Chương 132: Yêu Và Hận!
PJH
02/11/2019
Mạc Tĩnh gào thét trong vô vọng, đôi tay cô
ra sức cào cấu lên người Lục Mã Tự, nhưng cũng không thể khiến hắn ngừng lại.
Nhìn y phục mình từng mảnh từng mảnh bị xé rách, cô tuyệt vọng ngừng mọi hành động lại, nhắm mắt, nước mắt cô chảy dài trên má, ướt đẫm mái tóc, lên tiếng:
- Lục Mã Tự, ngươi đừng để ta hận ngươi!
Vì khóc mà giọng cô khàn đặc, nghe gần như mất hẳn tiếng. Đôi vai cô run lên bần bật, phía dưới người đã trống trơn, Mạc Tĩnh mím môi, để những giọt nước mắt oan ức cứ lặng lẽ trôi xuống, cô hoàn toàn bất lực trước sự tình này....
Thứ này gọi là tình yêu sao? Cô từng nghĩ mình đã thích Lục Mã Tự, nhưng chưa từng nghĩ đến việc sẽ bị hắn làm như thế này!
Thân thể của cô không thể nào để nó mất đi vô vị như vậy, tuyệt đối không thể!!!!!
Lục Mã Tự nghe vậy liền ngưng tất cả mọi thứ lại, hắn âm u lên tiếng:
- Nàng hận ta đến vậy? Không muốn ta chạm vào thân thể nàng đến vậy?
Mạc Tĩnh mở mắt, cô nhìn thẳng Lục Mã Tự, không do dự lên tiếng:
- Đúng vậy! Lục Mã Tư.... ta ghét ngươi!
Giọng Mạc Tĩnh run rẩy, cô không hề nghĩ mình sẽ nói như vậy, nhưng... khi nhìn vào gương mặt của hắn, cô chỉ hận bản thân không thể tuyệt tình một lần mà cắt đứt với hắn, lần này.... cô không muốn thấy hắn tổn thương cô một lần nào nữa.
Lục Mã Tự gầm gừ, hắn nhìn vào mắt Mạc Tĩnh, nói:
- Tại vì sao?
Mạc Tĩnh cũng nhìn hắn, mắt cô vẫn chưa khô những vệt nước chảy dài, cô thở hổn hển, đáp:
- Bởi vì.... ta không phải Hàn Mạc Tĩnh!
Lục Mã Tự nhìn sâu vào mắt Mạc Tĩnh, dường như muốn tìm ra một sự thật nào đó từ trong lời nói của nàng.
- Vậy nên..... - Khi cô muốn mở miệng tuyệt tình mà nói muốn cắt đứt, thì đột nhiên bị Lục Mã Tự cắt ngang:
- Hàn Mạc Tĩnh, nàng nghe ta nói đây! Lục Mã Tự ta không yêu cái tên của nàng, thứ khiến ta say đắm chính là con người của nàng.
Nói rồi, Lục Mã Tự liền hôn lên miệng Mạc Tĩnh, không hề thô bạo như lúc nãy, mà rất cẩn thận, rất dè dặt, như sợ rằng schỉ cần chạm nhẹ cô sẽ vỡ thành từng mảnh nhỏ vậy!
Mạc Tĩnh lần này không kháng cự nữa, cô thừa nhận, cô rung động vì câu nói này của hắn, trái tim cô, thật sự đã là của hắn rồi!
Mạc Tĩnh buông hết tất cả, gia đình, hiện đại, hay là những thứ khác, bây giờ cô đều không nghĩ đến nữa, thứ mà cô muốn, chính là hắn, Lục Mã Tự!!!!!!!
Cô yêu hắn, cô đã yêu hắn rồi!
Mạc Tĩnh đáp lại nụ hôn của hắn, hai người trằn trọc qua lại.
Nếu như yêu Lục mã Tự là sai vậy thì Chu Cẩm cô nguyện mãi mãi không đúng!
Hai người ôm nhau, cùng trao cho nhau những gì ngọt ngào nhất, bây giờ, không có đúng sai, không có tốt hay xấu, chỉ có cô và hắn, chỉ có tình yêu của hai người mà thôi!
Ranh giới giữa Yêu và Hận thật ra rất mong manh, nếu không yêu làm sao có hận, nếu là hận làm sao có thể không yêu?
Trong chuyện tình cảm, người nào yêu trước người nấy thua, lần này, Mạc Tĩnh thua rồi!
Thứ cô không ngờ được, chính là trong vô thức, cô đã để ý đến người đàn ông này đến vậy, trong mơ hồ, cô đã chối bỏ tình cảm của mình quá xa để rồi nó vồ ập ngược lại Mạc Tĩnh, cô đã theo lí trí mà không nghĩ được tình cảm của cô sớm đã động lòng rồi!
Hàn Mạc Tĩnh, lần đầu tiên của ta, hãy để ta xin lỗi cô, nhưng chỉ lần này thôi, cho ta ích kỉ được yêu thương người đàn ông này, cho ta một lần..... được người đàn ông này ôm vào lòng...
Nếu như sau này xảy ra những chuyện gì, hãy để cô một mình gánh chịu tất cả, cô sẽ tự mình lấy về mình mọi chuyện, chỉ mong người đàn ông này một đời bình an, thủy chung.
Hàn Mạc Tĩnh cô xin thề, dù sau này có đi đến bước đường nào đi chăng nữa, những gì cô quyết định hôm nay, mãi cũng không hối hận.....
#Đôi khi tình yêu là một thứ rất kỳ lạ, mới mấy giây trước thôi, cô còn hận hắn, nhưng chỉ vài giây sau, cô liền yêu hắn. Tình yêu chính là như vậy, nó đến lúc cô không lường trước được nhất, bất chợt và...... đau đớn#
#Nếu đời này yêu Lục Mã Tự là sai, vậy thì chính bản thân cô cũng tự nguyện mãi mãi sẽ không đúng. Chỉ cần người đàn ông ấy không buông tay, Hàn Mạc Tĩnh nhất định cũng sẽ không buông tay#
Nhìn y phục mình từng mảnh từng mảnh bị xé rách, cô tuyệt vọng ngừng mọi hành động lại, nhắm mắt, nước mắt cô chảy dài trên má, ướt đẫm mái tóc, lên tiếng:
- Lục Mã Tự, ngươi đừng để ta hận ngươi!
Vì khóc mà giọng cô khàn đặc, nghe gần như mất hẳn tiếng. Đôi vai cô run lên bần bật, phía dưới người đã trống trơn, Mạc Tĩnh mím môi, để những giọt nước mắt oan ức cứ lặng lẽ trôi xuống, cô hoàn toàn bất lực trước sự tình này....
Thứ này gọi là tình yêu sao? Cô từng nghĩ mình đã thích Lục Mã Tự, nhưng chưa từng nghĩ đến việc sẽ bị hắn làm như thế này!
Thân thể của cô không thể nào để nó mất đi vô vị như vậy, tuyệt đối không thể!!!!!
Lục Mã Tự nghe vậy liền ngưng tất cả mọi thứ lại, hắn âm u lên tiếng:
- Nàng hận ta đến vậy? Không muốn ta chạm vào thân thể nàng đến vậy?
Mạc Tĩnh mở mắt, cô nhìn thẳng Lục Mã Tự, không do dự lên tiếng:
- Đúng vậy! Lục Mã Tư.... ta ghét ngươi!
Giọng Mạc Tĩnh run rẩy, cô không hề nghĩ mình sẽ nói như vậy, nhưng... khi nhìn vào gương mặt của hắn, cô chỉ hận bản thân không thể tuyệt tình một lần mà cắt đứt với hắn, lần này.... cô không muốn thấy hắn tổn thương cô một lần nào nữa.
Lục Mã Tự gầm gừ, hắn nhìn vào mắt Mạc Tĩnh, nói:
- Tại vì sao?
Mạc Tĩnh cũng nhìn hắn, mắt cô vẫn chưa khô những vệt nước chảy dài, cô thở hổn hển, đáp:
- Bởi vì.... ta không phải Hàn Mạc Tĩnh!
Lục Mã Tự nhìn sâu vào mắt Mạc Tĩnh, dường như muốn tìm ra một sự thật nào đó từ trong lời nói của nàng.
- Vậy nên..... - Khi cô muốn mở miệng tuyệt tình mà nói muốn cắt đứt, thì đột nhiên bị Lục Mã Tự cắt ngang:
- Hàn Mạc Tĩnh, nàng nghe ta nói đây! Lục Mã Tự ta không yêu cái tên của nàng, thứ khiến ta say đắm chính là con người của nàng.
Nói rồi, Lục Mã Tự liền hôn lên miệng Mạc Tĩnh, không hề thô bạo như lúc nãy, mà rất cẩn thận, rất dè dặt, như sợ rằng schỉ cần chạm nhẹ cô sẽ vỡ thành từng mảnh nhỏ vậy!
Mạc Tĩnh lần này không kháng cự nữa, cô thừa nhận, cô rung động vì câu nói này của hắn, trái tim cô, thật sự đã là của hắn rồi!
Mạc Tĩnh buông hết tất cả, gia đình, hiện đại, hay là những thứ khác, bây giờ cô đều không nghĩ đến nữa, thứ mà cô muốn, chính là hắn, Lục Mã Tự!!!!!!!
Cô yêu hắn, cô đã yêu hắn rồi!
Mạc Tĩnh đáp lại nụ hôn của hắn, hai người trằn trọc qua lại.
Nếu như yêu Lục mã Tự là sai vậy thì Chu Cẩm cô nguyện mãi mãi không đúng!
Hai người ôm nhau, cùng trao cho nhau những gì ngọt ngào nhất, bây giờ, không có đúng sai, không có tốt hay xấu, chỉ có cô và hắn, chỉ có tình yêu của hai người mà thôi!
Ranh giới giữa Yêu và Hận thật ra rất mong manh, nếu không yêu làm sao có hận, nếu là hận làm sao có thể không yêu?
Trong chuyện tình cảm, người nào yêu trước người nấy thua, lần này, Mạc Tĩnh thua rồi!
Thứ cô không ngờ được, chính là trong vô thức, cô đã để ý đến người đàn ông này đến vậy, trong mơ hồ, cô đã chối bỏ tình cảm của mình quá xa để rồi nó vồ ập ngược lại Mạc Tĩnh, cô đã theo lí trí mà không nghĩ được tình cảm của cô sớm đã động lòng rồi!
Hàn Mạc Tĩnh, lần đầu tiên của ta, hãy để ta xin lỗi cô, nhưng chỉ lần này thôi, cho ta ích kỉ được yêu thương người đàn ông này, cho ta một lần..... được người đàn ông này ôm vào lòng...
Nếu như sau này xảy ra những chuyện gì, hãy để cô một mình gánh chịu tất cả, cô sẽ tự mình lấy về mình mọi chuyện, chỉ mong người đàn ông này một đời bình an, thủy chung.
Hàn Mạc Tĩnh cô xin thề, dù sau này có đi đến bước đường nào đi chăng nữa, những gì cô quyết định hôm nay, mãi cũng không hối hận.....
#Đôi khi tình yêu là một thứ rất kỳ lạ, mới mấy giây trước thôi, cô còn hận hắn, nhưng chỉ vài giây sau, cô liền yêu hắn. Tình yêu chính là như vậy, nó đến lúc cô không lường trước được nhất, bất chợt và...... đau đớn#
#Nếu đời này yêu Lục Mã Tự là sai, vậy thì chính bản thân cô cũng tự nguyện mãi mãi sẽ không đúng. Chỉ cần người đàn ông ấy không buông tay, Hàn Mạc Tĩnh nhất định cũng sẽ không buông tay#
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.