Phượng Hoàng Lửa

Chương 75: Trêu Chọc!

PJH

29/10/2019

Sáng hôm sau, Bạch Vũ chuẩn bị điểm tâm như thường lệ, cô mang khay thức ăn tiến đến phòng Mạc Tĩnh.

Lễ phép gõ cửa nhưng không nghe thấy tiếng trả lời, Bạch Vũ lên tiếng dò hỏi:

- Tiểu thư, Lục tứ gia, nô tỳ mang điểm tâm sáng đến cho hai người!- Vừa nói một tay Bạch Vũ đã đẩy cửa ra.... Kết quả là....

"..."

Bạch Vũ trực tiếp đứng hình trong 10s, miệng cô há to như chữ A, đôi mắt mở to ngạc nhiên như chữ O.

Mà hai người nào đó đang nằm lên nhau với tư thế hết sưc không thể nào mờ ám hơn cũng đang câm lặng: "...."

"...."

"...."

Cứ như vậy, 10s trôi qua, đại não Bạch Vũ khởi động trở lại, cô nhay chân vọt ra ngoài, tay cũng thuận thế đóng cửa, khép lại cảnh hại mắt đó!

Đứng ngoài cửa, tim Bạch Vũ đã đập lên đến 160km/h luôn rồi, bây giờ mà vàng có từ trên trời rơi xuống chắc cô cũng tin luôn quá.

Oách tờ heo?? Cái vẹo gì đang xảy ra vậy?

Cô.... cô nhìn thấy tiểu thư nhà cô đang nằm trên giường ....... nhưng bên trên thì bị Lục tứ gia đè chặt, hai cánh tay bị nắm, chân cũng bị tách ra.....

Đau mắt, đau mắt vô cùng!!!!!!

Bạch Vũ cảm thấy một búm máu sắp văng từ mũi của mình ra rồi, trời ơi, thức ăn cho chó a !!!!!!!!!!!!!!!

Mà lúc này, hai kẻ nào đó ở trong phòng lại đang mắt to mắt nhỏ với nhau. Mạc Tĩnh lớn tiếng quát:

- Lục Mã Tự, ngươi cút xuống cho ta!

Kẻ nào đó nhìn bộ dáng xù lông của cô liền nổi hứng trêu ghẹo:

- Nàng bảo ta cút thì ta phải cút à!

Mạc Tĩnh tức muốn nổ phổi, cô vùng tay vùng chân nhưng lại không thoát nổi sự kiềm cặp của Lục Mã Tự, tức giận nói:

- Bị người hầu nhìn thấy còn ra thể thống gì nữa, ngươi cút xuống mau! Đồ biến thái, sắc lang.

Lục Mã Tự cười đến sáng lạn, giọng hắn trầm trầm pha chút lười biếng của nắng sớm càng làm tiếng cười có chú tư vị tình ái:

- Là ai biến thái trước đây hả?

------...-----------...----------------

Chuyện của 10' trước:

Mạc Tĩnh dụi mắt, choàng tỉnh dậy thì phát hiện Lục Mã Tự đang nằm bên cạnh mình.

Mạc Tĩnh nhíu mày, hôm qua cô rõ ràng khóa cửa phòng mà, tên này chui từ xó nào ra thế?

Chó à? Hay là khỉ? Trèo từ cửa vô à?

"..."

Tiểu thư, cô đừng có suy nghĩ con người ta như thế, tội lắm!

Riết rồi đến cái phòng cũng méo an toàn nữa mạ rồi!

Mạc Tĩnh gỡ chăn trên người ra, lại phát hiện áo choàng ngủ của Lục Mã Tự hở ra một khoảng trống trước ngực.

"..."

Sặc!!! Cái gì thế này! Cô đêm qua không hề ngủ mớ nhá, cũng không có bị mộng du đâu, cô bỉ ổi, cô vô sỉ, cô lưu manh, nhưng cô không có ăn con người ta à!

Mạc Tĩnh liền dở chăn nhìn lại mình, phát hiện y phục mình không hề bị thay đổi, âm thầm thở nhẹ một hơi.

Cô quay phắt qua chỗ Lục Mã Tự, cái tên hỗn đãn này, làm hết cả hồn. Chui vô phòng người ta đã hù bất thình lình rồi, còn để áo ngủ hở phong phanh như vậy, rốt cuộc là có biết giữ gìn hay không đây?

"..."



Ơ mà khoan đã, có cái gì đó sai sai, sai lắm à nha!

Hắn bò lên giường của cô, còn dám ôm cô ngủ nữa, người chịu thiệt phải là cô chứ? Sao cô lại trách hắn không biết giữ gìn mình nhỉ? Sai, sai lắm à :)

Cơ mà...... cuối cùng Mạc Tĩnh vẫn không nhịn được liếc nhìn ngực của Lục Mã Tự.

Lúc hắn ngủ, trông như một bức tượng được điêu khắc hoàn hảo đến từng chi tiết vậy, từng đường nét lại tạo nên một vẽ đẹp cho hắn.

Đặc biết là làn da màu đồng, được ánh nắng chiếu vào sáng lấp lánh, bóng loáng. Bỗng nhiên, Mạc Tĩnh có cảm xúc muốn chạm vào chỗ đó!

Muốn chạm vào quá!!!!!

Muốn chạm chút xíu quá à!!!!

Stopp! Bậy, bậy lắm à :)))) Cô là mĩ nữ sống 28 năm không hề gần nam sắc, không tham cái đẹp nha, haha sao có thể đối với chút ít ngực này mà xiêu lòng chứ?

hahahaah nhưng thực tại đã chứng minh, điều cô nói là hoàn toàn ngược lại. Mạc Tĩnh nhìn ngực của Lục Mã Tự đến say mê, nhìn đến mức chính cô còn không phát hiện ra khóe miệng mình đang chảy ra một ít nước miếng.

Haha không thể nào, cô làm sao mà chảy nước miếng vì chút ngực đó được chứ!

"..."

Tiểu thư, cô đang chảy nước miếng kìa!

Ngươi không nói có ai nói ngươi câm không?:

"..."

Mạc Tĩnh vẫn nhìn, còn không ngớt cảm thán. Ngực của hắn rất đẹp, còn có vẻ như rất cứng nữa, sờ vào, chắc chắn rất là thích!!

Ừm..... sau một hồi đấu tranh tư tưởng, cô vẫn nghe theo lí trí không sờ vào nhưng cánh tay lại không nghe lời, đã lần mò đến vạt áo Lục mã Tự.

Woa~~~~ Sờ được rồi, sờ được rồi nha!!!!

Ngực hắn quả thật rất chắc, còn rất đàn hồi nữa, đúng là cực phẩm a~~

Trong lúc Mạc Tĩnh đang xoắn xuýt với xúc cảm của mình, lại không hề phát hiện ra ánh mắt của Lục Mã Tự từ lúc nào đã mở ra, sáng quắt nhìn cô!

Nhìn vẻ thích thú của cô, còn nụ cười nham hiểm mà đáng yêu kia nữa, Lục Mã Tự như đang thấy một con hồ ly nhỏ đang nằm trong ngực mình, mấy ngón tay con con xíu xíu cào cào ngực hắn, rất nhột!!!

Hiếm thấy biểu cảm khó đỡ như vậy, hắn liền lên tiếng trêu chọc:

- Sờ đủ chưa, hửm?

Mạc Tĩnh theo bản năng trả lời:

- Chưa, còn thích lắm mà.... - Nhưng chợt nhận ra có cái gì đó không đúng lắm!

Mạc Tĩnh ngẩng đầu lên, thấy trong ánh mắt Lục Mã Tự hoàn toàn là ý cười, "Bùm" mặt cô như quả cà chua chín, đỏ rực.

Đầu óc Mạc Tĩnh loạn xa, cô hoảng hốt buông tay, trong đầu nôn nóng tìm ra cách.

36 kế, tẩu là thượng sách!

Nghĩ là làm, Mạc Tĩnh quay đầu, muốn chạy thoát thân, nhưng chỉ vừa mới đảo vai, cánh tay mới buông của cô đã bị hắn nắm chặt, Lục Mã Tự lên tiếng trêu chọc:

- Thế nào? Xấu hổ rồi!

Mặt Mạc Tĩnh càng đỏ hơn, cô nói:

- Cái gì mà xấu hổ chứ, ta căn bản cái gì cũng không có làm!

Lục Mã Tự nguyên một mặt là không tin, hắn lên tiếng:

- Mới lúc nãy còn có ai nói là sờ thích...... Ưm - Chưa kịp nói hết câu, Mạc Tĩnh đã xông tới, dùng hai tay bịt miệng hắn lại, nói to:

- Ngươi không được nói nữa, ta cái gì cũng không làm, ngươi không được phép nói nữa!

Nhưng có lẽ là lực quá lớn, Mạc Tĩnh bổ nhào về phía Lục Mã Tự, đè hắn nằm lên giường môi cô còn vô tình lướt qua chính bàn tay cô đang đặt trên miệng hắn, nhìn càng giống như...... là hôn gián tiếp vậy!



Bùm.... đại não Mạc Tĩnh một lần nữa nổ đùng đùng.

WTF? Cái vẹo gì nữa vậy, cô .... cô thế mà... làm cái gì đây?

Cô không có cố ý đâu, cô thề đó! huhu T.T

Trong lúc Mạc Tĩnh đang rối rắm tìm cách giải quyết, thì đôi mắt Lục Mã Tự cũng đang nhìn cô, hai mắt hắn đen nhánh, phảng phất một mình hình bóng của Mạc Tĩnh. Đôi mắt cô đảo qua lại, đôi má đỏ hồng như trái đào, cổ họng cô còn nuốt nước miếng, từng đường từng nét từng cử chỉ nhỏ trên khuôn mặt đáng yêu của cô tự nhiên làm tim hắn đập loạn nhịp.

Đang say sưa thưởng thức vẻ đẹp của cô thì trên môi bất giác mát lạnh, cánh tay Mac Tĩnh đã buông ra, cô vội ngồi dậy, nói:

- Ta.... ta đi rửa mặt! - Nói rồi còn cong đuôi hồ ly chuẩn bị tẩu thoát.

Lục Mã Tự liền nắm cái đuôi hồ ly của nàng, một lần nữa nằm xuống giường, nhưng mà lần này Lục Mã Tự lại là kẻ nằm trên, còn Mạc Tĩnh nằm dưới. Hắn nhốt cô trong vòng ngực rộng lớn săn chắc đó của mình.

Cô hoảng hốt nói:

- Ngươi.... ngươi làm gì vậy?

Lục Mã Tự lên tiếng:

- Bắt con thỏ, ăn được cỏ, rồi bỏ chạy?

Mạc Tĩnh quát:

- Ai ăn cỏ của ngươi chứ, ta không có, bỏ ta ra, ngươi mau xuống cho ta!

Lục Mã Tự không kiềm nổi khóe miệng đang câu lên của mình, nói:

- Tại sao ta phải xuống, không phải nàng mới nằm trên ta sao, bây giờ ta nằm lại, phải công bằng chứ!

Mấy lời đỏ mặt như vậy càng khiến Mạc Tĩnh luống cuống, cô hô:

- Đồ sắc lang, ngươi cút xuống cho ta, biến thái biến thái.... - Đang lúc vùng vẫy thì cửa đột nhiên mở ra và tiếp sau đó thì ai đó hoàn toàn đóng băng không nhúc nhích nổi vì ...... :)))) Bạch Vũ thấy hết! rồi!

-------....---------......---------------

Tên sắc lang khốn kiếp, Mạc Tĩnh chửi thầm. Mạc Tĩnh nhất định không chịu thua, cô nói:

- Lục Mã Tự, ngươi mau xuống cho ta!

Lục Mã Tự kiêu hãnh nhếch mày, trả lời:

- Nàng nói là ai biến thái trước, ta sẽ xuống!

Mạc Tĩnh liền lộ tai thỏ tin người, cô hỏi:

- Ngươi nói thật không? - Nhưng cô không hề biết kẻ nào đó lại đang lộ đuôi con sói ra ngoài.

Hắn cư nhiên trả lời:

- Ta sẽ không lừa nàng!

Mạc Tĩnh đảo mắt, sau đó gắng gượng nói:

- Là .... ta..... ta.....

Lục Mã Tự đưa tai ghé qua, hét:

- Nàng nói nhỏ quá? Ta nghe không rõ? Là ai vậy?

Mạc Tĩnh nhân cơ hội này ngậm lấy vành tai hắn, cắn mạnh.

"AAAAAAAAAAAA" - Lục Mã Tự la lên.

Mạc Tĩnh xoay chân, lướt người về phía trước, cô trèo xuống giường, mặt kiêu ngạo nói:

- Là ngươi đấy, ngươi đấy, sắc lang! - Nói xong, cũng dùng 36 kế, chạy là thượng sách.

Lục Mã Tự phía sau nằm trên chiếc giường, khóe môi không tự chủ câu lên nụ cười khổ, hắn vắt tay lên trán, nhủ thầm, nàng ấy cứ moe như vậy thì phải làm sao đây?

Tim à, xin đấy, đừng đập nhanh như vậy nữa!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Phượng Hoàng Lửa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook