Chương 250: Một Phần Ký Ức!
PJH
12/11/2019
Diệp Mặc vớ tay lấy chiếc điện thoại để trên bàn, hắn nhấn một dãy số, rồi đưa lên tai nói:
- Hướng Hàm, vào phòng của tôi!
Sau vài phút, Hướng Hàm đứng trước cửa phòng 2905, lễ phép gõ cửa. Bên trong truyền ra tiếng nói:
- Vào đi!
Được sự cho phép, Hướng Hàm vặn cửa bước vào, nhìn Diệp Mặc ngồi trên ghế sofa, cô cúi đầu, lên tiếng:
- Tổng giám đốc!
Diệp Mặc nhìn cô, ánh mắt không chút gợn sóng, nói:
- Chỉ có ta và ngươi, không cần xưng hô như vậy! Đã xác định được là nàng ấy chưa?
Hướng Hàm gật đầu, trả lời:
- Người đó chính là tiểu thư, nô tỳ chắc chắn. Lúc nãy, tiểu thư gặp tôi, còn nói lên chữ "Bạch", tuy nhiên lại không nói được hết cái tên. Nô tỳ nghĩ có lẽ một phần nào đó trong ký ức của tiểu thư, vẫn nhận diện được nô tỳ, nhưng mà..... chỉ là theo phản ứng bật ra, tiểu thư không nhớ gì sau khi nói cả.
Diệp Mặc nghe xong, hắn chau mày, đăm chiêu một lúc sau, lên tiếng:
- Trước mắt cứ từ từ tiếp cận cô ấy! Nói Ngũ Hắc theo dõi đừng sát quá, ta không muốn nàng ấy hoảng sợ! Còn nữa, ta không mong ngươi sau này tự ý quyết định chuyện của ta, đừng tưởng ta không biết ngươi đã làm chuyện tốt gì!
Hướng Hàm cúi đầu, đáp:
- Nô tỳ biết rồi!
Diệp Mặc nói xong, cũng không còn gì dặn dò liền bảo Hướng Hàm lui ra ngoài.
Mình hắn ngồi trong căn phòng, sờ lên cánh môi mình, mỉm cười nhè nhẹ....
---------...---------------..----------
Chu Cẩm chạy thẳng ra khỏi khách sạn, lên xe về nhà!
Ngồi trong phòng, trái tim cô đập thình thịch, khuôn mặt đỏ bừng!
Cô.... cô bị cướp nụ hôn đầu rồi!!!!
Mà người cướp... lại là người cô mới chỉ gặp 2 lần thôi nữa, hắn còn sàm sỡ cô, còn là biến thái.... vân vân và mây mây nữa.....
Chời mé, sao nụ hôn đầu của cô thảm vậy nè?????
"Cốc" "Cốc" - Tiếng gõ cửa vang lên, Chu Cẩm liền ngưng màn khóc thương cho nụ hôn đầu của mình lại, cô xoay người, nói:
- Vào đi!
Trang Ngân mở cửa ló đầu vào, Chu Cẩm thấy thế liền nghiêng mặt, hỏi:
- Mẹ, mẹ tìm con sao?
Trang Ngân bước vào, bà ngồi xuống giường bên cạnh Chu Cẩm, lên tiếng:
- Lúc nãy con đi đâu vậy? Vội vội vàng vàng là muốn gặp ai?
Chu Cẩm liền nhớ đến chuyện hồi nãy, má cô nóng bừng, liền mở miệng lấp liếm:
- Không có... con gặp ai chứ.... con.... chỉ là quên mất để điện thoại ở ghế đá công viên... nên mới... vội vàng quay lại lấy!
Trang Ngân nghe cũng có chút thắc mắc, nhưng rồi lại bỏ qua, bà vỗ tay Chu Cẩm, lên tiếng:
- Phải rồi, ngày mai sẽ là buổi họp báo về việc kí kết hợp đồng với tập đoàn PJH, con là quán quân, cũng phải đến đấy! Ngày mai con chuẩn bị một chút nhé!
Chu Cẩm nhướng mày, ngày mai? Họp báo? Nghe kiểu gì cũng thấy có mặt tên biến thái kia rồi, cô không muốn chạm mặt tên đó chút nào!
Chu Cẩm cười lấy lòng, cô ôm lấy tay Trang Ngân, nói:
- Mẹ à, ngày mai con không tham dự được không?
Trang Ngân cúi đầu nhìn cô nhõng nhẽo, véo má nhẵn nhụi của Chu Cẩm, lên tiếng:
- Con đó, đừng có lười nhác. là quán quân không xuất hiện làm sao được?
Chu Cẩm ngọ nguậy đầu, nói:
- Nhưng mà... con không muốn đi ... mẹ à.. - Vừa nói, Chu Cẩm vừa dụi dụi đầu vào cánh tay Trang Ngân, y hệt con mèo con đang làm nũng..
- Nói thế nào ngày mai cũng là ngày quan trọng không chỉ đối với riêng công ty chúng ta, mà còn là đối với tập đoàn PJH, con không đi, sẽ đắc tội với họ đấy! - Trang Ngân thở dài, giải thích!
Chu Cẩm phồng má, cô bỏ cuộc, cô không muốn làm mẹ khó xử, đành chịu đựng lên tiếng:
- Được rồi! Ngày mai con sẽ đi!!!
- Hướng Hàm, vào phòng của tôi!
Sau vài phút, Hướng Hàm đứng trước cửa phòng 2905, lễ phép gõ cửa. Bên trong truyền ra tiếng nói:
- Vào đi!
Được sự cho phép, Hướng Hàm vặn cửa bước vào, nhìn Diệp Mặc ngồi trên ghế sofa, cô cúi đầu, lên tiếng:
- Tổng giám đốc!
Diệp Mặc nhìn cô, ánh mắt không chút gợn sóng, nói:
- Chỉ có ta và ngươi, không cần xưng hô như vậy! Đã xác định được là nàng ấy chưa?
Hướng Hàm gật đầu, trả lời:
- Người đó chính là tiểu thư, nô tỳ chắc chắn. Lúc nãy, tiểu thư gặp tôi, còn nói lên chữ "Bạch", tuy nhiên lại không nói được hết cái tên. Nô tỳ nghĩ có lẽ một phần nào đó trong ký ức của tiểu thư, vẫn nhận diện được nô tỳ, nhưng mà..... chỉ là theo phản ứng bật ra, tiểu thư không nhớ gì sau khi nói cả.
Diệp Mặc nghe xong, hắn chau mày, đăm chiêu một lúc sau, lên tiếng:
- Trước mắt cứ từ từ tiếp cận cô ấy! Nói Ngũ Hắc theo dõi đừng sát quá, ta không muốn nàng ấy hoảng sợ! Còn nữa, ta không mong ngươi sau này tự ý quyết định chuyện của ta, đừng tưởng ta không biết ngươi đã làm chuyện tốt gì!
Hướng Hàm cúi đầu, đáp:
- Nô tỳ biết rồi!
Diệp Mặc nói xong, cũng không còn gì dặn dò liền bảo Hướng Hàm lui ra ngoài.
Mình hắn ngồi trong căn phòng, sờ lên cánh môi mình, mỉm cười nhè nhẹ....
---------...---------------..----------
Chu Cẩm chạy thẳng ra khỏi khách sạn, lên xe về nhà!
Ngồi trong phòng, trái tim cô đập thình thịch, khuôn mặt đỏ bừng!
Cô.... cô bị cướp nụ hôn đầu rồi!!!!
Mà người cướp... lại là người cô mới chỉ gặp 2 lần thôi nữa, hắn còn sàm sỡ cô, còn là biến thái.... vân vân và mây mây nữa.....
Chời mé, sao nụ hôn đầu của cô thảm vậy nè?????
"Cốc" "Cốc" - Tiếng gõ cửa vang lên, Chu Cẩm liền ngưng màn khóc thương cho nụ hôn đầu của mình lại, cô xoay người, nói:
- Vào đi!
Trang Ngân mở cửa ló đầu vào, Chu Cẩm thấy thế liền nghiêng mặt, hỏi:
- Mẹ, mẹ tìm con sao?
Trang Ngân bước vào, bà ngồi xuống giường bên cạnh Chu Cẩm, lên tiếng:
- Lúc nãy con đi đâu vậy? Vội vội vàng vàng là muốn gặp ai?
Chu Cẩm liền nhớ đến chuyện hồi nãy, má cô nóng bừng, liền mở miệng lấp liếm:
- Không có... con gặp ai chứ.... con.... chỉ là quên mất để điện thoại ở ghế đá công viên... nên mới... vội vàng quay lại lấy!
Trang Ngân nghe cũng có chút thắc mắc, nhưng rồi lại bỏ qua, bà vỗ tay Chu Cẩm, lên tiếng:
- Phải rồi, ngày mai sẽ là buổi họp báo về việc kí kết hợp đồng với tập đoàn PJH, con là quán quân, cũng phải đến đấy! Ngày mai con chuẩn bị một chút nhé!
Chu Cẩm nhướng mày, ngày mai? Họp báo? Nghe kiểu gì cũng thấy có mặt tên biến thái kia rồi, cô không muốn chạm mặt tên đó chút nào!
Chu Cẩm cười lấy lòng, cô ôm lấy tay Trang Ngân, nói:
- Mẹ à, ngày mai con không tham dự được không?
Trang Ngân cúi đầu nhìn cô nhõng nhẽo, véo má nhẵn nhụi của Chu Cẩm, lên tiếng:
- Con đó, đừng có lười nhác. là quán quân không xuất hiện làm sao được?
Chu Cẩm ngọ nguậy đầu, nói:
- Nhưng mà... con không muốn đi ... mẹ à.. - Vừa nói, Chu Cẩm vừa dụi dụi đầu vào cánh tay Trang Ngân, y hệt con mèo con đang làm nũng..
- Nói thế nào ngày mai cũng là ngày quan trọng không chỉ đối với riêng công ty chúng ta, mà còn là đối với tập đoàn PJH, con không đi, sẽ đắc tội với họ đấy! - Trang Ngân thở dài, giải thích!
Chu Cẩm phồng má, cô bỏ cuộc, cô không muốn làm mẹ khó xử, đành chịu đựng lên tiếng:
- Được rồi! Ngày mai con sẽ đi!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.