Chương 191: Khác Nhau Một Trời Một Vực (2)
Lộ Phi
21/10/2015
Hoàng Bắc Nguyệt nhàn nhạt cười: ” Tuyết di nói đùa rồi, Bắc Nguyệt nào có thay đổi gì đâu, rõ ràng là Tuyết di ngươi nhìn nhầm a.”
” Ân ! Là ta nhìn nhầm, nếu không nhiều năm như vậy sao lại không nhìn ra Tam tiểu thư cũng có khí phách như vậy chứ !” Tuyết di nương gằn từng chữ.
Nàng bắt đầu quan sát thật kĩ Hoàng Bắc Nguyệt đang đứng trên thềm đá. Trước giờ sao nàng không phát hiện ra nha đầu ốm yếu này lại có loại khí chất cao quý như vậy chứ.
” Tuyết di quá khen.” Hoàng Bắc Nguyệt cười nhạt, không kiêu ngạo không siểm nịnh, từ tốn nói: ” Tính cách của Bắc Nguyệt là do di truyền từ mẫu thân. Người ta không phải hay nói “có kỳ mẫu tất có kỳ nữ” (có mẹ giỏi thì sẽ có con gái giỏi) sao ? Ngươi nói có đúng hay không, Tuyết di ?”
Nàng vừa nói vừa liếc mắt nhìn Tiêu Vận đang nổi giận đùng đùng, có chút trêu chọc nhếch môi. Đông Lăng cũng “phốc xuy” một tiếng, bật cười.
Có kỳ mẫu tất có kỳ nữ.
Câu nói này lọt vào tai của Tuyết di nương cùng Tiêu Vận lại biến thành một lời trào phúng, nhớ tới chuyện mất mặt ngày hôm qua trên thuyền của Tiêu Dao vương, Tuyết di nương cùng Tiêu Vận không khỏi mặt đỏ tai hồng.
Quả thật là “chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm” mà.
Sự tích náo loạn của Tiêu Vận từ lúc sáng sớm đã truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ ở Lâm Hoài thành. Thiếu nữ thiên tài Triệu hoán sư, ngày trước kiêu ngạo ngông cuồng bây giờ đã trở thành trò cười trong mắt thiên hạ.
Trước đây nàng cao ngạo tự đai bao nhiêu thì hiện tại liền có bấy nhiêu người chán ghét nàng.
Tiêu Vận lúc sáng đi ra ngoài đã hứng chịu vô số ánh mắt khinh thị, đành phải vội vã chạy về nhà, sắc mặt trắng bệch, vừa vào Bích Thủy Viện liền nhào vào trong lòng Tuyết di nương khóc lớn.
Nàng từ trước đến giờ đều ở trong ánh mắt ghen tỵ của người khác mà trưởng thành, nàng là thiên tài a, là nữ Triệu hoán sư trẻ tuổi nhất ở Nam Dực quốc a !
Mới mười sáu tuổi đã là Tam Tinh Triệu hoán sư, hơn nữa còn triệu hoán ra Linh thú cấp bốn thuộc tính Băng – Thiên Tuyết Miêu !
Lúc đó, nàng phong quang đến mức nào chứ ! Mưa hoa khắp thành đều vì nàng mà rơi, mà khi nàng đi ra ngoài, đủ loại ánh mắt hâm mộ cùng sùng bái sẽ dõi theo nàng !
Nàng có bao giờ phải chịu khinh thị cùng chế nhạo như vậy đâu chứ, giống như cả thế giới đều xem thường nàng vậy. Chắc chắn trong lòng đám người kia đều nghị luận sôi nổi, nói nàng là thứ nữ nhân tùy tiện, không hiểu lễ nghi !
Nàng rõ ràng không có a ! Nàng luôn biết giữ mình trong sạch, có vết xe đổ của Cầm di nương, Tuyết di nương từ nhỏ đã dạy nàng phải hảo hảo quý trọng thanh danh của mình.
Hai mẹ con họ vẫn luôn xem thường Cầm di nương chính là bởi vì “quá khứ không mấy vẻ vang” của ả. Mà bây giờ, ai ngờ được những thứ “quá khứ không mấy vẻ vang” này cũng rơi hết lên người nàng chứ !
Tiêu Vận vừa nhớ tới những thứ này liền tức đến mức cả người run rẩy. Ả lập tức đứng dậy, Băng Vũ trong tay chỉ thẳng vào Hoàng Bắc Nguyệt.
” Ngươi ở đó nói bậy cái gì vậy ? Nếu ngày đó không phải là ngươi vu hại ta, ta làm sao phải chịu vũ nhục như vậy chứ !? Ta hôm nay tới chính là để tìm ngươi tính sổ !”
” Ta vu hại ngươi ? ” Hoàng Bắc Nguyệt cười nhạt: ” Trước mặt nhiều người như vậy, ngươi ra tay đẩy ta còn không nói, lại còn ăn mặc thành như vậy, nếu không phải ta có lòng tốt để Đông Lăng đem áo choàng cho ngươi, e rằng ngươi còn bị chế nhạo nhiều hơn nữa đó.”
” Ngươi nói dễ nghe quá nhỉ ? Ta khi đó hoàn toàn không có đẩy ngươi, là ngươi tự giả vờ giả vịt khiến người khác tin tưởng, làm hại ta xấu mặt !”
Hoàng Bắc Nguyệt khinh bỉ liếc nàng một cái, chỉ cười lạnh một tiếng. Đông Lăng hiểu ý, tiếp lời: ” Nhị tiểu thư cũng không thể nói như vậy nha. Ngày đó trên thuyền nhiều cao thủ như vậy, ngươi đẩy hay không đẩy, người bình thường không nhìn ra, không lẽ những cao thủ đó cũng không nhìn ra hay sao ?”
Đông Lăng nói, con ngươi linh động nhẹ nhàng đảo qua gương mặt tức giận đến xanh tím của Tiêu Vận, tiếp tục cười lạnh.
” Ân ! Là ta nhìn nhầm, nếu không nhiều năm như vậy sao lại không nhìn ra Tam tiểu thư cũng có khí phách như vậy chứ !” Tuyết di nương gằn từng chữ.
Nàng bắt đầu quan sát thật kĩ Hoàng Bắc Nguyệt đang đứng trên thềm đá. Trước giờ sao nàng không phát hiện ra nha đầu ốm yếu này lại có loại khí chất cao quý như vậy chứ.
” Tuyết di quá khen.” Hoàng Bắc Nguyệt cười nhạt, không kiêu ngạo không siểm nịnh, từ tốn nói: ” Tính cách của Bắc Nguyệt là do di truyền từ mẫu thân. Người ta không phải hay nói “có kỳ mẫu tất có kỳ nữ” (có mẹ giỏi thì sẽ có con gái giỏi) sao ? Ngươi nói có đúng hay không, Tuyết di ?”
Nàng vừa nói vừa liếc mắt nhìn Tiêu Vận đang nổi giận đùng đùng, có chút trêu chọc nhếch môi. Đông Lăng cũng “phốc xuy” một tiếng, bật cười.
Có kỳ mẫu tất có kỳ nữ.
Câu nói này lọt vào tai của Tuyết di nương cùng Tiêu Vận lại biến thành một lời trào phúng, nhớ tới chuyện mất mặt ngày hôm qua trên thuyền của Tiêu Dao vương, Tuyết di nương cùng Tiêu Vận không khỏi mặt đỏ tai hồng.
Quả thật là “chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm” mà.
Sự tích náo loạn của Tiêu Vận từ lúc sáng sớm đã truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ ở Lâm Hoài thành. Thiếu nữ thiên tài Triệu hoán sư, ngày trước kiêu ngạo ngông cuồng bây giờ đã trở thành trò cười trong mắt thiên hạ.
Trước đây nàng cao ngạo tự đai bao nhiêu thì hiện tại liền có bấy nhiêu người chán ghét nàng.
Tiêu Vận lúc sáng đi ra ngoài đã hứng chịu vô số ánh mắt khinh thị, đành phải vội vã chạy về nhà, sắc mặt trắng bệch, vừa vào Bích Thủy Viện liền nhào vào trong lòng Tuyết di nương khóc lớn.
Nàng từ trước đến giờ đều ở trong ánh mắt ghen tỵ của người khác mà trưởng thành, nàng là thiên tài a, là nữ Triệu hoán sư trẻ tuổi nhất ở Nam Dực quốc a !
Mới mười sáu tuổi đã là Tam Tinh Triệu hoán sư, hơn nữa còn triệu hoán ra Linh thú cấp bốn thuộc tính Băng – Thiên Tuyết Miêu !
Lúc đó, nàng phong quang đến mức nào chứ ! Mưa hoa khắp thành đều vì nàng mà rơi, mà khi nàng đi ra ngoài, đủ loại ánh mắt hâm mộ cùng sùng bái sẽ dõi theo nàng !
Nàng có bao giờ phải chịu khinh thị cùng chế nhạo như vậy đâu chứ, giống như cả thế giới đều xem thường nàng vậy. Chắc chắn trong lòng đám người kia đều nghị luận sôi nổi, nói nàng là thứ nữ nhân tùy tiện, không hiểu lễ nghi !
Nàng rõ ràng không có a ! Nàng luôn biết giữ mình trong sạch, có vết xe đổ của Cầm di nương, Tuyết di nương từ nhỏ đã dạy nàng phải hảo hảo quý trọng thanh danh của mình.
Hai mẹ con họ vẫn luôn xem thường Cầm di nương chính là bởi vì “quá khứ không mấy vẻ vang” của ả. Mà bây giờ, ai ngờ được những thứ “quá khứ không mấy vẻ vang” này cũng rơi hết lên người nàng chứ !
Tiêu Vận vừa nhớ tới những thứ này liền tức đến mức cả người run rẩy. Ả lập tức đứng dậy, Băng Vũ trong tay chỉ thẳng vào Hoàng Bắc Nguyệt.
” Ngươi ở đó nói bậy cái gì vậy ? Nếu ngày đó không phải là ngươi vu hại ta, ta làm sao phải chịu vũ nhục như vậy chứ !? Ta hôm nay tới chính là để tìm ngươi tính sổ !”
” Ta vu hại ngươi ? ” Hoàng Bắc Nguyệt cười nhạt: ” Trước mặt nhiều người như vậy, ngươi ra tay đẩy ta còn không nói, lại còn ăn mặc thành như vậy, nếu không phải ta có lòng tốt để Đông Lăng đem áo choàng cho ngươi, e rằng ngươi còn bị chế nhạo nhiều hơn nữa đó.”
” Ngươi nói dễ nghe quá nhỉ ? Ta khi đó hoàn toàn không có đẩy ngươi, là ngươi tự giả vờ giả vịt khiến người khác tin tưởng, làm hại ta xấu mặt !”
Hoàng Bắc Nguyệt khinh bỉ liếc nàng một cái, chỉ cười lạnh một tiếng. Đông Lăng hiểu ý, tiếp lời: ” Nhị tiểu thư cũng không thể nói như vậy nha. Ngày đó trên thuyền nhiều cao thủ như vậy, ngươi đẩy hay không đẩy, người bình thường không nhìn ra, không lẽ những cao thủ đó cũng không nhìn ra hay sao ?”
Đông Lăng nói, con ngươi linh động nhẹ nhàng đảo qua gương mặt tức giận đến xanh tím của Tiêu Vận, tiếp tục cười lạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.