Chương 281: Muốn Gặp Diệp Mặc!
PJH
15/11/2019
Cô rõ ràng đã tận mắt theo dõi Chu Kiệt Luân, bản tính của anh ta..... đâu phải như thế này!
Chu Kiệt Luân mà cô điều tra là người luôn chọc ghẹo em gái mình, luôn tìm cớ làm cô vui, luôn cười cười như một kẻ ngốc.
Rồi có những lúc bị em gái mình chọc ngược lại, nói chung là..... cái bản mặt "cuồng em gái" lúc cô điều tra khác rất xa rất là xa luôn so với cái bản mặt đang chuẩn bị nổi bão bây giờ!
Khuôn mặt bây giờ của Chu Kiệt Luân, phải nói là bão cấp lớn, siêu bão đấy!
Đầu hắn gần như đang kéo mây đen và áp thấp nhiệt đới tới luôn rồi, nhiệt độ xung quanh lạnh đi mấy phần luôn ấy chứ!
Hướng Hàm: T.T
Khóc cả một dòng sông!!!!
Cô sai rồi, cô không nên tới đây! Cô không muốn giải quyết việc này nữa, cô muốn đi!
Trời ơi, mẹ ơi con muốn về nhà! Cô nhớ ba mẹ cô rồi!!!!
Trong lòng Hướng Hàm thật sự là sắp khóc thành một dòng sông thật rồi, cô không sợ cái gì duy chỉ sợ tiểu thư của mình, mà người đàn ông tên Chu Kiệt Luân này, là anh của cô ấy đấy!
Đúng là anh em, giận lên cũng giống nhau, một phát muốn giết chết người ta mà!
Hãy ngó đi! Mây đen vần vũ kéo đến cả bầu trời rồi!!!!
Hướng Hàm cô bình tâm lại mình, cô đáp:
- À, Chu tổng.... Diệp tổng của chúng tôi, hiện giờ đang họp, các vị.... có thể ghé đến sau được không?
Chu Kiệt Luân mím môi, mặt đã đen không thấy đáy, bất giác làm Hướng Hàm nuốt thêm ngụm nước miếng nữa!
Quả nhiên, Chu Kiệt Luân lên tiếng lạnh lùng:
- Tôi không cần biết, tôi cần gặp Diệp Mặc, ngay, bây, giờ!
Tiếng nói của Chu Kiệt Luân không lớn, nhưng đủ để những người có mặt ở đây hoảng sợ không thôi, hai lễ tân còn ôm lấy nhau, lùi về sau nữa.
Hướng Hàm còn có thể nghe họ nhỏ tiếng nói;
- Đáng sợ quá, người này thật là đáng sợ quá! May mà thư ký Hướng tới kịp!
- Phải đó, cô nhìn xem, thư ký Hướng rất mạnh mẽ, cô ấy đứng im không nhúc nhích, không sợ luôn kìa!
Hướng Hàm : "...."
Bây giờ mà để họ thấy mặt của cô chắc.... tức cười lắm luôn!
Ai nói cô không sợ hả? Cái bản mặt giận lên y như đúc của tiểu thư này, cô sợ tới mức không nhúc nhích được luôn rồi đây này!
Huhu, không phải tôi tài giỏi đâu!
Bây giờ thì cô có thể chắc chắn, gen di truyền Chu gia quá tốt, tính cách anh này em nấy, giận lên thì bồ câu cũng biến thành đại bàng, thật đáng sợ!
Cô yêu hòa bình ghét chiến tranh mà!!!
Lần thứ 2 cô muốn về nhà quá! Cô nhớ nhà rồi, huhu!!!!! Thế giới này quá đáng sợ!!
Thấy Hướng Hàm đứng yên bất động, Chu Kiệt Luân càng tức điên, hắn giơ tay đập lên bàn tiếp tân một phát, làm bảng hiệu ghi chứ "Lễ Tân" trên đó rơi xuống đất, vỡ toang, gây ra tiếng chói tai!
Hướng Hàm giật mình, cô theo bản năng tiến lên ngăn cản;
- Chu tổng, anh bình tĩnh lại một.....
Chưa kịp làm gì, cánh tay Chu Kiệt Luân liền vung lên, trực tiếp trúng người Hướng Hàm, do sức lực quá lớn, làm cô bị hất văng về phía sau.
Hướng Hàm đang tập đi giày cao gót, hôm nay cô đi gót không quá cao, nhưng bị đẩy như vậy, chân vẫn là luống cuống không giữ được thăng bằng, lùi về sau, ngã xuống đất!!!
Ngay lúc Hướng Hàm tưởng mông mình sắp hôn đất rồi, thì một cánh tay đưa ra, vừng vàng đỡ lấy eo cô.....
Chu Kiệt Luân mà cô điều tra là người luôn chọc ghẹo em gái mình, luôn tìm cớ làm cô vui, luôn cười cười như một kẻ ngốc.
Rồi có những lúc bị em gái mình chọc ngược lại, nói chung là..... cái bản mặt "cuồng em gái" lúc cô điều tra khác rất xa rất là xa luôn so với cái bản mặt đang chuẩn bị nổi bão bây giờ!
Khuôn mặt bây giờ của Chu Kiệt Luân, phải nói là bão cấp lớn, siêu bão đấy!
Đầu hắn gần như đang kéo mây đen và áp thấp nhiệt đới tới luôn rồi, nhiệt độ xung quanh lạnh đi mấy phần luôn ấy chứ!
Hướng Hàm: T.T
Khóc cả một dòng sông!!!!
Cô sai rồi, cô không nên tới đây! Cô không muốn giải quyết việc này nữa, cô muốn đi!
Trời ơi, mẹ ơi con muốn về nhà! Cô nhớ ba mẹ cô rồi!!!!
Trong lòng Hướng Hàm thật sự là sắp khóc thành một dòng sông thật rồi, cô không sợ cái gì duy chỉ sợ tiểu thư của mình, mà người đàn ông tên Chu Kiệt Luân này, là anh của cô ấy đấy!
Đúng là anh em, giận lên cũng giống nhau, một phát muốn giết chết người ta mà!
Hãy ngó đi! Mây đen vần vũ kéo đến cả bầu trời rồi!!!!
Hướng Hàm cô bình tâm lại mình, cô đáp:
- À, Chu tổng.... Diệp tổng của chúng tôi, hiện giờ đang họp, các vị.... có thể ghé đến sau được không?
Chu Kiệt Luân mím môi, mặt đã đen không thấy đáy, bất giác làm Hướng Hàm nuốt thêm ngụm nước miếng nữa!
Quả nhiên, Chu Kiệt Luân lên tiếng lạnh lùng:
- Tôi không cần biết, tôi cần gặp Diệp Mặc, ngay, bây, giờ!
Tiếng nói của Chu Kiệt Luân không lớn, nhưng đủ để những người có mặt ở đây hoảng sợ không thôi, hai lễ tân còn ôm lấy nhau, lùi về sau nữa.
Hướng Hàm còn có thể nghe họ nhỏ tiếng nói;
- Đáng sợ quá, người này thật là đáng sợ quá! May mà thư ký Hướng tới kịp!
- Phải đó, cô nhìn xem, thư ký Hướng rất mạnh mẽ, cô ấy đứng im không nhúc nhích, không sợ luôn kìa!
Hướng Hàm : "...."
Bây giờ mà để họ thấy mặt của cô chắc.... tức cười lắm luôn!
Ai nói cô không sợ hả? Cái bản mặt giận lên y như đúc của tiểu thư này, cô sợ tới mức không nhúc nhích được luôn rồi đây này!
Huhu, không phải tôi tài giỏi đâu!
Bây giờ thì cô có thể chắc chắn, gen di truyền Chu gia quá tốt, tính cách anh này em nấy, giận lên thì bồ câu cũng biến thành đại bàng, thật đáng sợ!
Cô yêu hòa bình ghét chiến tranh mà!!!
Lần thứ 2 cô muốn về nhà quá! Cô nhớ nhà rồi, huhu!!!!! Thế giới này quá đáng sợ!!
Thấy Hướng Hàm đứng yên bất động, Chu Kiệt Luân càng tức điên, hắn giơ tay đập lên bàn tiếp tân một phát, làm bảng hiệu ghi chứ "Lễ Tân" trên đó rơi xuống đất, vỡ toang, gây ra tiếng chói tai!
Hướng Hàm giật mình, cô theo bản năng tiến lên ngăn cản;
- Chu tổng, anh bình tĩnh lại một.....
Chưa kịp làm gì, cánh tay Chu Kiệt Luân liền vung lên, trực tiếp trúng người Hướng Hàm, do sức lực quá lớn, làm cô bị hất văng về phía sau.
Hướng Hàm đang tập đi giày cao gót, hôm nay cô đi gót không quá cao, nhưng bị đẩy như vậy, chân vẫn là luống cuống không giữ được thăng bằng, lùi về sau, ngã xuống đất!!!
Ngay lúc Hướng Hàm tưởng mông mình sắp hôn đất rồi, thì một cánh tay đưa ra, vừng vàng đỡ lấy eo cô.....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.