra được, là bởi vì thân phận của hắn không có gì cả!
Mạc Tĩnh nhăn mày, có chút thắc mắc hỏi:
- Ý ngươi là gì? Thân phận không có gì là thế nào chứ?
Giang Bách Thần quay mặt sang nhìn Mạc Tĩnh, lên tiếng:
- Về cơ bản Nhu Thiên chỉ là một mặt giấy trắng, ta chỉ biết hắn là Thất hoàng tử, từ nhỏ đã đeo mặt nạ rồi! Còn lại... thì không tra ra được gì nữa!
Cái gì? Như thế..... cũng quá trắng rồi!
Làm thế nào mà..... một người lại không thể tra ra một chút lai lịch gì được chứ?
Đội do thám của hoàng thất Hàn gia, ngay cả đội của Giang Bách Thần cũng không tra ra được, tên Nhu Thiên này.... rốt cuộc là ai đây?
Mạc Tĩnh nghĩ một chút, rồi quay sang Bạch Hoa, thấy mặt cô có chút xanh, liền vỗ vỗ vai, quan tâm hỏi han:
- Thế nào rồi? Đỡ hơn chưa?
Bạch Hoa lắc đầu, đáp:
- Nô tỳ ổn, tiểu thư không cần lo lắng.
Mạc Tĩnh thở ra một hơi, lên tiếng:
- Không ổn thì về phủ đi, không cần ở lại đâu! Ngươi đừng gượng ép bản thân mình!
- Nô tỳ ổn mà! Thật đấy! Nô tỳ có thể chịu được!
Nghe câu trả lời của Bạch Hoa, Mạc Tĩnh cũng không cố gắng miễn cưỡng nữa, cô nghiêng đầu, nói vào tai Bạch Hoa:
- Liên lạc với Bạch Lẫm, dùng mọi cách tra cho ta hai thứ: Thứ nhất, tra rõ ràng thân phận của Thẩm Tước, những người liên quan đến hắn, tìm ra hết. Thứ hai.... là thân phận của Nhu Thiên, tuyệt đối không được bỏ qua bất kì chi tiết nhỏ nào! Nếu như quá khó khăn, thì dùng người của Lục Mã Tự đi!
Bạch Hoa nghe xong, cô cúi đầu, đáp:
- Nô tỳ sẽ làm ngay! Tiểu thư.
Nói rồi, Bạch Hoa liền rời đi.
Mạc Tĩnh xoay người, nhìn về phía nơi những vị hoàng tử ngồi, mím môi.
Cô không tin.... thực lực của người do thám cô và Lục Mã Tự kết hơp, mà không tra ra được thân phận của Nhu Thiên!
--------...----------...---------------
Phần cuối cùng của buổi tế lễ, là do Nhu Hoán lên làm, Mạc Tĩnh khi nhìn thấy hắn bước lên, liền chú tâm nghiêm túc theo dõi!
Nhu Hoán không làm gì đặc sắc như cô nghĩ, hắn bước lên tế đàn vô cùng nhẹ nhàng, bình tĩnh.
Hắn chỉ cầm bình nước thánh đã có sẵn ở đó lên, rửa hai tay của mình.
Sau đó, hắn cầm một chiếc cành hoa sen bên cạnh lên, hắn nhúng cành hoa vào trong lọ nước thánh, rồi đi quanh hình bát quái, vẩy nước thánh quanh hình đó.
Không một câu thần chú, không một lời chúc nào cả. Hắn im lặng và tập trung làm công việc của mình.
Cứ như vậy!
Một phút.... Hai Phút... Mười phút....Hai mươi phút....
Dần dần, mây đen trên trời bắt đầu kéo tới, gió nổi lên, thổi bay những gì nhỏ nhặt trên mặt đất.
Mạc Tĩnh nhìn Nhu Hoán không chớp mắt, rồi....... "Tách" "Tách" "Tách", những giọt mưa bắt đầu rơi xuống, mưa rơi ngày càng nặng hạt, nhỏ xuống mặt đất nóng hổi, khô ráo.....
Từng đợt người vui mừng ôm lấy nhau, hô hào cảm tạ trời đất, rồi họ cùng đồng thanh quỳ xuống, lạy bái Nhu Hoán.
Mạc Tĩnh bị nước mưa rơi ướt khuôn mặt, nhưng cô không thoát khỏi ánh nhìn của NHu Hoán được....
Cô.... làm sao có thể quên mất một điều quan trọng chứ?
Tây Vực.... là vương quốc Ấn Độ cổ đại cơ mà..... cái nôi.... của nền Phật Giáo hàng ngàn năm sau.....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.