Chương 362: Ta Muốn Cùng Thế Giới Với Nàng Ấy!
PJH
19/11/2019
- Thái..... tử? Người làm sao... lại ở đây? - Hướng Hàm khó khăn mở miệng hỏi.
Cô cảm thấy thật vi diệu mà, tự dưng sao một vị hoàng tử cổ đại lại xuyên không đến đây được chứ?
Tuy nói là người của Nhân tộc, có thể tùy tiện sử dụng thời gian, thế nhưng không phải quá khứ đã bị xoay ngược rồi sao?
Lục Thất Sinh bây giờ ở cổ đại căn bản vẫn còn là một đứa trẻ. Lúc này đáng lẽ ra hắn ta phải đi du học ở phương Tây rồi chứ?
Lục Thất Sinh trong bộ dạng của một thanh niên bảo vệ tuấn tú, mở miệng lên tiếng:
- Ngươi ở đây, chứng tỏ muội ấy cũng ở gần đây! Rốt cuộc ta cũng đã tìm thấy muội ấy rồi!
Hướng Hàm: "..."
Thái tử điện hạ đừng bơ ta được không?
Cái tôi hỏi không phải cái này, ngài trả lời làm tôi hụt hẫng lắm biết không?
Hỏi một câu nói một nẻo, trớt quớt không hà!!!!
Hướng Hàm nhìn Lục Thất Sinh, một lần nữa dò hỏi:
- Ngài..... không phải.... bây giờ... nên ở cổ đại sao? Đáng lí ra ngài không nên xuất hiện ở đây chứ?
Lục Thất Sinh ánh mắt xa xăm, dương như vẫn còn chìm đắm trong thế giới của mình, thẫn thờ đáp:
- Ta đã giữ lại ký ức của mình, bây giờ, ta muốn cùng thế giới với nàng ấy!!!
Nói rồi, không kịp để Hướng Hàm suy nghĩ điều gì, Lục Thất Sinh liền nhắm mắt, cơ thể buông lỏng ngã xuống, ngất đi.
Hướng Hàm phản xạ theo bản năng lao tới đỡ lấy người hắn, dùng sức vỗ vào mặt, cô hét lớn:
- Thái tử... thái tử..., ngài làm sao vậy, Thái tử??
Hướng Hàm vừa lay người Lục Thất Sinh vừa gọi lớn, sau một lúc gọi mãi,hắn cuối cùng cũng mở mắt... thế nhưng....
- Cô là ai vậy? - Lục Thất Sinh ngơ ngác nhìn Hướng Hàm hỏi.
Đó là câu đầu tiên hắn nói khi mở mắt ra.
"..."
Quách tờ??? Tên này bị gì vậy?? Đừng có làm cô sợ nghe!!!!
Hướng Hàm dè dặt hỏi:
- Thái tử... ngài ... có làm sao không vậy?
Bấy giờ, người đàn ông mang đồ bảo vệ mới ngóc đầu ngồi dậy, vỗ vỗ đầu mình, rồi nói:
- Cái gì mà Thái tử chứ? Cô bị điên à? Tôi tên Mật Năng!
Hướng Hàm vô thức thốt:
- Hả????
Hét rồi, cô lắp báp nói:
- Gì... gì chứ? không phải lúc nãy... anh.... anh....
Vừa nói Hướng hàm vừa đưa tay chỉ chỉ trỏ trỏ, như thể không tin được, đầu óc xoay cuồng.
Cô đang cố hiểu tình hình đây!
Lúc nãy không phải mới nói mình là Lục Thất Sinh sao? Còn nói tên cô đúng như rồng nữa mà, chời má, bây giờ, nhìn cái kiểu cốt kìa!!!
Lại bảo cô là ai? Muốn xong lên mà tẩn cho một trận ghê!!!
Cô cảm thấy thật vi diệu mà, tự dưng sao một vị hoàng tử cổ đại lại xuyên không đến đây được chứ?
Tuy nói là người của Nhân tộc, có thể tùy tiện sử dụng thời gian, thế nhưng không phải quá khứ đã bị xoay ngược rồi sao?
Lục Thất Sinh bây giờ ở cổ đại căn bản vẫn còn là một đứa trẻ. Lúc này đáng lẽ ra hắn ta phải đi du học ở phương Tây rồi chứ?
Lục Thất Sinh trong bộ dạng của một thanh niên bảo vệ tuấn tú, mở miệng lên tiếng:
- Ngươi ở đây, chứng tỏ muội ấy cũng ở gần đây! Rốt cuộc ta cũng đã tìm thấy muội ấy rồi!
Hướng Hàm: "..."
Thái tử điện hạ đừng bơ ta được không?
Cái tôi hỏi không phải cái này, ngài trả lời làm tôi hụt hẫng lắm biết không?
Hỏi một câu nói một nẻo, trớt quớt không hà!!!!
Hướng Hàm nhìn Lục Thất Sinh, một lần nữa dò hỏi:
- Ngài..... không phải.... bây giờ... nên ở cổ đại sao? Đáng lí ra ngài không nên xuất hiện ở đây chứ?
Lục Thất Sinh ánh mắt xa xăm, dương như vẫn còn chìm đắm trong thế giới của mình, thẫn thờ đáp:
- Ta đã giữ lại ký ức của mình, bây giờ, ta muốn cùng thế giới với nàng ấy!!!
Nói rồi, không kịp để Hướng Hàm suy nghĩ điều gì, Lục Thất Sinh liền nhắm mắt, cơ thể buông lỏng ngã xuống, ngất đi.
Hướng Hàm phản xạ theo bản năng lao tới đỡ lấy người hắn, dùng sức vỗ vào mặt, cô hét lớn:
- Thái tử... thái tử..., ngài làm sao vậy, Thái tử??
Hướng Hàm vừa lay người Lục Thất Sinh vừa gọi lớn, sau một lúc gọi mãi,hắn cuối cùng cũng mở mắt... thế nhưng....
- Cô là ai vậy? - Lục Thất Sinh ngơ ngác nhìn Hướng Hàm hỏi.
Đó là câu đầu tiên hắn nói khi mở mắt ra.
"..."
Quách tờ??? Tên này bị gì vậy?? Đừng có làm cô sợ nghe!!!!
Hướng Hàm dè dặt hỏi:
- Thái tử... ngài ... có làm sao không vậy?
Bấy giờ, người đàn ông mang đồ bảo vệ mới ngóc đầu ngồi dậy, vỗ vỗ đầu mình, rồi nói:
- Cái gì mà Thái tử chứ? Cô bị điên à? Tôi tên Mật Năng!
Hướng Hàm vô thức thốt:
- Hả????
Hét rồi, cô lắp báp nói:
- Gì... gì chứ? không phải lúc nãy... anh.... anh....
Vừa nói Hướng hàm vừa đưa tay chỉ chỉ trỏ trỏ, như thể không tin được, đầu óc xoay cuồng.
Cô đang cố hiểu tình hình đây!
Lúc nãy không phải mới nói mình là Lục Thất Sinh sao? Còn nói tên cô đúng như rồng nữa mà, chời má, bây giờ, nhìn cái kiểu cốt kìa!!!
Lại bảo cô là ai? Muốn xong lên mà tẩn cho một trận ghê!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.