Phượng Hoàng Lửa

Chương 161: Thời Khắc Biến Đổi! (2)

PJH

04/11/2019

Mạc Tĩnh bị hất văng ra ngoài, hang động nổ tung, tạo ra vô số các mảnh vỡ bắn lên trời.

Mạc Tĩnh trực tiếp bị văng trúng một tảng đá, "Phụt", liền phun ra một búng máu.

Mạc Tĩnh co người, cô quằn quại đau đớn, thân thể Mạc Tĩnh vô cùng đau nhức, các mảnh pha lê còn bị vỡ và văng vào khắp người, có một số mảnh trực tiếp làm một vài đường quẹt trên mặt cô.

Mạc Tĩnh nghiêng mặt, cô nôn hết máu ra ngoài, trong miệng tanh nồng khiến người cô khó chịu hơn.

May mà lúc nãy cô đã ra đến gần cửa hang, nên sát thương không chịu nhiều, nếu cô còn không nhanh chân, có khi đã bị vỡ tung như cái hang động rồi!

Y phục Mạc Tĩnh nát tươm, trên người cũng có nhiều chỗ cháy xém, cô thầm chửi thề!

Mé kiếp, lần nào cũng là gặp toàn chuyện không đâu, hôm ở núi Thanh Sơn đã đành rồi, bây giờ lại thêm chuyện ở đây!

Cô muốn đốt cái thời cổ đại này luôn rồi!

Cô về nhà! Không ở đây nữa!!!

Dẹp! Dẹp hết luôn, méo sứ mệnh sứ miết gì nữa!

Cô muốn về nhà, cô nhớ mẹ rồi huhu!!!!

Ở đây toàn mấy thành phần dị dạng thôi!!!

Mạc Tĩnh nuốt một miếng nước bọt, móe, mùi máu tanh khó chịu dã man.



Ngay lúc cô đang lầm bầm với chính mình, thì đột nhiên một bóng đen tiến tới, Mạc Tĩnh hoảng sợ cô đưa hai tay lên che mặt, theo bản năng mà phòng thủ.

Nhưng không, một cánh tay ấm áp đặt lên tay cô cùng với một giọng nói lo lắng quen thuộc:

- Mạc Tĩnh!

Mạc Tĩnh nghe tiếng gọi mình, cô bỏ tay xuống, nhìn gương mặt ấy, cô chợt cảm thấy xúc động.

Mạc Tĩnh ôm chầm lấy cổ Lục Mã Tự, cô nhắm chặt mắt, nói:

- Cuối cùng chàng cũng đến rồi! Cuối cùng chàng cũng đến rồi!

Lục Mã Tự đau lòng ôm lấy đầu Mạc Tĩnh, hắn lên tiếng ôn nhu:

- Xin lỗi, là ta đến trễ rồi!

Mạc Tĩnh lắc đầu, là cô bỏ trốn mà, làm sao có thể trách hắn được chứ, bây giờ có thể thấy hắn ở đấy, cô thật sự rất vui mừng!

Mọi người đứng bên cạnh cũng yên tâm, Bạch Hoa và Bạch Hương cũng nhìn Mạc Tĩnh thở dài, tiểu thư thật sự là dọa chết bọn họ rồi!

Nhưng niềm vui chưa tồn tại được bao lâu, thì đột nhiên một tiếng động vang lên, đám Lục Mã Tự đồng loạt quay lại, chỉ thấy từ phía xa, có một tia sáng màu xanh chiếu thẳng lên trời, bên trong còn chưa nhiều tia sét.

Mà trong tia sét đó, lại xuất hiện một thân hình người phụ nữ, với cái đầu có vô số con rắn xung quanh.

Meduse trong tay cầm một cái quyền trượng, bà ta phẩy một cái, một loạt sức mạnh dồn dập đánh tới chỗ Lục Mã Tự.

Hắn ôm Mạc Tĩnh nhảy sang một bên, Bạch Hoa và Bạch Hương cũng né về bên góc, đám Ngũ Hắc và Lãng Tang Chính che chở đằng sau Lục Mã Tự!



Lạc Thập Nhất ngạc nhiên, hắn lên tiếng hỏi:

- Đó là thứ gì vậy? Nhìn không giống người!

Mạc Tĩnh được Lục Mã Tự ôm trong lòng, nàng thở hổn hển, nói với giọng như có như không:

- Đó là một vị thần cổ, tên là Meduse, có người đã triệu hồi bà ta hồi sinh!

Lãng Tang Chính nhíu mày hắn nói:

- Meduse? Đó không phải là nữ ác quỷ sao?

Mạc Tĩnh gật đầu, khẳng định:

- Chính là bà ta!

Bạch Hoa lo lắng nhìn Mạc Tĩnh, hỏi:

- Nhưng tại sao chứ? Con người có thể triệu hồi được thần sao?

Mạc Tĩnh nhìn qua Bạch Hoa, đáp:

- Là NHu Thiên, hắn bị quỷ không chế, nên làm con rối giúp Meduse hồi sinh!

Mạc Tĩnh giấu nhẹm chuyện Nhu Thiên là Lâm Mạc Chí! Còn nhiều điều chưa rõ về hắn, đặc biệt là vì sao hắn lại ở trong Tây Vực với thân phận Nhu Thiên, cô tin chắc rằng, sau chuyện này, có người giật dây!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Phượng Hoàng Lửa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook