Chương 249: Lưu Manh (H nhẹ)
PJH
12/11/2019
Diệp Mặc một tay ôm gọn vòng eo nhỏ nhắn
của cô, cảm xúc từ làn da nhẵn nhụi mềm mại truyền đến tay,
làm hắn vô thức kéo thân thể cô lại gần.
Chu Cẩm giật mình, trước hành động bất ngờ của Diệp Mặc, cô đưa hai tay chống lên ngực của hắn, nói lớn:
- Anh làm cái gì vậy?
Diệp Mặc nhìn ngũ quan của cô, cười khẽ:
- Cô nghĩ là tôi muốn làm gì!
Bị chọc ngược, Chu Cẩm nhíu mày, nói:
- Anh đừng có...
Tuy nhiên, chưa kịp nói hết câu, cánh môi đã truyền đến xúc cảm mềm mại, khiến cô đứng sựng.
Diệp Mặc nhắm chuẩn môi Chu Cẩm hạ xuống, nhanh chóng bao trùm lấy đôi môi hồng nhuận kia.
Hắn không biết tại sao mình phải làm vậy, hắn chỉ là..... nhớ đến hương vị của cô. Nhớ đến những lần hôn nhau của hai người lúc trước mà muốn làm.
Diệp Mặc thực sự rất nhớ cảm giác môi cô chạm môi mình, đã rất lâu rồi, chưa từng có.....
Chu Cẩm bị bất ngờ, cô đứng hình một lúc, ngay sau đó liền đẩy hắn ra, quát:
- Diệp Mặc, anh..... biến thái!!!!
Cô đưa một tay lên muốn tát hắn một bạt tai, thế nhưng, Diệp Mặc một tay bắt trọn lại, sau đó hắn xoay người, thuận thế ôm eo Chu Cẩm xoay về phía sau, dồn thân thể cô vào tường.
Diệp Mặc nắm lấy tay Chu Cẩm giơ lên cao, ép vào tường, không cho cô đánh mình, rồi sau đó, hắn nhìn vào cánh môi cô, một lần nữa in xuống...
Chu Cẩm vô lực chống đỡ, tay trên bị Diệp Mặc ép, tay dưới phải chống người hắn, kéo dài khoảng cách của cả hai, thật sự không thể phản kháng được.
Chu Cẩm bị ép tiếp nhận nụ hôn từ Diệp Mặc, hắn hôn rất điên cuồng, cũng rất trằn trọc, không cho cô phút giây nào chống đỡ.
Chu Cẩm không phục, cô há miệng muốn cắn Diệp Mặc, thế nhưng chỉ vừa mới mở ra, lưỡi Diệp Mặc đã luồn vào bên trong, hắn dùng sức ghì chặt eo dưới của cô, đẩy nụ hôn vào sâu hơn.....
Chu Cẩm bị hôn đến mơ màng, sót tia ý thức cuối cùng, cô liền dùng chân tung một cước vào chân Diệp Mặc.
Cú đá của Chu Cẩm làm hắn đau đớn, bắt buộc phải buông cô ra. Chu Cẩm được thoát, cô liền đẩy người Diệp Mặc ra ngoài, dùng một tay tát lên mặt hắn.
- Diệp Mặc, anh coi tôi là cái gì? Dám hôn tôi? - Chu Cẩm hét lên.
Diệp Mặc nhìn cô, hắn nuốt nước miếng, thu lại những hương vị của Chu Cẩm có trong khoang miệng.
Nhìn hành động của hắn, Chu Cẩm đỏ mặt, tên này, sao có thể không biết xấu hổ như vậy chứ???
Chu Cẩm che miệng mình lại, mắng hắn:
- Đồ lưu manh!! - Nói rồi, cô quay người, chạy nhanh ra khỏi phòng!
Diệp Mặc nhìn theo bóng dáng cô gái nhỏ nhắn chạy ra ngoài, hắn nhếch môi cười:
- Có lưu manh cũng là lưu manh với một mình em!!!
Chu Cẩm giật mình, trước hành động bất ngờ của Diệp Mặc, cô đưa hai tay chống lên ngực của hắn, nói lớn:
- Anh làm cái gì vậy?
Diệp Mặc nhìn ngũ quan của cô, cười khẽ:
- Cô nghĩ là tôi muốn làm gì!
Bị chọc ngược, Chu Cẩm nhíu mày, nói:
- Anh đừng có...
Tuy nhiên, chưa kịp nói hết câu, cánh môi đã truyền đến xúc cảm mềm mại, khiến cô đứng sựng.
Diệp Mặc nhắm chuẩn môi Chu Cẩm hạ xuống, nhanh chóng bao trùm lấy đôi môi hồng nhuận kia.
Hắn không biết tại sao mình phải làm vậy, hắn chỉ là..... nhớ đến hương vị của cô. Nhớ đến những lần hôn nhau của hai người lúc trước mà muốn làm.
Diệp Mặc thực sự rất nhớ cảm giác môi cô chạm môi mình, đã rất lâu rồi, chưa từng có.....
Chu Cẩm bị bất ngờ, cô đứng hình một lúc, ngay sau đó liền đẩy hắn ra, quát:
- Diệp Mặc, anh..... biến thái!!!!
Cô đưa một tay lên muốn tát hắn một bạt tai, thế nhưng, Diệp Mặc một tay bắt trọn lại, sau đó hắn xoay người, thuận thế ôm eo Chu Cẩm xoay về phía sau, dồn thân thể cô vào tường.
Diệp Mặc nắm lấy tay Chu Cẩm giơ lên cao, ép vào tường, không cho cô đánh mình, rồi sau đó, hắn nhìn vào cánh môi cô, một lần nữa in xuống...
Chu Cẩm vô lực chống đỡ, tay trên bị Diệp Mặc ép, tay dưới phải chống người hắn, kéo dài khoảng cách của cả hai, thật sự không thể phản kháng được.
Chu Cẩm bị ép tiếp nhận nụ hôn từ Diệp Mặc, hắn hôn rất điên cuồng, cũng rất trằn trọc, không cho cô phút giây nào chống đỡ.
Chu Cẩm không phục, cô há miệng muốn cắn Diệp Mặc, thế nhưng chỉ vừa mới mở ra, lưỡi Diệp Mặc đã luồn vào bên trong, hắn dùng sức ghì chặt eo dưới của cô, đẩy nụ hôn vào sâu hơn.....
Chu Cẩm bị hôn đến mơ màng, sót tia ý thức cuối cùng, cô liền dùng chân tung một cước vào chân Diệp Mặc.
Cú đá của Chu Cẩm làm hắn đau đớn, bắt buộc phải buông cô ra. Chu Cẩm được thoát, cô liền đẩy người Diệp Mặc ra ngoài, dùng một tay tát lên mặt hắn.
- Diệp Mặc, anh coi tôi là cái gì? Dám hôn tôi? - Chu Cẩm hét lên.
Diệp Mặc nhìn cô, hắn nuốt nước miếng, thu lại những hương vị của Chu Cẩm có trong khoang miệng.
Nhìn hành động của hắn, Chu Cẩm đỏ mặt, tên này, sao có thể không biết xấu hổ như vậy chứ???
Chu Cẩm che miệng mình lại, mắng hắn:
- Đồ lưu manh!! - Nói rồi, cô quay người, chạy nhanh ra khỏi phòng!
Diệp Mặc nhìn theo bóng dáng cô gái nhỏ nhắn chạy ra ngoài, hắn nhếch môi cười:
- Có lưu manh cũng là lưu manh với một mình em!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.