Chương 239: Sáng Tạo!
PJH
11/11/2019
Thời gian đã gần hết, những con số chỉ còn được tính bằng giây,
những thực tập sinh khác bắt đầu hốt hoảng luống cuống vừa
vẽ vừa nhìn thời gian.
Chu Cẩm vẫn cắm đầu phác thảo, cho đến khi nữ MC Tiểu Mễ lên tiếng nói "Dừng lại" , cô mới ngước đầu dừng bút!
Những người lúc nãy tiến lên nhìn bài thi của các thực tập sinh, xem hết một lượt, họ liền báo về với Tiểu Mễ.
Nữ MC Tiểu Mễ gật đầu, sau đó quay sang nói:
- Các bạn thực tập sinh đã vất vả rồi! Phần thi đầu tiên đã kết thúc. Có phải các bạn rất tò mò đề tài lần này là gì đúng không?
Những thực tập sinh đồng loạt cùng nhau gật đầu.
Tiểu Mễ cười, lên tiếng:
- Một nhà thiết kế thực thụ là khi không có đề tài cũng có thể tạo ra một sản phẩm hoàn hảo. Các bạn đang ở thời kì thực tập, việc yêu cầu hoàn hảo đối với các bạn có lẽ là quá cao, nhưng ít nhất, các bạn phải làm ra được một sản phẩm hoàn chỉnh với các kết cấu đơn giản.
- Các bạn bị phân tâm quá nhiều bởi thời gian ít, hoặc những thứ bên ngoài tác động vào, gây hoang mang tinh thần, nên không thể suy nghĩ được gì cả! Đó không phải là tâm lý 1 nhà thiết kế cần có!
Những lời Tiểu Mễ nói ra, vô tình mà hữu ý làm những thực tập sinh ở đây im bật, có những người còn cúi đầu, họ cảm thấy xấu hổ khi rơi vào tình trạng như vậy....
- Qua phần thi đầu tiên, số thực tập sinh bị loại là 179 người, tôi xin được đọc các số báo danh: 14, 28, 45,..... 120 và 138. Các bạn có số báo danh vừa đọc mời ra khỏi phòng thi, cảm ơn sự tham gia đóng góp của các bạn. - Tiểu Mễ dõng dạc nói.
Những người có tên nhanh chóng đứng dậy, họ nhìn nhau rồi cùng đi ra khỏi cửa.
Chu Cẩm thở hắt ra một hơi, may mà không có số của cô, lúc nãy cứ tưởng mình bị trượt thật rồi! May mà tâm lí cô tương đối ổn định, nếu không, cũng mất mặt ra về như thế rồi!
Tiểu Mễ nhìn lên khán đài, nói tiếp:
- Xin chúc mừng 79 thực tập sinh còn lại của phòng thi A, lượt thi đầu tiên, các bạn đã vượt qua vô cùng thuận lợi. Sau đây, xin tiếp tục đến với phần thi thứ 2.
Chu Cẩm cùng hàng loạt những thực tập sinh khác hướng mắt về sân khấu.
Nhưng màn hình lớn không còn, họ tắt chúng đi, sau đó từng người khiêng lên những chiếc bàn gỗ dài, trên đó là một ít bột màu, và một chiếc áo trắng.
Tiểu Mễ nhìn chúng, tiếp tục lên tiếng:
- Phần thi thứ hai, các bạn có đề tài, chính là :sáng tạo! Một nhà thiết kế đòi hỏi khả năng sáng tạo cực cao, đấy là lí do chúng tôi lựa chọn đề tài này cho các bạn.
- Nhưng không đơn giản như vậy! Cũng có những lúc các nhà thiết kế không có bút, không có màu, không có bàn để vẽ, vậy họ sẽ sáng tác nghệ thuật bằng gì? Giống như lúc nãy các bạn không có bàn để kê, không có màu để vẽ, bây giờ đổi ngược lại, các bạn không có bút để vẽ, không có giấy hay thước để đo lường. Chúng tôi muốn xem các bạn sẽ ứng phó thế nào?
- Mời các thực tập sinh đừng vào vị trí các dãy bàn. Thời gian, bắt đầu!
Tiểu Mễ nhìn đồng hồ đeo tay, bắt đầu tính giờ, cô cùng những người khác chăm chú nhìn vào các thực tập sinh.
Khác với không khí hồi nãy, các thực tập sinh bây giờ không náo loạn nữa, họ bình tĩnh hơn để xử lý sự việc. Nhiều người đã nhận ra rằng, bút không có và được thay thế bằng bột màu, giấy thước không có và được thay thế bằng một chiếc áo trắng tinh.
Điều này có nghĩa, họ phải tự vẽ bằng tay, tự sáng tạo trên một chiếc áo trắng. Chứ không đơn giản là người ngồi trên bàn nhàn nhã như lúc nãy luyện vẽ nữa.
Những thực tập sinh bắt đầu trộn màu, họ không ngại ngần dùng tay pha màu, sau đó đắp lên chiếc áo trắng.
Điều làm họ áp lực là họ hoàn toàn không biết thời gian, khi nào thì kết thúc, chỉ có thể cố gắng hoàn thành mà thôi!
Chu Cẩm vẫn cắm đầu phác thảo, cho đến khi nữ MC Tiểu Mễ lên tiếng nói "Dừng lại" , cô mới ngước đầu dừng bút!
Những người lúc nãy tiến lên nhìn bài thi của các thực tập sinh, xem hết một lượt, họ liền báo về với Tiểu Mễ.
Nữ MC Tiểu Mễ gật đầu, sau đó quay sang nói:
- Các bạn thực tập sinh đã vất vả rồi! Phần thi đầu tiên đã kết thúc. Có phải các bạn rất tò mò đề tài lần này là gì đúng không?
Những thực tập sinh đồng loạt cùng nhau gật đầu.
Tiểu Mễ cười, lên tiếng:
- Một nhà thiết kế thực thụ là khi không có đề tài cũng có thể tạo ra một sản phẩm hoàn hảo. Các bạn đang ở thời kì thực tập, việc yêu cầu hoàn hảo đối với các bạn có lẽ là quá cao, nhưng ít nhất, các bạn phải làm ra được một sản phẩm hoàn chỉnh với các kết cấu đơn giản.
- Các bạn bị phân tâm quá nhiều bởi thời gian ít, hoặc những thứ bên ngoài tác động vào, gây hoang mang tinh thần, nên không thể suy nghĩ được gì cả! Đó không phải là tâm lý 1 nhà thiết kế cần có!
Những lời Tiểu Mễ nói ra, vô tình mà hữu ý làm những thực tập sinh ở đây im bật, có những người còn cúi đầu, họ cảm thấy xấu hổ khi rơi vào tình trạng như vậy....
- Qua phần thi đầu tiên, số thực tập sinh bị loại là 179 người, tôi xin được đọc các số báo danh: 14, 28, 45,..... 120 và 138. Các bạn có số báo danh vừa đọc mời ra khỏi phòng thi, cảm ơn sự tham gia đóng góp của các bạn. - Tiểu Mễ dõng dạc nói.
Những người có tên nhanh chóng đứng dậy, họ nhìn nhau rồi cùng đi ra khỏi cửa.
Chu Cẩm thở hắt ra một hơi, may mà không có số của cô, lúc nãy cứ tưởng mình bị trượt thật rồi! May mà tâm lí cô tương đối ổn định, nếu không, cũng mất mặt ra về như thế rồi!
Tiểu Mễ nhìn lên khán đài, nói tiếp:
- Xin chúc mừng 79 thực tập sinh còn lại của phòng thi A, lượt thi đầu tiên, các bạn đã vượt qua vô cùng thuận lợi. Sau đây, xin tiếp tục đến với phần thi thứ 2.
Chu Cẩm cùng hàng loạt những thực tập sinh khác hướng mắt về sân khấu.
Nhưng màn hình lớn không còn, họ tắt chúng đi, sau đó từng người khiêng lên những chiếc bàn gỗ dài, trên đó là một ít bột màu, và một chiếc áo trắng.
Tiểu Mễ nhìn chúng, tiếp tục lên tiếng:
- Phần thi thứ hai, các bạn có đề tài, chính là :sáng tạo! Một nhà thiết kế đòi hỏi khả năng sáng tạo cực cao, đấy là lí do chúng tôi lựa chọn đề tài này cho các bạn.
- Nhưng không đơn giản như vậy! Cũng có những lúc các nhà thiết kế không có bút, không có màu, không có bàn để vẽ, vậy họ sẽ sáng tác nghệ thuật bằng gì? Giống như lúc nãy các bạn không có bàn để kê, không có màu để vẽ, bây giờ đổi ngược lại, các bạn không có bút để vẽ, không có giấy hay thước để đo lường. Chúng tôi muốn xem các bạn sẽ ứng phó thế nào?
- Mời các thực tập sinh đừng vào vị trí các dãy bàn. Thời gian, bắt đầu!
Tiểu Mễ nhìn đồng hồ đeo tay, bắt đầu tính giờ, cô cùng những người khác chăm chú nhìn vào các thực tập sinh.
Khác với không khí hồi nãy, các thực tập sinh bây giờ không náo loạn nữa, họ bình tĩnh hơn để xử lý sự việc. Nhiều người đã nhận ra rằng, bút không có và được thay thế bằng bột màu, giấy thước không có và được thay thế bằng một chiếc áo trắng tinh.
Điều này có nghĩa, họ phải tự vẽ bằng tay, tự sáng tạo trên một chiếc áo trắng. Chứ không đơn giản là người ngồi trên bàn nhàn nhã như lúc nãy luyện vẽ nữa.
Những thực tập sinh bắt đầu trộn màu, họ không ngại ngần dùng tay pha màu, sau đó đắp lên chiếc áo trắng.
Điều làm họ áp lực là họ hoàn toàn không biết thời gian, khi nào thì kết thúc, chỉ có thể cố gắng hoàn thành mà thôi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.