Chương 228: Ta Cũng Có!
PJH
10/11/2019
Lục Thất Sinh không trả lời liền, hắn đưa tay cởi dây trói trên
người cô ra, khi nhìn đến phần cổ tay hơi rướm máu, ánh mắt
lập tức tối đi chút ít...
Hắn lạnh giọng nói với hai người phía sau:
- Chuẩn bị xe ngựa đi!
Hai tên áo đen cúi đầu Vâng Dạ rồi chạy bắn ra ngoài.
Mạc Tĩnh nhìn hắn thong thả cởi trói, cô lên tiếng hỏi:
- Ngươi không sợ mở trói ra rồi ta sẽ trốn đi sao? Lục Thất Sinh, ta có võ đấy!
Lục Thất Sinh mỉm cười, không nói hai lời nhấc cô đứng dậy, đáp:
- Chỉ cần muội có bản lĩnh đó!
Mạc Tĩnh nhíu mày, nói câu xem thường cô dữ vậy?? Cô có võ thật mà, không tin à?
Nghĩ, Mạc Tĩnh liền cựa quậy thân thể, cô không thể để bị xem thường như vậy được....
Nhưng ngay sau đó, cô liền phát hiện ra mình căn bản là không cử động được...
Sao... sao có thể chứ???
Từ khi nào mà....
Mạc Tĩnh quay đầu sang nhìn Lục Thất Sinh, nghiếng răng nói:
- Ngươi điểm huyệt ta?
Lục Thất Sinh nhìn cô, cưng chiều trả lời:
- Muội tưởng chỉ mình muội biết võ công thôi sao? Tĩnh nhi, muội đánh giá ta hơi thấp rồi đấy!
Đám người áo đen một lần nữa chạy vào, thấy Lục Thất Sinh, liền cúi đầu nói:
- Thái tử, xe ngựa đã chuẩn bị xong rồi!
Lục Thất Sinh gật đầu, hắn cúi người bế Mạc Tĩnh lên, bước ra ngoài.
Mạc Tĩnh trong lòng sớm đã nổi bão, nhưng thân thể lại không động đậy được, cô tức đến nổ phổi, hét lên:
- Lục Thất Sinh, ngươi mau thả ta xuống!
Mặc kệ lời hét của cô, Lục Thất Sinh vẫn vững vàng ẵm cô lên, đặt vào xe ngựa.
Chết tiệt! Tên này quả nhiên không bình thường mà!! Cô không đề phòng hắn đúng là quá sai rồi!!!!
Mạc Tĩnh ôm cục tức ngồi vào trong xe, không lớn tiếng la hét nữa, an phận ngồi như khúc gỗ bên trong.
Chiếc xe ngựa chạy đi, cát bay lên để lại một làn khói mù mịt..... thấp thoáng thấy một thân ảnh màu đen đeo mặt nạ bạc.....
Hắn lạnh giọng nói với hai người phía sau:
- Chuẩn bị xe ngựa đi!
Hai tên áo đen cúi đầu Vâng Dạ rồi chạy bắn ra ngoài.
Mạc Tĩnh nhìn hắn thong thả cởi trói, cô lên tiếng hỏi:
- Ngươi không sợ mở trói ra rồi ta sẽ trốn đi sao? Lục Thất Sinh, ta có võ đấy!
Lục Thất Sinh mỉm cười, không nói hai lời nhấc cô đứng dậy, đáp:
- Chỉ cần muội có bản lĩnh đó!
Mạc Tĩnh nhíu mày, nói câu xem thường cô dữ vậy?? Cô có võ thật mà, không tin à?
Nghĩ, Mạc Tĩnh liền cựa quậy thân thể, cô không thể để bị xem thường như vậy được....
Nhưng ngay sau đó, cô liền phát hiện ra mình căn bản là không cử động được...
Sao... sao có thể chứ???
Từ khi nào mà....
Mạc Tĩnh quay đầu sang nhìn Lục Thất Sinh, nghiếng răng nói:
- Ngươi điểm huyệt ta?
Lục Thất Sinh nhìn cô, cưng chiều trả lời:
- Muội tưởng chỉ mình muội biết võ công thôi sao? Tĩnh nhi, muội đánh giá ta hơi thấp rồi đấy!
Đám người áo đen một lần nữa chạy vào, thấy Lục Thất Sinh, liền cúi đầu nói:
- Thái tử, xe ngựa đã chuẩn bị xong rồi!
Lục Thất Sinh gật đầu, hắn cúi người bế Mạc Tĩnh lên, bước ra ngoài.
Mạc Tĩnh trong lòng sớm đã nổi bão, nhưng thân thể lại không động đậy được, cô tức đến nổ phổi, hét lên:
- Lục Thất Sinh, ngươi mau thả ta xuống!
Mặc kệ lời hét của cô, Lục Thất Sinh vẫn vững vàng ẵm cô lên, đặt vào xe ngựa.
Chết tiệt! Tên này quả nhiên không bình thường mà!! Cô không đề phòng hắn đúng là quá sai rồi!!!!
Mạc Tĩnh ôm cục tức ngồi vào trong xe, không lớn tiếng la hét nữa, an phận ngồi như khúc gỗ bên trong.
Chiếc xe ngựa chạy đi, cát bay lên để lại một làn khói mù mịt..... thấp thoáng thấy một thân ảnh màu đen đeo mặt nạ bạc.....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.