Phượng Hoàng Lửa

Chương 344: Về Nhà!

PJH

18/11/2019

Tối hôm đó, Hướng Hàm thay cho Chu Cẩm một bộ đồ thoải mái, chải lại mái tóc rối và thoa lên cho cô ít son tươi tắn.

Diệp Mặc cũng mặc đồ lịch sự một chút, sau đó đưa Chu Cẩm lên xe đến Chu gia!

Xe dừng trước cổng Chu gia, Chu Cẩm tự động mở cửa xuống, đứng nhìn căn nhà đã lâu không thấy như vậy, trong lòng cô như chợt có cái gì đó đánh mạnh vào....

Diệp Mặc biết cô đang nghĩ gì, anh quàng tay qua ôm lấy người cô, xoa xoa phần cánh tay, nói:

- Được rồi, vào trong thôi!

Chu Cẩm cười nhẹ gật đầu, cả hai rảo bước đi vào!

Người hầu đương nhiên nhìn thấy Chu Cẩm về, họ nhanh chóng chạy vào bên trong thông báo:

- Phu nhân, thiếu gia, tiểu thư về rồi!

Trang Ngân và Chu Kiệt Luân đang ngồi ăn cơm tối, chợt nghe thấy điều đó, liền chạy ngay ra ngoài, khi thấy Chu Cẩm được một người đàn ông che chở đi vào, Trang Ngân chạy lại.

Chu Cẩm và bà nhìn thấy nhau, cô liền lên tiếng trước:

- Mẹ!!

Trang Ngân cười phúc hậu, bà nắm lấy hai tay cô, nói:

- Con về rồi, con thật về rồi! Con có sao không, trông con gầy đi nhiều quá!!!!

Chu Cẩm lắc đầu, đáp:

- Không có, chúng ta ngồi xuống rồi nói chuyện nha mẹ!

Trang Ngân vội dìu cô ngồi xuống ghế, vừa nói:

- Được được, mau ngồi xuống, mau ngồi xuống!

Chu Kiệt Luân chạm mặt Diệp Mặc, anh nhíu mày hỏi:

- Diệp tổng? Sao anh lại đến đây?

- À, tôi đưa Cẩm nhi về nhà! - Diệp Mặc trả lời.

Chu Kiệt Luân nghe xong liền cảm thấy có cái gì đó sai sai, từ khi nào hắn ta gọi em gái anh là Cẩm nhi thân thiết đến vậy?

Diệp Mặc không nói gì nữa, đi vào ngồi nép bên cạnh Chu Cẩm.

Trang Ngân vừa nhìn thấy Chu Cẩm đã vội hỏi chuyện vì sao cô mất tích mấy ngày nay, mất tích đã đành, có gọi điện cũng không bắt máy, mà kêu người đi tìm cũng không có tin tức.

Bà và Chu Kiệt Luân đã lo lắng rất nhiều, Chu Lập thì vì có việc đột xuất bên võ trang mà phải chạy lại ra nước ngoài, nhưng ngày nào cũng gọi hỏi tin tức cô.

Toàn bộ Chu gia náo loạn cả lên.

Chu Cẩm trả lời qua loa cho qua chuyện, cô biết mình đã làm nhiều người bận tâm rồi, nên chỉ đành xin lỗi mà thôi.

- Mẹ à, chắc mẹ đã gặp rồi, đây là Diệp Mặc, tổng giám đốc tập đoàn PJH! - Chu Cẩm vội đánh tiếng sang Diệp Mặc.

Diệp Mặc không việc gì trốn tránh, anh gật đầu với Trang Ngân, nói:

- Chào phu nhân, lần trước chúng ta đã gặp nhau ở công ty!



Trang Ngân liếc mắt nhìn anh, lấy lại phong thái điềm tĩnh của mình, lên tiếng:

- Tôi đương nhiên nhớ cậu! Lần đó, cậu bị đau đến giờ đã thế nào rồi?

Diệp Mặc cười lễ phép:

- Đã tốt hơn nhiều, cảm ơn bác quan tâm!

Trang Ngân nhìn qua Chu Cẩm, nói:

- Con đó, sau này có đi đâu cũng phải báo một tiếng, làm mọi người ở đây lo lắng lắm đấy! Đặc biệt là ông nội, cứ hỏi con suốt!!

Chu Cẩm cười lấy lòng:

- Được rồi, lần này con là lỗi do con, ham chơi quá mà quên gọi điện về, lần sau chắc chắn sẽ không thế nữa, con hứa đấy!

Vừa nói, Chu Cẩm vừa đưa tay lên thề.

Trang Ngân bật cười với hành động của cô, lên tiếng trách yêu:

- Còn có lần sau à? Một lần nữa mẹ đánh gãy chân con!!!!

Chu Cẩm gật đầu như giả tõi, liếc mắt sang Diệp Mặc, cô hít sâu nói:

- Mẹ à, con có chuyện này muốn nói với mẹ.

Trang Ngân nhìn hành động của cô, cộng thêm việc Diệp Mặc đến đây, cốt cũng đã hiểu được một chút, nhưng vẫn hỏi:

- Là chuyện gì?

- Con và Chu Cẩm đang quen nhau! - Ngay lúc Chu Cẩm đang muốn lên tiếng, Diệp Mặc ở đâu chen vào nói lớn, làm cô ngơ ngác nhìn sang.

Chớp chớp mắt, Chu Cẩm dùng chân thân nói truyền âm qua chỗ anh:

- Sao anh không để em nói?

Diệp Mặc đương nhiên nghe được tiếng của cô, anh không nhìn, chỉ dùng thuật truyền âm trả lời lại:

- Chuyện này không phải nên để đàn ông nói trước à?

- Anh hình như ga lăng gần giống người hiện đại rồi đấy? - Chu Cẩm léo mép đáp.

Diệp Mặc vẫn không nhìn cô, trả lời:

- Anh luôn đi kịp thời đại, em à!

Chu Cẩm: "...."

Nhiều khi cô nói không lại anh luôn, đặc biệt là những lúc anh tự tin một cách thái quá như hiện tại.

Nhìn Trang Ngân trước mặt, Diệp Mặc bình tĩnh lên tiếng:

- Cháu và Chu Cẩm đang quen nhau, hôm nay cháu tới là để xin phép với bác và Chu tổng, mong được sự cho phép từ hai người!

Trang Ngân nhíu mày, còn Chu Kiệt Luân thì không tin nổi lớn tiếng:

- Anh nói cái gì cơ? Anh và em gái tôi đang quen nhau?

Diệp Mặc nhìn Chu Kiệt Luân, thẳng thắn gật đầu.



- Không phải chứ? Anh giở trò gì mà cưa được em gái tôi!!!!

Chu Cẩm: "..."

Gì chứ? Nhìn cô cảm thấy dễ cưa vậy hả? Anh ấy tốn rất nhiều công sức mới cưa đổ được em đấy nhá!!!!!!!!!!

Nói cứ như cô mất giá lắm không bằng!

Diệp Mặc suýt cười, nhưng vẫn giữ được khuôn mặt bình tĩnh mà đáp:

- Tôi không giở trò, mà quang minh chính đại theo đuổi cô ấy!

Chu Kiệt Luân nhíu mày, vẫn lớn giọng hỏi:

- Em gái tôi mà không dùng chiêu gì để cưa, anh theo đuổi với phương thức bình thường được thì tài quá đó!! Nói dối hay không vậy??

Lòng Chu Cẩm hiện giờ: "............"

Sóng ngầm đang nổi lên!!!!

Thật muốn xông lên mà hỏi một câu: Anh có phải anh hai em không vậy? Toàn muốn chơi em??

Em đây bộ lạc loài hay sao mà không dùng chiêu bình thường theo đuổi được chứ? Anh xem em là người ngoài hành tinh hả!!!!!!!!!

Lần này thì Diệp Mặc trực tiếp cười lớn, hiếm có lắm mới thấy được bộ mặt như hiện giờ của Chu Kiệt Luân nha.

Trang Ngân nghiêm mặt nhìn Chu Kiệt Luân, khiên anh không nói loạn nữa, đồng thời nhìn sang Diệp Mặc hỏi:

- Không phải cậu đã từng nói cậu và con gái tôi không có gì sao?

Diệp Mặc nhớ trước đây quả thực có từng nói như vậy, nhưng đó là lúc anh còn đang đau đầu tìm cách khôi phục kí ức cho Chu Cẩm, phải nói như thế để tìm để đánh lạc hướng sự chú ý của Chu gia với anh.

Còn bây giờ thì.....

- Thưa phu nhân, lúc trước thì đúng là như vậy, nhưng mà... gần đây cháu với Chu Cẩm mới xác định quan hệ, nên....

Chu Cẩm nghe tới đây, cô liền quay sang chỗ Trang Ngân, nói:

- Đúng vậy mẹ, con và... anh ấy đang quen nhau, hôm nay anh ấy đưa con về cũng muốn nói chuyện này với mẹ đó!

Trang Ngân nhìn qua Chu Cẩm, nhướng mày hỏi:

- Con thật thích cậu ta?

Chu Cẩm mỉm cười, gật đầu thừa nhận:

- Dạ!

Suy nghĩ một hồi lâu, Trang Ngân liền nói:

- Việc này tạm thời để mẹ suy nghĩ đã, hơn nữa cũng phải nói cho ba con một tiếng, đợi ông ấy về rồi tìm một cơ hội thích hợp cùng nhau đi ăn một bữa cơm, nói cho ông ấy biết, được không?

Chu Cẩm gật đầu:

- Được ạ! Con biết rồi!

Chu Cẩm biết mẹ cô đang suy nghĩ cái gì, chuyện này quá bất ngờ, cần cho bà ấy chút thời gian.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Phượng Hoàng Lửa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook