Chương 155: Người Quen Cũ!
PJH
04/11/2019
Lãng Tang Chính nhìn thấy vậy, liền tiến đến bên cạnh Lục Mã Tự, nói:
- Mã Tự, điều cần làm bây giờ là đi tìm Mạc Tĩnh.
Lục Mã Tự nhìn hắn, gượng ép thu lại sát khí của mình, hắn quay đầu sang Ngũ Hắc, nói lớn:
- Báo cho người bên hội, dùng toàn lực tìm ra thiếu phu nhân.
Ngũ Hắc đồng thanh lên tiếng:
- Rõ, gia chủ!
Sau đó, Lục Mã Tự hướng cửa đi ra ngoài, Ngũ Hắc và Lạc Thập Nhất cũng đi theo sau.
Lãng Tang Chính lúc đi còn không quên liếc qua Bạch Trúc, cuối cùng nhìn sang Bạch Hoa, rồi rời đi!
Bạch Trúc không ngại liếc nhìn Lãng Tang Chính, đợi hắn đi ra ngoài, mới quay lại nhìn Bạch Hoa, hỏi:
- A Hoa, tiểu thư thật sự đi cứu A Hiểu và A Hương rồi? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Tại sao A Hiểu và A Hương lại bị bắt đi?
Bạch Hoa lắc đầu, cô nói:
- A Hiểu và A Hương bị bắt đi là thật, tiểu thư tìm ra người đã bắt hai người đó, nhưng không phải vì đi cứu họ mà rời đi!
Vừa nói, Bạch Hoa vừa đưa bức thư mà Mạc Tĩnh để lại ra cho Bạch Vũ và Bạch Trúc xem, khi đọc xong, họ liền nhíu mày nhìn Bạch Hoa.
Bạch Hoa gật đầu, nói:
- Có lẽ tiểu thư đi tìm thứ gì đó, mới đi vội trong đêm như vậy!
Bạch Vũ gấp tờ giấy lại, cất vào người mình, nhìn Bạch Hoa, lên tiếng:
- A Hoa, người bắt A Hiểu và A Hương là kẻ nào?
Bạch Hoa nhìn cô, trả lời:
- Là Thái Tử Tây Vực - Nhu Hoán!
Bạch Vũ nhíu mày, nghĩ một chút, rồi quay sang Bạch Trúc, nói:
- A Trúc, thế này đi, ngươi cùng A Hoa theo sau Thiếu gia đi tìm tiểu thư đi. Ta sẽ ở lại tìm A Hiểu và A Hương!
Bạch Trúc nhíu mày, nhìn cô nói:
- Ngươi biết hai người họ ở đâu sao?
Bạch Vũ gật đầu, lên tiếng:
- Ta từng sang Tây Vực với sư phụ rồi, địa thế ở đây ta vẫn còn nhớ, không cần lo lắng, hai ngươi mau đi tìm tiểu thư, bảo đảm người không bị gì!
Bạch Trúc nghĩ một chút, rồi gật đầu đồng ý, nói với Bạch Vũ:
- Ngươi nhất định phải cẩn thận!
Bạch Vũ gật đầu lại, nói:
- ĐƯợc, ngươi với A Hoa mau đi đi!
Nói rồi, Bạch Hoa và Bạch Trúc liền đuổi theo sau Lục Mã Tự.
Bạch Vũ cắn môi, cô lấy ra một mảnh giấy, dùng bút trên bàn viết vào đó vài chữ, rồi lấy con bồ câu trong phòng của Mạc Tĩnh, cột bức thư vào chân nó, thả bay đi!
Bạch Vũ thở dài, sư phụ, lần này.... phải nhờ đến người rồi! Tiểu thư gặp nguy hiểm, các đồng môn cũng gặp nguy hiểm, dù như thế nào, vẫn mong người có thể đến đây giúp đỡ!
Sau đó, Bạch Vũ rời phòng!
-----------..----------...-------------
Mạc Tĩnh ngủ ngon giấc đến ngày hôm sau, khi cô ra khỏi động, trời đã chập tối.
"..."
Chời má, ngủ có một giấc là từ đêm qua đến đêm ngày hôm sau luôn rồi!
"..."
Tiểu thư, cô xác định mình không là heo chứ? Ngủ còn hơn heo nữa ấy! Ngủ vượt thời gian luôn rồi!
Mạc Tĩnh: "...."
Ta cũng đang khá bất ngờ vì khả năng ngủ của mình đây!!!
Mạc Tĩnh nghĩ lại câu nói của Hạch Hiền, rồi thở dài.
Phượng Hoàng cũng cần ngủ mới biến đổi nữa, quả là khác người mà!
KHi Mạc Tĩnh ra ngoài, vừa vặn đám Nhu Thiên đi ra khỏi động.
Mạc Tĩnh đợi bọn chúng đi xa, một lần nữa dùng đá tự chế của mình lẻn vào bên trong.
Mạc Tĩnh lại gần cổ quan tài, cô nhíu mày ngạc nhiên, bên trong cổ quan tài sôi sùng sục, đã không còn thấy bộ xương hôm qua nữa.
Mà từ trên nắp quan tài, các khe rãnh hoa văn phủ đầy máu, chảy dần vào trong quan tài, thứ đang sôi... lại chính là máu người!!!!
Chẳng lẽ..... Đám dân thường hôm qua bị rút hết máu chính là để cho mục đích này sao?
Thứ này là gì? Tại sao lại cần máu người chứ!
Mạc Tĩnh loay hoay một hồi, không biết phía đằng sau mình, có một bóng đen từ từ tiến tới.... hắn lên tiếng phá tan không khí:
- Ngạc Nhiên lắm phải không?
Mạc Tĩnh giật mình, cô quay người, khi nhìn thấy Nhu Thiên và đám người của hắn, liền vô thức lùi về sau.
Lúc đó, trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ!
Chết tiệt! Cô mắc bẫy rồi!
Bao nhiêu năm hành nghề ăn trộm... à không rình trộm, thế mà lại có thể bị mắc bẫy.
Cô muốn tát mình mấy cái quá, ngủ xong là ngốc thành một đống luôn rồi!
Mạc Tĩnh nhìn Nhu Thiên, bình tĩnh lên tiếng:
- Nhu Thiên, ngươi cũng thông minh quá! Dám đặt bẫy ta!
Nhu Thiên cười nhếch môi, nhìn Mạc Tĩnh, nói:
- Hàn Mạc Tĩnh, ngươi vẫn chưa nhận ra ta à? Vẫn còn tưởng ta là Nhu Thiên ư?
Mạc Tĩnh nhíu mày nhìn hắn, đúng kiểu nhìn một thằng đần.
Nhận ra gì cơ?
Ngươi bị điên hả? Tự nhiên không không nói cô nhận ra, nhận ra cái gì?
Ngươi không nói đi cho nhanh, còn bắt cô nhận ra làm mất thời gian à?
Mạc Tĩnh cười xinh đẹp, đáp:
- Đúng là bản cô nương thấy ngươi rất quen mắt, nhưng mà ngươi lại để lại ấn tượng quá ít, ta làm sao mà nhận ra được! Chi bằng ngươi công khai luôn đi, đỡ mất thời gian ta dùng não!
Mấy trò nhớ người quen cũ, cô không hay chơi lắm đâu à!
Hại não nhắm!!!!!
Nhu Thiên cười, lên tiếng:
- Quả nhiên, vẫn cứ ngông cuồng như vậy. Đúng là phong thái của Hàn gia, mười năm như một!
Lời nói này đương nhiên đã động đến Mạc Tĩnh, cô chau mày nhìn hắn
Vừa nói, Nhu Thiên vừa đưa tay lên gỡ chiếc mặt nạ xuống, hắn buông lời nói:
- Hàn Mạc Tĩnh, ngươi nhìn kĩ ta là ai đi!
Mạc Tĩnh nhíu mày, cô nghiêm túc nhìn Nhu Thiên, khi chiếc mặt nạ của hắn gần kéo xuống, ánh mắt, cái mũi, môi..... và cả giọng nói đáng ghét đó....
Vô thức khiến Mạc Tĩnh nhớ đến một người... tuy nhiên... giây phút chiếc mặt nạ đó rơi xuống đất, Mạc Tĩnh vô cùng ngạc nhiên, cô mở to mắt, hệt như không tin vào những gì mà mình đang thấy!
Người đứng trước mặt cô.... là kẻ mà cô đã nghĩ rằng hắn đã chết ở bãi hoang từ lâu rồi..... một người quen vô cùng cũ ..... Lâm Mạc Chí!!!!
* Có lẽ mọi người vẫn còn nhớ Lâm Mạc Chí chứ? Con trai của Hàn Mạc Chinh và Lâm Cúc Vân!!! Hắn quay về rồi đây! Mọi người có biết vì sao hắn lại ở Tây Vực không? CÙng đoán nhé*
- Mã Tự, điều cần làm bây giờ là đi tìm Mạc Tĩnh.
Lục Mã Tự nhìn hắn, gượng ép thu lại sát khí của mình, hắn quay đầu sang Ngũ Hắc, nói lớn:
- Báo cho người bên hội, dùng toàn lực tìm ra thiếu phu nhân.
Ngũ Hắc đồng thanh lên tiếng:
- Rõ, gia chủ!
Sau đó, Lục Mã Tự hướng cửa đi ra ngoài, Ngũ Hắc và Lạc Thập Nhất cũng đi theo sau.
Lãng Tang Chính lúc đi còn không quên liếc qua Bạch Trúc, cuối cùng nhìn sang Bạch Hoa, rồi rời đi!
Bạch Trúc không ngại liếc nhìn Lãng Tang Chính, đợi hắn đi ra ngoài, mới quay lại nhìn Bạch Hoa, hỏi:
- A Hoa, tiểu thư thật sự đi cứu A Hiểu và A Hương rồi? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Tại sao A Hiểu và A Hương lại bị bắt đi?
Bạch Hoa lắc đầu, cô nói:
- A Hiểu và A Hương bị bắt đi là thật, tiểu thư tìm ra người đã bắt hai người đó, nhưng không phải vì đi cứu họ mà rời đi!
Vừa nói, Bạch Hoa vừa đưa bức thư mà Mạc Tĩnh để lại ra cho Bạch Vũ và Bạch Trúc xem, khi đọc xong, họ liền nhíu mày nhìn Bạch Hoa.
Bạch Hoa gật đầu, nói:
- Có lẽ tiểu thư đi tìm thứ gì đó, mới đi vội trong đêm như vậy!
Bạch Vũ gấp tờ giấy lại, cất vào người mình, nhìn Bạch Hoa, lên tiếng:
- A Hoa, người bắt A Hiểu và A Hương là kẻ nào?
Bạch Hoa nhìn cô, trả lời:
- Là Thái Tử Tây Vực - Nhu Hoán!
Bạch Vũ nhíu mày, nghĩ một chút, rồi quay sang Bạch Trúc, nói:
- A Trúc, thế này đi, ngươi cùng A Hoa theo sau Thiếu gia đi tìm tiểu thư đi. Ta sẽ ở lại tìm A Hiểu và A Hương!
Bạch Trúc nhíu mày, nhìn cô nói:
- Ngươi biết hai người họ ở đâu sao?
Bạch Vũ gật đầu, lên tiếng:
- Ta từng sang Tây Vực với sư phụ rồi, địa thế ở đây ta vẫn còn nhớ, không cần lo lắng, hai ngươi mau đi tìm tiểu thư, bảo đảm người không bị gì!
Bạch Trúc nghĩ một chút, rồi gật đầu đồng ý, nói với Bạch Vũ:
- Ngươi nhất định phải cẩn thận!
Bạch Vũ gật đầu lại, nói:
- ĐƯợc, ngươi với A Hoa mau đi đi!
Nói rồi, Bạch Hoa và Bạch Trúc liền đuổi theo sau Lục Mã Tự.
Bạch Vũ cắn môi, cô lấy ra một mảnh giấy, dùng bút trên bàn viết vào đó vài chữ, rồi lấy con bồ câu trong phòng của Mạc Tĩnh, cột bức thư vào chân nó, thả bay đi!
Bạch Vũ thở dài, sư phụ, lần này.... phải nhờ đến người rồi! Tiểu thư gặp nguy hiểm, các đồng môn cũng gặp nguy hiểm, dù như thế nào, vẫn mong người có thể đến đây giúp đỡ!
Sau đó, Bạch Vũ rời phòng!
-----------..----------...-------------
Mạc Tĩnh ngủ ngon giấc đến ngày hôm sau, khi cô ra khỏi động, trời đã chập tối.
"..."
Chời má, ngủ có một giấc là từ đêm qua đến đêm ngày hôm sau luôn rồi!
"..."
Tiểu thư, cô xác định mình không là heo chứ? Ngủ còn hơn heo nữa ấy! Ngủ vượt thời gian luôn rồi!
Mạc Tĩnh: "...."
Ta cũng đang khá bất ngờ vì khả năng ngủ của mình đây!!!
Mạc Tĩnh nghĩ lại câu nói của Hạch Hiền, rồi thở dài.
Phượng Hoàng cũng cần ngủ mới biến đổi nữa, quả là khác người mà!
KHi Mạc Tĩnh ra ngoài, vừa vặn đám Nhu Thiên đi ra khỏi động.
Mạc Tĩnh đợi bọn chúng đi xa, một lần nữa dùng đá tự chế của mình lẻn vào bên trong.
Mạc Tĩnh lại gần cổ quan tài, cô nhíu mày ngạc nhiên, bên trong cổ quan tài sôi sùng sục, đã không còn thấy bộ xương hôm qua nữa.
Mà từ trên nắp quan tài, các khe rãnh hoa văn phủ đầy máu, chảy dần vào trong quan tài, thứ đang sôi... lại chính là máu người!!!!
Chẳng lẽ..... Đám dân thường hôm qua bị rút hết máu chính là để cho mục đích này sao?
Thứ này là gì? Tại sao lại cần máu người chứ!
Mạc Tĩnh loay hoay một hồi, không biết phía đằng sau mình, có một bóng đen từ từ tiến tới.... hắn lên tiếng phá tan không khí:
- Ngạc Nhiên lắm phải không?
Mạc Tĩnh giật mình, cô quay người, khi nhìn thấy Nhu Thiên và đám người của hắn, liền vô thức lùi về sau.
Lúc đó, trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ!
Chết tiệt! Cô mắc bẫy rồi!
Bao nhiêu năm hành nghề ăn trộm... à không rình trộm, thế mà lại có thể bị mắc bẫy.
Cô muốn tát mình mấy cái quá, ngủ xong là ngốc thành một đống luôn rồi!
Mạc Tĩnh nhìn Nhu Thiên, bình tĩnh lên tiếng:
- Nhu Thiên, ngươi cũng thông minh quá! Dám đặt bẫy ta!
Nhu Thiên cười nhếch môi, nhìn Mạc Tĩnh, nói:
- Hàn Mạc Tĩnh, ngươi vẫn chưa nhận ra ta à? Vẫn còn tưởng ta là Nhu Thiên ư?
Mạc Tĩnh nhíu mày nhìn hắn, đúng kiểu nhìn một thằng đần.
Nhận ra gì cơ?
Ngươi bị điên hả? Tự nhiên không không nói cô nhận ra, nhận ra cái gì?
Ngươi không nói đi cho nhanh, còn bắt cô nhận ra làm mất thời gian à?
Mạc Tĩnh cười xinh đẹp, đáp:
- Đúng là bản cô nương thấy ngươi rất quen mắt, nhưng mà ngươi lại để lại ấn tượng quá ít, ta làm sao mà nhận ra được! Chi bằng ngươi công khai luôn đi, đỡ mất thời gian ta dùng não!
Mấy trò nhớ người quen cũ, cô không hay chơi lắm đâu à!
Hại não nhắm!!!!!
Nhu Thiên cười, lên tiếng:
- Quả nhiên, vẫn cứ ngông cuồng như vậy. Đúng là phong thái của Hàn gia, mười năm như một!
Lời nói này đương nhiên đã động đến Mạc Tĩnh, cô chau mày nhìn hắn
Vừa nói, Nhu Thiên vừa đưa tay lên gỡ chiếc mặt nạ xuống, hắn buông lời nói:
- Hàn Mạc Tĩnh, ngươi nhìn kĩ ta là ai đi!
Mạc Tĩnh nhíu mày, cô nghiêm túc nhìn Nhu Thiên, khi chiếc mặt nạ của hắn gần kéo xuống, ánh mắt, cái mũi, môi..... và cả giọng nói đáng ghét đó....
Vô thức khiến Mạc Tĩnh nhớ đến một người... tuy nhiên... giây phút chiếc mặt nạ đó rơi xuống đất, Mạc Tĩnh vô cùng ngạc nhiên, cô mở to mắt, hệt như không tin vào những gì mà mình đang thấy!
Người đứng trước mặt cô.... là kẻ mà cô đã nghĩ rằng hắn đã chết ở bãi hoang từ lâu rồi..... một người quen vô cùng cũ ..... Lâm Mạc Chí!!!!
* Có lẽ mọi người vẫn còn nhớ Lâm Mạc Chí chứ? Con trai của Hàn Mạc Chinh và Lâm Cúc Vân!!! Hắn quay về rồi đây! Mọi người có biết vì sao hắn lại ở Tây Vực không? CÙng đoán nhé*
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.