Chương 76: Vết Bớt!
PJH
29/10/2019
Mạc Tĩnh rửa mặt, đánh răng cũng không quên hỏi thăm một lượt 18 nhà tổ tông của Lục Mã Tự: đại biến thái.
Cô đến phòng sảnh, lại thấy Châu Thành đang ngồi đó, theo lễ nghi, Mạc Tĩnh lên tiếng chào hỏi:
- Mẫu hậu, sớm!
Châu Thành gật đầu, nói:
- Ngoan, con ngồi xuống ăn sáng đi!
Đợi Mạc Tĩnh yên vị ngồi vào ghế, các nô tỳ bắt đầu dọn thức ăn lên.
Lúc này, Lục Mã Tự cũng đã tiến đến đại sảnh, vấn an Châu Thành xong xuôi, hắn ngồi xuống bên cạnh cô.
Mạc Tĩnh chán ghét ngồi dịch qua một bên, hắn lại xích lại chỗ cô một tý, cô cứ dịch, hắn lại xích lại.
Châu Thành: "..."
Toàn bộ người hầu: "..."
"..."
Một khoảng trời cạn lời!
Mới sáng đã chơi cút bắt rồi à?
Hai cái đầu lớn thế rồi mà cứ như con nít. Chạy quanh cả cái bàn rồi!!!!
Nhìn được ánh mắt của mọi người, Mạc Tĩnh thôi so đo với Lục Mã Tự, bắt đầu cầm đũa lên ăn. Cô ăn rất tự nhiên, hoàn toàn xem kẻ bên cạnh là không khí!
Đợi bữa sáng xong xuôi, Châu Thành lên tiếng:
- Tự nhi, cuối tuần này là lễ mừng thọ của phụ hoàng con, con đã chọn được quà gì chưa?
Lục Mã Tự đặt ly trà trên tay xuống bàn, trả lời:
- Mẫu Hậu yên tâm, con đã chuẩn bị kĩ lưỡng cả rồi!
- Tốt lắm! Lần này tổ chức ở cung Thọ An của Hoàng Thái Hậu, không thể để xảy ra sơ suất!
- Dạ, con biết rồi!
Châu Thành nhìn qua Mạc Tĩnh, nói:
- Tĩnh nhi, còn con chuẩn bị gì rồi?
Mạc Tĩnh ngồi nghe chơi đột nhiên bị hỏi, cô thành thật trả lời:
- Con có nghe Bạch Vũ nói rồi, nhưng con nghĩ cứ để Mã Tự chuẩn bị sẽ tốt hơn, con không có khiếu chọn quà lắm!
Châu Thành gật đầu vài cái, lại nói:
- Ngày đó là ngày lễ lớn, con hãy sửa soạn thật đẹp vào nhé!
Mạc Tĩnh "Vâng" cho lấy lệ, cũng không có ý nghĩ diện đồ quá lố.
Ngày đó là mừng đại thọ người ta, người ta ăn mặc chói lóa là đúng, cô chỉ là khách, đến dự chẳng lẽ ăn mặc như đi caltwalk.
Cố quá coi chừng quá cố luôn :)))
Châu Thành lại như nhớ ra chuyện gì đó, quay sang nói nhỏ với Lục Mã Tự:
- Tự nhi, ngày đó đại diện các nước có giao hữu tốt với ta cũng sẽ tới, con canh chừng thê tử mình cho tốt, đừng để nó gây ra họa gì, nhá!
"..."
Tưởng tui điếc hả? Tui nghe hết nghe !!!!!
Mấy người quá đáng lắm nha, cô là kẻ chuyên đi gây họa à?
Cô có chỗ nào giống chứ? Hả? Hả? Nói nghe coi???
(@@)
Tiểu thư, cô chỗ nào cũng g iống=)))
Ngươi tin ngươi nói một lần nữa là cả đời không được nói nữa luôn không??
"..."
Okay, im ngay------
Lục Mã Tự che miệng cười khục càng làm Mạc Tĩnh xấu hổ hơn, cô đứng dậy đi ra ngoài.
Buồn cười lắm à? Cười đi, cười cho chết anh đi!
Mạc Tĩnh đi về phía cửa ra vào, cô bị tổn thương rồi, muốn đi chơi để bớt bị tổn thương T.T
Nhưng vừa mở cửa ra, cô đã gặp phải người mình không muốn gặp nhất - Hàn Mạc Chinh.
"..."
Hôm nay cô ngủ dậy chắc chắn chưa xem bát quái rồi, cái vẹo gì hôm nay cũng xui thế!
Mé!!!!!!!
Mạc Tĩnh lạnh nhạt lướt qua ông ta, nhưng cánh tay đã bị nắm lấy, Hàn Mạc Chinh lên tiếng:
- Tĩnh nhi, chúng ta nói chuyện một chút đi!
Mạc Tĩnh quay đầu, đáp gọn ghẽ:
- Tôi không nghĩ giữa chúng ta có chuyện để nói, mời Hàn gia buông tay!
Hàn Mạc Chinh buông tay, nhưng vẫn lên tiếng cầu khẩn:
- Tĩnh nhi, chỉ một chút thôi, ta có chuyện quan trọng cần nói với con.
Nhưng Mạc Tĩnh lại trực tiếp lướt qua ông, nói gì chứ, cái vẹo gì cô cũng không nghe hết!!!!
Thấy vậy, Hàn Mạc Chinh nói to:
- Con không muốn biết về chuyện mà mẹ con đã che giấu sao? - Bước chân đang đi của Mạc Tĩnh thoáng dừng lại nhưng cũng chỉ 2s, cô bắt đầu bước tiếp.
- Về Phượng Hoàng Đỏ thì sao? - Câu nói này đã làm bước chân cô dừng hẳn, Mạc Tĩnh quay đầu, nghi hoặc nói:
- Ông biết cái gì?
Hàn Mạc Chinh tiến tới chỗ cô, nói nhỏ:
- Chúng ta tìm một nơi an toàn, ta sẽ kể hết cho con!
Mạc Tĩnh nhìn ông ta phức tạp, cuối cùng cô quay sang Bạch Trúc, Bạch Trúc hiểu, liền sắp xếp đưa đi!
------...---------...------------...----
Tại hoa viên Hàn gia,
Mạc Tĩnh nhanh chóng vào vấn đề:
- Nói đi, ông biết chuyện gì!
Hàn Mạc Chinh rót một cốc trà, từ từ lên tiếng:
- Con đã nhìn thấy vết bớt của con chưa? Ấn kí đằng sau gáy!
Bớt? Đúng là cô có một cái bớt, hình ngọn lửa màu đỏ cam.
- Có! - Mạc Tĩnh trả lời!
Hàn Mạc Chính gật đầu, lại nói tiếp:
- Đó là ấn kí mẹ con tự tay khắc lên cho con lúc con vừa mới chào đời! Nó đại diện cho tộc Phượng Hoàng!
- Tộc Phượng Hoàng? ý của ông là sao?
- Tộc Phượng Hoàng là tộc lâu đời nhất của thế giới, có lịch sử chân tiên cả trăm ngàn năm, mẹ con chính là đời thứ 10.000 của tộc Phượng Hoàng! Cũng là con Phượng Hoàng cuối cùng của tộc Phượng Hoàng!
Mạc Tĩnh nghe đến đây liền ngạc nhiên không thôi, chân tiên? Không phải là về phép thuật chứ? Mẹ của Hàn Mạc Tĩnh thế mà lại là tiên nhân ư?
- Năm ấy, mẹ con trốn khỏi sự đuổi cùng diệt tận của Ma giới, lúc đó, mẹ con bị biến về nguyên hình con phượng hoàng, đúng lúc cha đi ngang, thấy bị thương nặng, đã mang về chưa trị, chỉ không ngờ, vếtthương được chữa khỏi thì mẹ con cũng trở lại hình người!
- Sau đó, chúng ta kết hôn, và Tịnh Y đã có thai,, đứa bé đó là con!
- Nhưng Ma giới truy lùng mẹ con đến tận gốc, để lẫn trốn, nàng ấy đã phế đi tiên nhân của mình, trước lúc mất hoàn toàn pháp lực, nàng ấy đã dồn hết sức phong ấn sức mạnh của con!
- Sức manh, sức mạnh gì chứ? - Mạc Tĩnh thắc mắc.
- Con có lẽ không biết, con mang dòng máu của Phượng Hoàng, vì vậy con cũng có pháp lực!
Gì chứ? Pháp lực? Ý ông.... là ba cái mà biến biến bùm chéo đó hả? Mấy cái mà người ta hay bắn bắn trong phim ????
Really? Cẩu huyết, cẩu huyết nha!
Có nằm mơ cô cũng không thể ngờ mình lại xuyên không qua một thân thể có bối cảnh "khủng" thế này!!
Hết chuyện rồi bây giờ chơi lớn rồi, tới tiên nhân, ma giới cũng tồn tại, vờ lờ thật chứ!
Nói vậy là cái bớt nhỏ nhỏ đó là phong ấn sức mạnh của cô à? Really?
Cô biết ngay mà, mấy cái thể loại xuyên không này toàn đặt bẫy cô!!
- Tĩnh nhi, sức mạnh của tộc Phượng Hoàng rất khủng khiếp, nó có thể thay đổi vân mệnh của cả một đế chế! Con tuyệt đối không thể để phong ấn bị phá giải, tuyệt đối không được để bị phát hiện thân phận của mình!
Mạc Tĩnh khó tin một hồi lâu, cô lên tiếng hỏi:
- Chuyện này là có thật sao?
Hàn Mạc Chinh gật đầu chắc chắn:
- Có thật!
- Tại sao ông lại nói với tôi chuyện này!
- Có nói gì thì ta cũng là cha con, Tịnh Y nhất định sẽ trách ta nếu không chăm sóc được cho con!
Mạc Tĩnh cười lạnh:
- Hừ, ông đã có khi nào chăm sóc được tôi sao? - Nói xong, cô lại hỏi:
- Làm cách nào để tôi không bị giải phong ấn.
Hàn Mạc Chinh suy nghĩ một chút, lại nói:
- Tịnh Y năm đó sử dụng loại pháp mạnh nhất phong ấn con, còn dùng độc để che đi dấu vết trên người con, nó có thể che dấu rất lâu, nhưng cụ thể là bao lâu thì cha không biết, cha cũng chưa từng nghe nàng ấy nhắc đến chuyện giải phong ấn!
"..."
Hê! Vậy ông nội ông tôi biết đường nào mà lần???
Nói như rồng ấy rồi méo biết cách để phòng thân luôn!
Ủa rứa khỏi nói luôn đi, cho họ bớt lo thêm chuyên ! -.-
- Còn nữa, ông biết về Phượng Hoàng Đỏ! - Mạc Tĩnh hỏi.
Hàn Mạc Chinh gật đầu, nói:
- Phượng Hoàng Đỏ là hội do mẹ con lập ra, mục đích là bảo vệ con an toàn! Nhưng lúc mẹ con mất, một phái nhỏ đã ngầm làm cho Ma giới, truy tìm tung tích của con, phái còn lại cha đã rất lâu không còn liên lạc rồi, cũng có thể họ còn sống, cũng có thể đã bị nhóm còn lại giết hại.
- Tuy nhiên, cũng không thể tin được bọn họ. Mẹ con lập hội vốn dĩ không hề đưa con ra cho họ biết, chỉ xây dựng lực lượng ngầm mà thôi, nhưng rồi nàng ấy... mất đi, cũng không ai đứng đầu hội ấy nữa!
- Vậy nên, con cũng phải cẩn thận!
Ha, tình địch chưa đủ hay sao, bây giờ còn có thêm chuyện này, đâu đâu cũng phải phòng bị, chắc cô chết ngợp mất!
Nhưng lạ thật, thường trong những trường hợp này, phong ấn đến tuổi sẽ tự giải, nếu nói là độ tuổi hoàn hảo để giải thì có thể là 18, 20t. Nhưng cô đã 22t rồi, rốt cuộc sức mạnh của bà ấy mạnh tới đâu, có thể phong ấn trong thời gian dài như vậy không bị phát hiện?
Còn nữa, trong tài liệu bà để lại không hề ghi chép việc này, bà tại sao lại không ngầm để lại ám hiệu cho cô chứ?
Xem ra, căn phòng của bà, cô phải quay trở lại đó rồi, nơi đó là đầu mối cuối cùng tìm ra đáp án!
Dù cô không biết Tộc Phượng Hoàng hay sức mạnh gì hết nhưng cứu bản thân vẫn quan trọng nhất, ngộ nhỡ phong ấn bị điên điên phá giải, cô hiện nguyên hình là còn phượng hoàng trước mặt mọi người, thì đảm bảo chưa về được hiện đại đã phanh thây chôn đất ở nơi này rồi!
Bản thân đã đề phòng 4 5 phía rồi, bây giờ lại phải đề phòng hết tất cả, cô là người, chứ méo phải cao nhân, lấy đâu ra lắm mưu kế như vậy!
Cái chuyện Phượng Hoàng rắc rối này, nếu cô không cẩn thận rất có thể sẽ bị cuốn vào đó, liên quan đến pháp thuật, cô thực sự không muốn dính líu một chút nào! Nhưng nếu đã là thật, vậy thì chỉ còn cách chuẩn bị trước thôi, tới đâu chỉ có thể hay tới đó!
Cô đến phòng sảnh, lại thấy Châu Thành đang ngồi đó, theo lễ nghi, Mạc Tĩnh lên tiếng chào hỏi:
- Mẫu hậu, sớm!
Châu Thành gật đầu, nói:
- Ngoan, con ngồi xuống ăn sáng đi!
Đợi Mạc Tĩnh yên vị ngồi vào ghế, các nô tỳ bắt đầu dọn thức ăn lên.
Lúc này, Lục Mã Tự cũng đã tiến đến đại sảnh, vấn an Châu Thành xong xuôi, hắn ngồi xuống bên cạnh cô.
Mạc Tĩnh chán ghét ngồi dịch qua một bên, hắn lại xích lại chỗ cô một tý, cô cứ dịch, hắn lại xích lại.
Châu Thành: "..."
Toàn bộ người hầu: "..."
"..."
Một khoảng trời cạn lời!
Mới sáng đã chơi cút bắt rồi à?
Hai cái đầu lớn thế rồi mà cứ như con nít. Chạy quanh cả cái bàn rồi!!!!
Nhìn được ánh mắt của mọi người, Mạc Tĩnh thôi so đo với Lục Mã Tự, bắt đầu cầm đũa lên ăn. Cô ăn rất tự nhiên, hoàn toàn xem kẻ bên cạnh là không khí!
Đợi bữa sáng xong xuôi, Châu Thành lên tiếng:
- Tự nhi, cuối tuần này là lễ mừng thọ của phụ hoàng con, con đã chọn được quà gì chưa?
Lục Mã Tự đặt ly trà trên tay xuống bàn, trả lời:
- Mẫu Hậu yên tâm, con đã chuẩn bị kĩ lưỡng cả rồi!
- Tốt lắm! Lần này tổ chức ở cung Thọ An của Hoàng Thái Hậu, không thể để xảy ra sơ suất!
- Dạ, con biết rồi!
Châu Thành nhìn qua Mạc Tĩnh, nói:
- Tĩnh nhi, còn con chuẩn bị gì rồi?
Mạc Tĩnh ngồi nghe chơi đột nhiên bị hỏi, cô thành thật trả lời:
- Con có nghe Bạch Vũ nói rồi, nhưng con nghĩ cứ để Mã Tự chuẩn bị sẽ tốt hơn, con không có khiếu chọn quà lắm!
Châu Thành gật đầu vài cái, lại nói:
- Ngày đó là ngày lễ lớn, con hãy sửa soạn thật đẹp vào nhé!
Mạc Tĩnh "Vâng" cho lấy lệ, cũng không có ý nghĩ diện đồ quá lố.
Ngày đó là mừng đại thọ người ta, người ta ăn mặc chói lóa là đúng, cô chỉ là khách, đến dự chẳng lẽ ăn mặc như đi caltwalk.
Cố quá coi chừng quá cố luôn :)))
Châu Thành lại như nhớ ra chuyện gì đó, quay sang nói nhỏ với Lục Mã Tự:
- Tự nhi, ngày đó đại diện các nước có giao hữu tốt với ta cũng sẽ tới, con canh chừng thê tử mình cho tốt, đừng để nó gây ra họa gì, nhá!
"..."
Tưởng tui điếc hả? Tui nghe hết nghe !!!!!
Mấy người quá đáng lắm nha, cô là kẻ chuyên đi gây họa à?
Cô có chỗ nào giống chứ? Hả? Hả? Nói nghe coi???
(@@)
Tiểu thư, cô chỗ nào cũng g iống=)))
Ngươi tin ngươi nói một lần nữa là cả đời không được nói nữa luôn không??
"..."
Okay, im ngay------
Lục Mã Tự che miệng cười khục càng làm Mạc Tĩnh xấu hổ hơn, cô đứng dậy đi ra ngoài.
Buồn cười lắm à? Cười đi, cười cho chết anh đi!
Mạc Tĩnh đi về phía cửa ra vào, cô bị tổn thương rồi, muốn đi chơi để bớt bị tổn thương T.T
Nhưng vừa mở cửa ra, cô đã gặp phải người mình không muốn gặp nhất - Hàn Mạc Chinh.
"..."
Hôm nay cô ngủ dậy chắc chắn chưa xem bát quái rồi, cái vẹo gì hôm nay cũng xui thế!
Mé!!!!!!!
Mạc Tĩnh lạnh nhạt lướt qua ông ta, nhưng cánh tay đã bị nắm lấy, Hàn Mạc Chinh lên tiếng:
- Tĩnh nhi, chúng ta nói chuyện một chút đi!
Mạc Tĩnh quay đầu, đáp gọn ghẽ:
- Tôi không nghĩ giữa chúng ta có chuyện để nói, mời Hàn gia buông tay!
Hàn Mạc Chinh buông tay, nhưng vẫn lên tiếng cầu khẩn:
- Tĩnh nhi, chỉ một chút thôi, ta có chuyện quan trọng cần nói với con.
Nhưng Mạc Tĩnh lại trực tiếp lướt qua ông, nói gì chứ, cái vẹo gì cô cũng không nghe hết!!!!
Thấy vậy, Hàn Mạc Chinh nói to:
- Con không muốn biết về chuyện mà mẹ con đã che giấu sao? - Bước chân đang đi của Mạc Tĩnh thoáng dừng lại nhưng cũng chỉ 2s, cô bắt đầu bước tiếp.
- Về Phượng Hoàng Đỏ thì sao? - Câu nói này đã làm bước chân cô dừng hẳn, Mạc Tĩnh quay đầu, nghi hoặc nói:
- Ông biết cái gì?
Hàn Mạc Chinh tiến tới chỗ cô, nói nhỏ:
- Chúng ta tìm một nơi an toàn, ta sẽ kể hết cho con!
Mạc Tĩnh nhìn ông ta phức tạp, cuối cùng cô quay sang Bạch Trúc, Bạch Trúc hiểu, liền sắp xếp đưa đi!
------...---------...------------...----
Tại hoa viên Hàn gia,
Mạc Tĩnh nhanh chóng vào vấn đề:
- Nói đi, ông biết chuyện gì!
Hàn Mạc Chinh rót một cốc trà, từ từ lên tiếng:
- Con đã nhìn thấy vết bớt của con chưa? Ấn kí đằng sau gáy!
Bớt? Đúng là cô có một cái bớt, hình ngọn lửa màu đỏ cam.
- Có! - Mạc Tĩnh trả lời!
Hàn Mạc Chính gật đầu, lại nói tiếp:
- Đó là ấn kí mẹ con tự tay khắc lên cho con lúc con vừa mới chào đời! Nó đại diện cho tộc Phượng Hoàng!
- Tộc Phượng Hoàng? ý của ông là sao?
- Tộc Phượng Hoàng là tộc lâu đời nhất của thế giới, có lịch sử chân tiên cả trăm ngàn năm, mẹ con chính là đời thứ 10.000 của tộc Phượng Hoàng! Cũng là con Phượng Hoàng cuối cùng của tộc Phượng Hoàng!
Mạc Tĩnh nghe đến đây liền ngạc nhiên không thôi, chân tiên? Không phải là về phép thuật chứ? Mẹ của Hàn Mạc Tĩnh thế mà lại là tiên nhân ư?
- Năm ấy, mẹ con trốn khỏi sự đuổi cùng diệt tận của Ma giới, lúc đó, mẹ con bị biến về nguyên hình con phượng hoàng, đúng lúc cha đi ngang, thấy bị thương nặng, đã mang về chưa trị, chỉ không ngờ, vếtthương được chữa khỏi thì mẹ con cũng trở lại hình người!
- Sau đó, chúng ta kết hôn, và Tịnh Y đã có thai,, đứa bé đó là con!
- Nhưng Ma giới truy lùng mẹ con đến tận gốc, để lẫn trốn, nàng ấy đã phế đi tiên nhân của mình, trước lúc mất hoàn toàn pháp lực, nàng ấy đã dồn hết sức phong ấn sức mạnh của con!
- Sức manh, sức mạnh gì chứ? - Mạc Tĩnh thắc mắc.
- Con có lẽ không biết, con mang dòng máu của Phượng Hoàng, vì vậy con cũng có pháp lực!
Gì chứ? Pháp lực? Ý ông.... là ba cái mà biến biến bùm chéo đó hả? Mấy cái mà người ta hay bắn bắn trong phim ????
Really? Cẩu huyết, cẩu huyết nha!
Có nằm mơ cô cũng không thể ngờ mình lại xuyên không qua một thân thể có bối cảnh "khủng" thế này!!
Hết chuyện rồi bây giờ chơi lớn rồi, tới tiên nhân, ma giới cũng tồn tại, vờ lờ thật chứ!
Nói vậy là cái bớt nhỏ nhỏ đó là phong ấn sức mạnh của cô à? Really?
Cô biết ngay mà, mấy cái thể loại xuyên không này toàn đặt bẫy cô!!
- Tĩnh nhi, sức mạnh của tộc Phượng Hoàng rất khủng khiếp, nó có thể thay đổi vân mệnh của cả một đế chế! Con tuyệt đối không thể để phong ấn bị phá giải, tuyệt đối không được để bị phát hiện thân phận của mình!
Mạc Tĩnh khó tin một hồi lâu, cô lên tiếng hỏi:
- Chuyện này là có thật sao?
Hàn Mạc Chinh gật đầu chắc chắn:
- Có thật!
- Tại sao ông lại nói với tôi chuyện này!
- Có nói gì thì ta cũng là cha con, Tịnh Y nhất định sẽ trách ta nếu không chăm sóc được cho con!
Mạc Tĩnh cười lạnh:
- Hừ, ông đã có khi nào chăm sóc được tôi sao? - Nói xong, cô lại hỏi:
- Làm cách nào để tôi không bị giải phong ấn.
Hàn Mạc Chinh suy nghĩ một chút, lại nói:
- Tịnh Y năm đó sử dụng loại pháp mạnh nhất phong ấn con, còn dùng độc để che đi dấu vết trên người con, nó có thể che dấu rất lâu, nhưng cụ thể là bao lâu thì cha không biết, cha cũng chưa từng nghe nàng ấy nhắc đến chuyện giải phong ấn!
"..."
Hê! Vậy ông nội ông tôi biết đường nào mà lần???
Nói như rồng ấy rồi méo biết cách để phòng thân luôn!
Ủa rứa khỏi nói luôn đi, cho họ bớt lo thêm chuyên ! -.-
- Còn nữa, ông biết về Phượng Hoàng Đỏ! - Mạc Tĩnh hỏi.
Hàn Mạc Chinh gật đầu, nói:
- Phượng Hoàng Đỏ là hội do mẹ con lập ra, mục đích là bảo vệ con an toàn! Nhưng lúc mẹ con mất, một phái nhỏ đã ngầm làm cho Ma giới, truy tìm tung tích của con, phái còn lại cha đã rất lâu không còn liên lạc rồi, cũng có thể họ còn sống, cũng có thể đã bị nhóm còn lại giết hại.
- Tuy nhiên, cũng không thể tin được bọn họ. Mẹ con lập hội vốn dĩ không hề đưa con ra cho họ biết, chỉ xây dựng lực lượng ngầm mà thôi, nhưng rồi nàng ấy... mất đi, cũng không ai đứng đầu hội ấy nữa!
- Vậy nên, con cũng phải cẩn thận!
Ha, tình địch chưa đủ hay sao, bây giờ còn có thêm chuyện này, đâu đâu cũng phải phòng bị, chắc cô chết ngợp mất!
Nhưng lạ thật, thường trong những trường hợp này, phong ấn đến tuổi sẽ tự giải, nếu nói là độ tuổi hoàn hảo để giải thì có thể là 18, 20t. Nhưng cô đã 22t rồi, rốt cuộc sức mạnh của bà ấy mạnh tới đâu, có thể phong ấn trong thời gian dài như vậy không bị phát hiện?
Còn nữa, trong tài liệu bà để lại không hề ghi chép việc này, bà tại sao lại không ngầm để lại ám hiệu cho cô chứ?
Xem ra, căn phòng của bà, cô phải quay trở lại đó rồi, nơi đó là đầu mối cuối cùng tìm ra đáp án!
Dù cô không biết Tộc Phượng Hoàng hay sức mạnh gì hết nhưng cứu bản thân vẫn quan trọng nhất, ngộ nhỡ phong ấn bị điên điên phá giải, cô hiện nguyên hình là còn phượng hoàng trước mặt mọi người, thì đảm bảo chưa về được hiện đại đã phanh thây chôn đất ở nơi này rồi!
Bản thân đã đề phòng 4 5 phía rồi, bây giờ lại phải đề phòng hết tất cả, cô là người, chứ méo phải cao nhân, lấy đâu ra lắm mưu kế như vậy!
Cái chuyện Phượng Hoàng rắc rối này, nếu cô không cẩn thận rất có thể sẽ bị cuốn vào đó, liên quan đến pháp thuật, cô thực sự không muốn dính líu một chút nào! Nhưng nếu đã là thật, vậy thì chỉ còn cách chuẩn bị trước thôi, tới đâu chỉ có thể hay tới đó!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.