Chương 133: Ngọt Ngào Của Nắng Sớm (1)
PJH
02/11/2019
Mạc Tĩnh ngọ nguậy đầu, ánh nắng sáng sớm chiếu lên mặt làm cô mở mắt.
Khi nhìn thấy bên cửa sổ mặt trời đã lên, cô dụi dụi mắt, chẹp chẹp đôi môi khô của mình.
Khi cảm nhận có thứ nặng nặng trên bụng, Mạc Tĩnh cúi đầu nhìn xuống, thì thấy một cánh tay Lục Mã đang vắt ngang qua người mình.
Mạc Tĩnh nhìn lên phía đầu, một cánh tay khác của Lục Mã Tự cũng đang làm gối cho cô.
Cười thầm rồi nằm xuống, Mạc Tĩnh lặng lẽ ngắm nhìn Lục Mã Tự.
Lúc ngủ hắn rất yên tĩnh, làm gì có những kiêu ngạo, lạnh lùng như thường ngày chứ? Hoàn toàn biến thành một con người khác, như một đứa bé ngoan vậy!
Mặc dù là đang ngủ, nhưng Lục Mã Tự lại ôm cô rất chặt, chỉ có một tay thôi mà hắn ôm cả vòng eo của cô, cánh tay rắn chắc màu đồng vô cùng mạnh mẽ.
Mạc Tĩnh đưa tay sờ lấy hàng lông mày của hắn, rất đậm và dày, dần dần ngón tay trắng của cô trượt xuống đến mũi hắn, cao thẳng và sắc nhọn, rồi đến bờ môi bạc...
Mạc Tĩnh chà sát đôi môi hắn, đây chính là nguyên nhân làm cho cô bỏ cuộc ngày hôm qua, thứ làm cô say đắm không buông ra được.....
Cô chưa bao giờ nhìn hắn kĩ đến như lúc này, cô với hắn luôn nằm chung với nhau, luôn ngủ cùng với nhau, nhưng nếu không phải hắn thức sớm thì cũng là cô dậy sớm, hai người các cô cứ thế mà chẳng ai nhìn thấy nhau lúc ngủ. Thật sự số lần cô thấy hắn nhắm mắt thậm chí còn có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Mạc Tĩnh vừa sờ vừa than, khuôn mặt của hắn, quả thật rất là xinh đẹp mà. Là xinh đẹp đấy!!!!!
Cô không nói quá đâu, gương mặt của hắn thật sự chuẩn đến từng cen ti mét, thật sự là một tỉ lệ vàng hiếm có.
Đôi mắt này, lông mày này, mũi này, còn cả môi nữa chứ, khuôn mặt của hắn không hề hcinhr sửa mà có thể đạt đến cảnh giới thế này thì..... chậc chậc... không đùa được đâu!!!
Mạc Tĩnh vui đùa với cái môi mỏng bạc của Lục Mã Tự, cô chà sát qua lại, hệt như một đứa trẻ thấy một thứ đồ chơi mới lạ, tâm trạng vô cùng thích thú!
Lục Mã Tự trong mơ đột nhiên bị quấy rối, hắn nhíu mày mở mắt ti hí nhìn.
Khi đó, hắn nhìn thấy Mạc Tĩnh đang dùng ngón tay nhỏ xíu, xinh xắn của cô chà lấy chà để môi mình, trên miệng còn treo một nụ cười tinh nghịch!
Lục Mã Tự nhìn đến cong mắt, hắn há miệng ngậm ngay ngón tay trắng bóc như trứng gà mới luộc của Mạc Tĩnh.
Đang chơi vui vẻ, Mạc Tĩnh liền thấy ngón tay mình bị "ăn" mất, cô giật mình, chớp chớp mắt, ngẩng đầu nhìn Lục Mã Tự.
"...."
Hắn tỉnh từ lúc nào vậy? Cứ mỗi lần cô muốn làm chuyện xấu thì y như rằng sẽ bị bắt quả tang ngay vậy!!!
Cuộc đời có thể cho cô vui sướng chút được không? Đi ăn trộm đến 1% trộm được đồ chắc cô cũng không có luôn qua!
Mạc Tĩnh cố gắng để mặt mình không nóng, tự nhiên lên tiếng:
- Chàng tỉnh rồi à?
Lục Mã Tự đang ngậm vui "cây kẹo" của cô thì đột nhiên ngẩn người, mặt hắn đơ ra vài giây.
Tiếng nói buổi sớm của Mạc Tĩnh đáng yêu vô cùng, vừa nhỏ lại vừa mè nheo, hệt như một con mèo đang làm nũng vậy!
Điều làm hắn ngạc nhiên là chính hắn lại đang phản ứng với giọng nói của cô!!!!
Lục Mã Tự có thể thấy rõ phía dưới mình có thứ gì đó bắt đầu nổi lên, thân thể hắn không thể kiểm soát được mà nóng lên trông thấy ...
"...."
Nghe một tiếng nói đã ..... thế rồi, không biết Mạc Tĩnh mà xông lên thì Lục Mã Tự còn chịu nổi không =)))
Chưa bao giờ Lục Mã Tự tự mắng mình không có tiền đồ giống như lúc này, mới sáng sớm mà hắn đã có thể có phản ứng với nàng rồi!!! Cứ như cầm thú vậy!!!
Mạc Tĩnh nhìn hắn ngơ ngác, liền ngây thơ hỏi:
- Chàng làm sao vậy?
Lục Mã Tự : "..."
Hắn phải trả lời thế méo nào đây? Chẳng nhẽ lại đi nói quịt tẹt ra rằng là mình "ấy ấy" với Mạc Tĩnh à?
Bây giờ chính hắn còn thấy mình vô liêm sỉ vờ lờ ra, nói có khi còn bị nàng ấy mắng là biến thái còn không chừng!!!! ( Lạy luôn, thanh niên suy nghĩ sâu sắc nhất năm ^^)
Lục Mã Tự tự động nhả tay Mạc Tĩnh ra, hắn đột nhiên xoay người,đưa lưng về phía cô.
Mạc Tĩnh: "..."
Quê? Có chuyện gì vậy? Cô làm gì đến hắn rồi á???
How to giận dỗi???
Mạc Tĩnh muốn tiến lên hỏi hắn, cô vươn tay muốn vỗ vai Lục Mã Tự thì đột nhiên eo cô truyền đến cơn đau nhức, Mạc Tĩnh vô thức la lên một tiếng:
- A!!!!
Tiếng hét của cô thành công thu hút sự chú ý của Lục Mã Tự, hắn vội vàng xoay người lại, giữ lấy hai vai Mạc Tĩnh, nhìn cô từ trên xuống dưới, vô cùng lo lắng hỏi:
- Làm sao vậy? Có chuyện gì? nàng bị đau ở đâu?
Mạc Tĩnh nhăn mày, cô nhìn hắn, đáng thương nói:
- Eo ta đau quá!!!
Lục Mã Tự không suy nghĩ nhiều, hắn lập tức đưa một tay xuống dưới chăn đang đắp trên người, lần mò đến eo của Mạc Tĩnh, sờ sờ......
Mắt Mạc Tĩnh trực tiếp mở to, mặt cô đỏ bùng như trái cà chua chín, Mạc Tĩnh liền lấy tay mình bắt cánh tay của Lục Mã Tự lại, xấu hổ lên tiếng:
- Chàng... chàng đang làm cái gì vậy??
Lục Mã Tự nhìn cô, ngây thơ đáp:
- Không phải nàng nói eo nàng đau sao? Ta đang xoa cho nàng, thế nào, có đỡ hơn không??
"..."
Đỡ đỡ cái đầu ngươi ấy, ngươi có hiểu vấn đề hay không hả?
Cái ta nói méo phải là cái này!!!!
Mạc Tĩnh lắc đầu, rồi sau đó lại gật đầu, rồi lại lắc đầu, nói:
- Không đúng.... Mà đúng là eo ta đau... nhưng mà không, vẫn không đúng.....
Lục Mã Tự: "..."
Nàng ấy bị làm sao vậy? Lỗi chỗ nào hả???
Lục Mã Tự nhìn cô hoảng hốt, hắn lên tiếng hỏi:
- Cái gì mà không với có rốt cuộc là nàng thế nào?
Mạc Tĩnh nhìn hắn, bất lực mà thở hắt ra một hơi, người gì mà cái gì cũng tinh ý, sao chỉ có cái này là ngốc vậy chứ?
Mạc Tĩnh bất lực nói:
- Không phải.... cái này không phải là vấn đề chính... mà là....
Lục Mã Tự càng nhíu mày, cái gì mà chính với phụ chứ? Nàng nói đau eo thì ta xoa eo cho nàng, cái gì mà vấn đề với không vấn đề ở đây????
Nhưng khi nghĩ đến xoa eo.... Lục Mã Tự đột nhiên dừng hẳn lại, hắn chớp mắt....
Cái này.... từ tay hắn truyền đến xúc giác mát lạnh, trên người Mạc Tĩnh.... đang không có một mảnh vải!!!!!!
Khi nhìn thấy bên cửa sổ mặt trời đã lên, cô dụi dụi mắt, chẹp chẹp đôi môi khô của mình.
Khi cảm nhận có thứ nặng nặng trên bụng, Mạc Tĩnh cúi đầu nhìn xuống, thì thấy một cánh tay Lục Mã đang vắt ngang qua người mình.
Mạc Tĩnh nhìn lên phía đầu, một cánh tay khác của Lục Mã Tự cũng đang làm gối cho cô.
Cười thầm rồi nằm xuống, Mạc Tĩnh lặng lẽ ngắm nhìn Lục Mã Tự.
Lúc ngủ hắn rất yên tĩnh, làm gì có những kiêu ngạo, lạnh lùng như thường ngày chứ? Hoàn toàn biến thành một con người khác, như một đứa bé ngoan vậy!
Mặc dù là đang ngủ, nhưng Lục Mã Tự lại ôm cô rất chặt, chỉ có một tay thôi mà hắn ôm cả vòng eo của cô, cánh tay rắn chắc màu đồng vô cùng mạnh mẽ.
Mạc Tĩnh đưa tay sờ lấy hàng lông mày của hắn, rất đậm và dày, dần dần ngón tay trắng của cô trượt xuống đến mũi hắn, cao thẳng và sắc nhọn, rồi đến bờ môi bạc...
Mạc Tĩnh chà sát đôi môi hắn, đây chính là nguyên nhân làm cho cô bỏ cuộc ngày hôm qua, thứ làm cô say đắm không buông ra được.....
Cô chưa bao giờ nhìn hắn kĩ đến như lúc này, cô với hắn luôn nằm chung với nhau, luôn ngủ cùng với nhau, nhưng nếu không phải hắn thức sớm thì cũng là cô dậy sớm, hai người các cô cứ thế mà chẳng ai nhìn thấy nhau lúc ngủ. Thật sự số lần cô thấy hắn nhắm mắt thậm chí còn có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Mạc Tĩnh vừa sờ vừa than, khuôn mặt của hắn, quả thật rất là xinh đẹp mà. Là xinh đẹp đấy!!!!!
Cô không nói quá đâu, gương mặt của hắn thật sự chuẩn đến từng cen ti mét, thật sự là một tỉ lệ vàng hiếm có.
Đôi mắt này, lông mày này, mũi này, còn cả môi nữa chứ, khuôn mặt của hắn không hề hcinhr sửa mà có thể đạt đến cảnh giới thế này thì..... chậc chậc... không đùa được đâu!!!
Mạc Tĩnh vui đùa với cái môi mỏng bạc của Lục Mã Tự, cô chà sát qua lại, hệt như một đứa trẻ thấy một thứ đồ chơi mới lạ, tâm trạng vô cùng thích thú!
Lục Mã Tự trong mơ đột nhiên bị quấy rối, hắn nhíu mày mở mắt ti hí nhìn.
Khi đó, hắn nhìn thấy Mạc Tĩnh đang dùng ngón tay nhỏ xíu, xinh xắn của cô chà lấy chà để môi mình, trên miệng còn treo một nụ cười tinh nghịch!
Lục Mã Tự nhìn đến cong mắt, hắn há miệng ngậm ngay ngón tay trắng bóc như trứng gà mới luộc của Mạc Tĩnh.
Đang chơi vui vẻ, Mạc Tĩnh liền thấy ngón tay mình bị "ăn" mất, cô giật mình, chớp chớp mắt, ngẩng đầu nhìn Lục Mã Tự.
"...."
Hắn tỉnh từ lúc nào vậy? Cứ mỗi lần cô muốn làm chuyện xấu thì y như rằng sẽ bị bắt quả tang ngay vậy!!!
Cuộc đời có thể cho cô vui sướng chút được không? Đi ăn trộm đến 1% trộm được đồ chắc cô cũng không có luôn qua!
Mạc Tĩnh cố gắng để mặt mình không nóng, tự nhiên lên tiếng:
- Chàng tỉnh rồi à?
Lục Mã Tự đang ngậm vui "cây kẹo" của cô thì đột nhiên ngẩn người, mặt hắn đơ ra vài giây.
Tiếng nói buổi sớm của Mạc Tĩnh đáng yêu vô cùng, vừa nhỏ lại vừa mè nheo, hệt như một con mèo đang làm nũng vậy!
Điều làm hắn ngạc nhiên là chính hắn lại đang phản ứng với giọng nói của cô!!!!
Lục Mã Tự có thể thấy rõ phía dưới mình có thứ gì đó bắt đầu nổi lên, thân thể hắn không thể kiểm soát được mà nóng lên trông thấy ...
"...."
Nghe một tiếng nói đã ..... thế rồi, không biết Mạc Tĩnh mà xông lên thì Lục Mã Tự còn chịu nổi không =)))
Chưa bao giờ Lục Mã Tự tự mắng mình không có tiền đồ giống như lúc này, mới sáng sớm mà hắn đã có thể có phản ứng với nàng rồi!!! Cứ như cầm thú vậy!!!
Mạc Tĩnh nhìn hắn ngơ ngác, liền ngây thơ hỏi:
- Chàng làm sao vậy?
Lục Mã Tự : "..."
Hắn phải trả lời thế méo nào đây? Chẳng nhẽ lại đi nói quịt tẹt ra rằng là mình "ấy ấy" với Mạc Tĩnh à?
Bây giờ chính hắn còn thấy mình vô liêm sỉ vờ lờ ra, nói có khi còn bị nàng ấy mắng là biến thái còn không chừng!!!! ( Lạy luôn, thanh niên suy nghĩ sâu sắc nhất năm ^^)
Lục Mã Tự tự động nhả tay Mạc Tĩnh ra, hắn đột nhiên xoay người,đưa lưng về phía cô.
Mạc Tĩnh: "..."
Quê? Có chuyện gì vậy? Cô làm gì đến hắn rồi á???
How to giận dỗi???
Mạc Tĩnh muốn tiến lên hỏi hắn, cô vươn tay muốn vỗ vai Lục Mã Tự thì đột nhiên eo cô truyền đến cơn đau nhức, Mạc Tĩnh vô thức la lên một tiếng:
- A!!!!
Tiếng hét của cô thành công thu hút sự chú ý của Lục Mã Tự, hắn vội vàng xoay người lại, giữ lấy hai vai Mạc Tĩnh, nhìn cô từ trên xuống dưới, vô cùng lo lắng hỏi:
- Làm sao vậy? Có chuyện gì? nàng bị đau ở đâu?
Mạc Tĩnh nhăn mày, cô nhìn hắn, đáng thương nói:
- Eo ta đau quá!!!
Lục Mã Tự không suy nghĩ nhiều, hắn lập tức đưa một tay xuống dưới chăn đang đắp trên người, lần mò đến eo của Mạc Tĩnh, sờ sờ......
Mắt Mạc Tĩnh trực tiếp mở to, mặt cô đỏ bùng như trái cà chua chín, Mạc Tĩnh liền lấy tay mình bắt cánh tay của Lục Mã Tự lại, xấu hổ lên tiếng:
- Chàng... chàng đang làm cái gì vậy??
Lục Mã Tự nhìn cô, ngây thơ đáp:
- Không phải nàng nói eo nàng đau sao? Ta đang xoa cho nàng, thế nào, có đỡ hơn không??
"..."
Đỡ đỡ cái đầu ngươi ấy, ngươi có hiểu vấn đề hay không hả?
Cái ta nói méo phải là cái này!!!!
Mạc Tĩnh lắc đầu, rồi sau đó lại gật đầu, rồi lại lắc đầu, nói:
- Không đúng.... Mà đúng là eo ta đau... nhưng mà không, vẫn không đúng.....
Lục Mã Tự: "..."
Nàng ấy bị làm sao vậy? Lỗi chỗ nào hả???
Lục Mã Tự nhìn cô hoảng hốt, hắn lên tiếng hỏi:
- Cái gì mà không với có rốt cuộc là nàng thế nào?
Mạc Tĩnh nhìn hắn, bất lực mà thở hắt ra một hơi, người gì mà cái gì cũng tinh ý, sao chỉ có cái này là ngốc vậy chứ?
Mạc Tĩnh bất lực nói:
- Không phải.... cái này không phải là vấn đề chính... mà là....
Lục Mã Tự càng nhíu mày, cái gì mà chính với phụ chứ? Nàng nói đau eo thì ta xoa eo cho nàng, cái gì mà vấn đề với không vấn đề ở đây????
Nhưng khi nghĩ đến xoa eo.... Lục Mã Tự đột nhiên dừng hẳn lại, hắn chớp mắt....
Cái này.... từ tay hắn truyền đến xúc giác mát lạnh, trên người Mạc Tĩnh.... đang không có một mảnh vải!!!!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.