Phượng Hoàng Lửa

Chương 224: Lộ Mặt!

PJH

10/11/2019

Bỉ Ngạn bị đánh, đây đã là lần thứ 2 cô bị ân chủ tát, mà lí do, lại chỉ vì Hàn Mạc Tĩnh.

Càng nghĩ tay nàng ta càng nắm chặt, cắn răng nói:

- Ân Chủ, lần này thuộc hạ thật sự không hề nhúng tay vào.

Người nam nhân kia xoay đầu, lộ ra khuôn mặt thật....

Là.... Giang Bách Thần!!!

Giang Bách Thần mặt lạnh tanh, nhìn thẳng vào Bỉ Ngạn trước mặt. nghiến răng lên tiếng:

- Ta thấy ngươi xuất hiện ở đó, ngươi giải thích thế nào đây?

Bỉ Ngạn cúi đầu, mím môi đáp:

- Thuộc hạ đúng là có xuất hiện ở đó, nhưng không hề đụng đến Hàn Mạc Tĩnh. Cũng không làm gì cả!

Giang Bách Thần tối mắt, hắn âm trầm lên tiếng:

- Ngươi dám nói ngươi không làm gì?

Bỉ Ngạn không ngóc đầu lên, nhưng vẫn có thể cảm nhận được cái nhìn đầy sát khí của hắn, trong lòng "lộp bộp" một tiếng.

Nàng ta nuốt nước bọt, nói:

- Thật không có, thuộc hạ...

Chưa kịp nói hết câu, một cỗ lực đạo phát ra, đánh thẳng vào ngực Bỉ Ngạn, nàng ta bị hất văng ra xa, bay trực tiếp đến vách đá, đập ngực thổ huyết.

Một chưởng này của Giang Bách Thần, làm ruột gan của Bỉ Ngạn đều bị đảo lộn, nàng ta ói ra máu, vẻ mặt vô cùng khổ sở!

Bỉ Ngạn ngẩng đầu nhìn Giang Bách Thần, ánh mắt khó tin, khó khăn lên tiếng:

- Ân chủ....

Người hắn tỏa ra sát khí đậm đặc, ánh mắt sâu không thấy đáy....

- Cút! - Giang Bách Thần lạnh lùng phun ra một tiếng, hắn đang kiềm chế bản thân không xông đến giết chết nàng ta.

Bỉ Ngạn bặm môi, cô không phục, tại vì sao chứ? Vì cái gì mà ân chủ vì một người như Hàn Mạc Tĩnh mà tức giận đến vậy, còn đánh cô??



Nàng ta nắm chặt tay, ánh mắt kiên quyết lên tiếng:

- Ân chủ, người vì nàng ta, năm lần bảy lượt thay đổi kế hoạch, người chẳng lẽ quên mất mục đích ban đầu của chúng ta rồi sao? Nàng ta nắm giữ sức mạnh của Phượng tộc, là mối đe dọa lớn của Ma giới chúng ta, phải diệt ngay từ đầu!!!

Giang Bách Thần quay phắt đầu qua, ánh nhìn xoáy sâu vào người của Bỉ Ngạn:

-Ta có cách làm của mình,cũng chưa từng quên mục đích ban đầu, ngươi còn chưa có tư cách lên tiếng với ta.

Bỉ Ngạn nuốt nước bọt, máu tràn trong khoang miệng khiến nàng ta nhíu chặt mày.

- Ân chủ, có phải người động lòng với nàng ta rồi hay không?- Bỉ Ngạn lớn tiếng hỏi.

Trước câu hỏi đột ngột của nàng ta, Giang Bách Thần đứng tại chỗ, không lên tiếng phản bác, cũng không trả lời...

Nhưng Bỉ Ngạn vẫn dễ dàng thấy trong ánh mắt Giang Bách Thần có chút chấn động nhỏ, đôi vai cũng cứng lên một chút sau lời nói của cô.

Ân chủ... thật sự động lòng rồi!!!!

Nghĩ vậy, Bỉ Ngạn tức giận, nàng ta khó chịu lớn tiếng:

- Ân chủ, người không thể động lòng với nàng ta. Nàng ta là kẻ thù, là kẻ thù của tộc chúng ta.

Đáp lại lời hét của Bỉ Ngạn, Giang Bách Thần quát:

- Ngươi im miệng, cút ra ngoài cho ta!

Bỉ Ngạn đứng dậy, không quan tâm đến lời của hắn, chỉ nhìn Giang Bách Thần chằm chằm, nói:

- Ân chủ, người không thể.....

- Cút!!!!!! - Giang Bách Thần tức giận tỏa ra sát khí, hắn gầm lên một tiếng dữ dội.

Bỉ Ngạn im bặt, nàng ta cắn môi, không cam lòng mà rời khỏi.

Đợi cho nàng ta đi xa, Giang Bách Thần thu liễm lại sát khí của mình, hắn hừ lạnh, vung tay một cái, vách hang động liền mở ra.

Giang Bách Thần đi vào bên trong, nhìn vào chiếc quan tài cổ.

Một hồi lâu, hắn mở nắp quan tài ra, bên trong liền bắn ra một luồng khí đen, bay ra ngoài.



Luồng khí đen bay lửng lơ xung quanh Giang Bách Thần, lên tiếng nói:

- Bao lâu rồi, ngươi chưa mở phong ấn cho ta, lần này là việc gì quan trọng đến mức khiến ngươi đến gọi ta đây??

Giang Bách Thần không tỏ thái độ gì trước lời nói châm chọc của luồng khí trước mặt, hắn mở miệng:

- Ta muốn tìm một người!

Luồng khí đen có chút ngạc nhiên, đáp:

- Ồ! Là người nào lại có thể khiến ngươi cất công tới đây xin ta?

- Một cô nương có mùi hương của thứ này. - Vừa nói Giang Bách Thần vừa đưa ra một chiếc khăn tay trắng, lúc nãy trước khi Mạc Tĩnh chạy vụt đi đã đánh rơi nó.

Luồn khí đen bao bọc ngón tay Giang Bách Thần, cẩn thận xem xét qua lại.

Rồi như giật mình, luồng khí đó lui về sau, lên tiếng:

- Đây không phải là mùi của con người, càng không phải mùi của Ma tộc..... ngươi tìm tiên nhân sao?

Giang Bách Thần không đáp lời của hắn, chỉ nói:

- Ngươi không cần quản nhiều như vậy, chỉ cần chỉ chỗ cho ta người đó hiện giờ đang ở đâu!

Luồn khí đen do dự một hồi, sau đó bay lên trời, quay vòng vòng tạo ra một vòng tròn nhỏ, hiện ra chỗ của Mạc Tĩnh.

Đưa thông tin xong, luồng khí đó trở về hình dạng cũ, bay xuống chỗ Giang Bách Thần, nói:

- Tìm được rồi, ngươi có phải nên đưa ta chút quà không?

Giang Bách Thần liếc hắn, sau đó mở nắp quan tài ra, đẩy luồng khí vào bên trong, không quên lên tiếng:

- Giao dịch như bình thường đi, lần này ta nợ, lần sau sẽ trả cho ngươi.

Nói rồi, Giang Bách Thần đóng nắp quan tài lại, đi ra ngoài.....

Luồng khí trong quan tài: "..."

CÒn gặp lại hả? Bao nhiêu lâu mới gặp lại được ngươi nữa??

Có cảm giác mình mới bị lừa...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Phượng Hoàng Lửa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook