Chương 223: Thay Cô Chăm Sóc!
PJH
09/11/2019
Lục Mã Tự mở mắt ra, ánh sáng từ phía ngoài hắt vào vô thức làm hắn nhíu chặt mày.
Cảm nhận trên người nặng trịch, đầu cũng rất đau, Lục Mã Tự cố ưỡn người dậy, lớn tiếng gọi:
- Thập Nhất!
Lạc Thập Nhất bên ngoài liền chạy vào, thấy Lục Mã Tự ngồi trên giường, sắc mặt xanh xao, một tay chống lên trán nặng nề, liền tiến đến hỏi:
- Gia chủ, người cảm thấy thế nào rồi?
Lục Mã Tự để một tay lên gáy, đầu hắn đau, toàn thân cũng đau, ngực càng đau hơn. Không hiểu vì lí do gì mà cứ đau âm ỉ, cảm giác như đây không còn là thân thể của mình vậy.
Lục Mã Tự nhìn Lạc Thập Nhất, hỏi ngược lại:
- Ta bị làm sao vậy?
Lạc Thập Nhất nghe xong liền đáp:
- Gia chủ, người đang đọc sách thì đột nhiên bị ngất, người không nhớ sao?
Lục Mã Tự lắc lắc đầu, đầu hắn dạo này rất lạ, lúc đau lúc không đau, có những lúc nằm ngủ luôn mơ về những thứ gì đó rất mơ hồ, quang cảnh sáng chói, trong mơ, còn có một con sư tử đứng trong vầng sáng cao, gầm lên dữ dội.
Hắn rất hiếu kì, trước giờ hắn đâu mơ những thứ quái lạ như vậy. Mà cũng đâu phải lần một lần hai, liên tục nhiều ngày như vậy, hắn mới cảm thấy kì lạ.
Lạc Thập Nhất đến bàn rót cho hắn một tách trà, Lục Mã Tự nhận lấy uống một hơi, sau đó xua tay đuổi hắn ra ngoài.
Lục Mã Tự nằm xuống giường, điều chỉnh lại thân thể, nhắm mắt tịnh dưỡng.
Đột nhiên một vầng sáng ở đâu xuất hiện, Hạch Hiền từ trên trời đáp xuống, đứng bên cạnh Lục Mã Tự, dùng thuật ẩn thân che đi sự tồn tại của mình.
Theo lời Mạc Tĩnh nói, thân thể này của hắn đang bị chòm sao Sư Tử mai một, có lẽ kí ức sẽ nhanh chóng trở về.
Hạch Hiền nhìn cơn đau giằng xéo Lục Mã Tự, bà xua tay, xoa đi cơn đau của hắn, Lục Mã Tự đang nằm trên giường, đôi mày nhíu chặt cũng dãn ra đôi chút.
Kệ đi, mặc cho con nhỏ ngốc đó làm chuyện gì, bà cũng không muốn hai người này gặp chuyện, thời gian này, không có Hàn Mạc Tĩnh bên cạnh, bà đành bỏ chút thời gian để tâm đến Lục Mã Tự vậy!
Làm rồi, Hạch Hiền phất tay, một lần nữa biến mất vào không trung.
--------..---------..--------..--------
"Chát" - Một cái tát thật lớn vang lên, lại là hình ảnh nữ nhân mang y phục màu đen lần trước, bị ân chủ của mình đánh vào mặt.
Bỉ Ngạn bị đánh, cô cắn răng lên tiếng:
- Ân Chủ, chuyện lần này thật sự không liên quan đến thuộc hạ!
Người nam nhân kia đứng đối diện nàng, lên tiếng trầm trầm:
- Ta đã thấy, ngươi còn dám ngụy biện. Bỉ Ngạn ngươi chán sống rồi đúng không?
Cảm nhận trên người nặng trịch, đầu cũng rất đau, Lục Mã Tự cố ưỡn người dậy, lớn tiếng gọi:
- Thập Nhất!
Lạc Thập Nhất bên ngoài liền chạy vào, thấy Lục Mã Tự ngồi trên giường, sắc mặt xanh xao, một tay chống lên trán nặng nề, liền tiến đến hỏi:
- Gia chủ, người cảm thấy thế nào rồi?
Lục Mã Tự để một tay lên gáy, đầu hắn đau, toàn thân cũng đau, ngực càng đau hơn. Không hiểu vì lí do gì mà cứ đau âm ỉ, cảm giác như đây không còn là thân thể của mình vậy.
Lục Mã Tự nhìn Lạc Thập Nhất, hỏi ngược lại:
- Ta bị làm sao vậy?
Lạc Thập Nhất nghe xong liền đáp:
- Gia chủ, người đang đọc sách thì đột nhiên bị ngất, người không nhớ sao?
Lục Mã Tự lắc lắc đầu, đầu hắn dạo này rất lạ, lúc đau lúc không đau, có những lúc nằm ngủ luôn mơ về những thứ gì đó rất mơ hồ, quang cảnh sáng chói, trong mơ, còn có một con sư tử đứng trong vầng sáng cao, gầm lên dữ dội.
Hắn rất hiếu kì, trước giờ hắn đâu mơ những thứ quái lạ như vậy. Mà cũng đâu phải lần một lần hai, liên tục nhiều ngày như vậy, hắn mới cảm thấy kì lạ.
Lạc Thập Nhất đến bàn rót cho hắn một tách trà, Lục Mã Tự nhận lấy uống một hơi, sau đó xua tay đuổi hắn ra ngoài.
Lục Mã Tự nằm xuống giường, điều chỉnh lại thân thể, nhắm mắt tịnh dưỡng.
Đột nhiên một vầng sáng ở đâu xuất hiện, Hạch Hiền từ trên trời đáp xuống, đứng bên cạnh Lục Mã Tự, dùng thuật ẩn thân che đi sự tồn tại của mình.
Theo lời Mạc Tĩnh nói, thân thể này của hắn đang bị chòm sao Sư Tử mai một, có lẽ kí ức sẽ nhanh chóng trở về.
Hạch Hiền nhìn cơn đau giằng xéo Lục Mã Tự, bà xua tay, xoa đi cơn đau của hắn, Lục Mã Tự đang nằm trên giường, đôi mày nhíu chặt cũng dãn ra đôi chút.
Kệ đi, mặc cho con nhỏ ngốc đó làm chuyện gì, bà cũng không muốn hai người này gặp chuyện, thời gian này, không có Hàn Mạc Tĩnh bên cạnh, bà đành bỏ chút thời gian để tâm đến Lục Mã Tự vậy!
Làm rồi, Hạch Hiền phất tay, một lần nữa biến mất vào không trung.
--------..---------..--------..--------
"Chát" - Một cái tát thật lớn vang lên, lại là hình ảnh nữ nhân mang y phục màu đen lần trước, bị ân chủ của mình đánh vào mặt.
Bỉ Ngạn bị đánh, cô cắn răng lên tiếng:
- Ân Chủ, chuyện lần này thật sự không liên quan đến thuộc hạ!
Người nam nhân kia đứng đối diện nàng, lên tiếng trầm trầm:
- Ta đã thấy, ngươi còn dám ngụy biện. Bỉ Ngạn ngươi chán sống rồi đúng không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.