Chương 484: Ta Ra Lệnh Cho Các Ngươi!
PJH
29/11/2019
Diệp Mặc nhíu mày, bây giờ vẫn chưa đến
giờ, theo lí thì chưa thực hành nghi thức chứ? Tại sao Giang
Bách Thần lại cắt máu tế lễ rồi?
Nghĩ nghĩ, Diệp Mặc hạ người, lao xuống phía dưới.
Khả Hân và Giả Na đồng loạt bất ngờ trước hành động của anh, cùng kêu lên:
- Thiếu gia!
Không yên tâm khi để Diệp Mặc xuống trước, Khả Hân quay qua nhìn người bên cạnh, lên tiếng:
- Liên lạc với những người khác, ngay đi!
Dứt lời, cô cũng lao xuống theo Diệp Mặc,
-----------...---------------...------------
Tại Diệp gia, trong 1 căn phòng....
Chu Cẩm nằm trên giường, mắt cô nhắm nghiền lại, không gian xung quanh vô cùng im ắng, không có 1 tiếng động.
Chợt, cô gái đang nằm như gặp ác mộng, quay đầu qua lại và lẩm bẩm:
- Không, A Mặc, đừng để anh ấy đi. Khônggggg ....
Chu Cẩm ngồi bật dậy, trán cô lấm tấm mồ hôi, chớp mắt gọi:
- A Mặc! A Mặc...
Sau vài giây, cô như hoàn hồn về với hiện thực, tâm trạng bình tĩnh lại đôi chút, ngước mặt lên nhìn xung quanh.
Đầu óc hoạt động, khiến cô nhớ lại những gì mình và đám Hướng Hàm đã nói với nhau. Ngay lập tức, Chu Cẩm rời giường, cô chạy về phía cửa, nắm lấy chốt và mở nó ra.
Thế nhưng, dù cô có dùng sức thế nào, cũng không thể mở cánh cửa đó ra được. Chu Cẩm há miệng, hô lớn:
- Thả ta ra, Hướng Hàm, Triết Như, Tử Hân, thả ta ra, mau cho ta ra ngoài!!
Lúc này, trong không gian đột nhiên vang lên tiếng nói:
- Tiểu thư, chị không ra ngoài được đâu, bọn em đã thu hẹp ảo cảnh, chỉ còn lại căn phòng này thôi. Chị đừng gắng sức mở cửa nữa. Không có sức mạnh, chị không thoát được ảo cảnh của chúng em được đâu.
Chu Cẩm thả tay cầm cửa, cô lùi về sau, ngước mặt lên nhìn trần nhà, nói:
- Các ngươi thật sự muốn nhốt ta trong này? Rốt cuộc trong mắt các ngươi có còn coi ta là chủ nhân nữa hay không? Mau thả ta ra ngoài!
Dứt lời của cô, trong căn phòng lại văng vẳng tiếng đáp lại:
- Tiểu thư, xin lỗi. Là bọn em có lỗi với chị. Nhưng mong chị có thể hiểu sự ích kỉ cho bọn em. Bọn em chỉ muốn chị an toàn.
Chu Cẩm nhíu mày, cô lắc đầu, lên tiếng:
- Ta không hiểu, cũng không muốn hiểu. Ta chỉ biết, nếu như ta không ra khỏi đây, Diệp Mặc sẽ có chuyện, ta không thể để anh ấy có chuyện. Nếu như các ngươi còn xem ta là chủ nhân, thì hãy mau thả ta ra ngoài. Ta ra lệnh cho các ngươi.
Thế nhưng, mặc cho cô có nói thế nào, Hướng Hàm, Triết Như, thậm chí là Tử Hân, đều không có ý định làm theo lời cô. Bọn họ thực sự... không muốn cô dấn thân vào chỗ chết!
Nghĩ nghĩ, Diệp Mặc hạ người, lao xuống phía dưới.
Khả Hân và Giả Na đồng loạt bất ngờ trước hành động của anh, cùng kêu lên:
- Thiếu gia!
Không yên tâm khi để Diệp Mặc xuống trước, Khả Hân quay qua nhìn người bên cạnh, lên tiếng:
- Liên lạc với những người khác, ngay đi!
Dứt lời, cô cũng lao xuống theo Diệp Mặc,
-----------...---------------...------------
Tại Diệp gia, trong 1 căn phòng....
Chu Cẩm nằm trên giường, mắt cô nhắm nghiền lại, không gian xung quanh vô cùng im ắng, không có 1 tiếng động.
Chợt, cô gái đang nằm như gặp ác mộng, quay đầu qua lại và lẩm bẩm:
- Không, A Mặc, đừng để anh ấy đi. Khônggggg ....
Chu Cẩm ngồi bật dậy, trán cô lấm tấm mồ hôi, chớp mắt gọi:
- A Mặc! A Mặc...
Sau vài giây, cô như hoàn hồn về với hiện thực, tâm trạng bình tĩnh lại đôi chút, ngước mặt lên nhìn xung quanh.
Đầu óc hoạt động, khiến cô nhớ lại những gì mình và đám Hướng Hàm đã nói với nhau. Ngay lập tức, Chu Cẩm rời giường, cô chạy về phía cửa, nắm lấy chốt và mở nó ra.
Thế nhưng, dù cô có dùng sức thế nào, cũng không thể mở cánh cửa đó ra được. Chu Cẩm há miệng, hô lớn:
- Thả ta ra, Hướng Hàm, Triết Như, Tử Hân, thả ta ra, mau cho ta ra ngoài!!
Lúc này, trong không gian đột nhiên vang lên tiếng nói:
- Tiểu thư, chị không ra ngoài được đâu, bọn em đã thu hẹp ảo cảnh, chỉ còn lại căn phòng này thôi. Chị đừng gắng sức mở cửa nữa. Không có sức mạnh, chị không thoát được ảo cảnh của chúng em được đâu.
Chu Cẩm thả tay cầm cửa, cô lùi về sau, ngước mặt lên nhìn trần nhà, nói:
- Các ngươi thật sự muốn nhốt ta trong này? Rốt cuộc trong mắt các ngươi có còn coi ta là chủ nhân nữa hay không? Mau thả ta ra ngoài!
Dứt lời của cô, trong căn phòng lại văng vẳng tiếng đáp lại:
- Tiểu thư, xin lỗi. Là bọn em có lỗi với chị. Nhưng mong chị có thể hiểu sự ích kỉ cho bọn em. Bọn em chỉ muốn chị an toàn.
Chu Cẩm nhíu mày, cô lắc đầu, lên tiếng:
- Ta không hiểu, cũng không muốn hiểu. Ta chỉ biết, nếu như ta không ra khỏi đây, Diệp Mặc sẽ có chuyện, ta không thể để anh ấy có chuyện. Nếu như các ngươi còn xem ta là chủ nhân, thì hãy mau thả ta ra ngoài. Ta ra lệnh cho các ngươi.
Thế nhưng, mặc cho cô có nói thế nào, Hướng Hàm, Triết Như, thậm chí là Tử Hân, đều không có ý định làm theo lời cô. Bọn họ thực sự... không muốn cô dấn thân vào chỗ chết!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.