Chương 192: Khác Nhau Một Trời Một Vực (3)
Lộ Phi
21/10/2015
Đông Lăng nói, con ngươi linh động nhẹ nhàng đảo qua gương mặt tức giận đến xanh tím của Tiêu Vận, tiếp tục cười lạnh.
” Hơn nữa, Nhị tiểu thư có thanh danh to lớn ở Lâm Hoài thành, danh hiệu thiên tài, còn tiểu thư của chúng ta bất quá chỉ là một người ốm yếu không có danh tiếng gì. Những người kia lẽ nào lại tin tưởng tiểu thư của chúng ta mà không tin Nhị tiểu thư ngươi sao ?”
Đông Lăng quả là một nha đầu miệng lưỡi trơn tru. Một lời vừa ra, không khác gì giết người vô hình a !
Tiêu Vận bị cứng họng, sắc mặt đỏ bừng lên.
Đông Lăng nói lời này quả thật cũng không sai. Ngày đó trên thuyền nhiều cao thủ như vậy, theo lý thuyết thì những cao thủ đó không có khả năng không nhìn ra Hoàng Bắc Nguyệt giở trò lừa bịp, nhưng vì sao những người đó lại không tin mình đây ?
Lẽ nào, lẽ nào nàng thật sự lỡ tay đẩy Hoàng Bắc Nguyệt sao ?
Lần này, ngay cả Tiêu Vận cũng có chút hoài nghi chính mình. Nàng quay đầu lại, ánh mắt mờ mịt nhìn mẫu thân của mình, không dám nói thêm cái gì nữa.
Tuyết di nương nhìn đôi chủ tớ nhanh mồm nhanh miệng khiến mẹ con bọn họ vô lực phản kích này, trong lòng lại nổi lên một cỗ hỏa diễm, nàng động sát tâm rồi.
Hiện tại Trưởng công chúa phủ đang bị người của An quốc công bao vây, bởi vậy bây giờ nàng giết nha đầu Hoàng Bắc Nguyệt này cũng chẳng sao, cứ việc giá họa cho người của An quốc công là xong, dễ như ăn cháo.
Nàng từ trước đến nay vốn cũng chẳng muốn giết nha đầu này, nhưng hôm nay nàng không thể không suy nghĩ lại. Lưu lại Hoàng Bắc Nguyệt, sau này nàng nhất định sẽ gặp tai họa.
Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng nhìn Tuyết di nương, đương nhiên cũng thấy được quang mang tàn độc trong đôi mắt ả. Nàng hơi suy nghĩ liền biết được ý đồ trong lòng Tuyết di nương.
Ả ta muốn giết người giá họa.
Chết cũng không đáng sợ ? Quan trọng là chết như thế nào, chết trên tay ai, vì sao mà chết !
Chỉ bằng vào Tuyết di nương cùng Tiêu Vận cũng có tư cách giết nàng sao ?
Không chỉ không thể giết, nàng còn muốn bọn họ phải van xin nàng sống sót !
Hoàng Bắc Nguyệt trong lòng âm thầm quyết định. Nàng ngẩng đầu lên, vừa vặn trông thấy Tuyết di nương đang lặng lẽ nháy mắt với một tên gia đinh. Nàng hừ lạnh một tiếng, lái qua chuyện khác.
” Tuyết di, lúc trước Nhị tỷ ở trong tiệc sinh nhật của Hồng Lăng quận chúa đem sự việc của Cầm di nương rêu rao ra ngoài, nàng ta chắc hẳn đã ghi hận các ngươi. Bây giờ Nhị tỷ xảy ra chuyện như vậy, nàng nắm được nhược điểm, nhất định sẽ khiến nhị tỷ giống nàng ta, thanh danh cả đời đều phá huỷ.”
” Vận nhi của ta bị như vậy không phải đều tại ngươi hay sao ? Ngươi bây giờ còn tốt bụng tới nhắc nhở ta ? Hừ, Hoàng Bắc Nguyệt, ngươi cũng đừng quên, người xúi giục chúng ta đi phá hủy thanh danh của Cầm di nương chính là ngươi, nếu như nàng biết, ngươi nghĩ nàng sẽ đối phó ngươi như thế nào ? Thủ đoạn của tiện nhân kia còn tàn nhẫn hơn ta gấp vạn lần a !”
Tuyết di nương tự nhiên cũng không phải kẻ ngốc, nàng và Hoàng Bắc Nguyệt bây giờ đều đứng chung trên một cái thuyền, nàng mà xảy ra chuyện, Hoàng Bắc Nguyệt cũng đừng mong trốn được !
Hoàng Bắc Nguyệt thoải mái nghe, bỗng nhiên lắc đầu, khẽ than một tiếng: ” Tuyết di, ngươi là ngu thật hay giả ngu vậy ? Ngươi nói ta xúi giục các ngươi đi phá hủy thanh danh của Cầm di nương, các ngươi có chứng cớ gì sao ?”
Tuyết di nương cùng Tiêu Vận đồng thời ngẩn ra, chứng cứ ư ?
Những lới nói lúc ấy chỉ có Tuyết di nương cùng nha hoàn của nàng nghe được, căn bản cũng không có người nào có thể làm chứng.
Lúc đó nàng cũng cho rằng Hoàng Bắc Nguyệt là một phế vật ngu ngốc vô năng, cho nên không có nghĩ tới phải lưu lại chứng cớ gì !
Bây giờ nghĩ lại, hẳn là nha đầu này ngay từ đầu đã muốn hại nàng rồi.
Nàng ở sau lưng xúi giục, Tuyết di nương liền cho rằng mình có Thái hậu cùng Hoàng Thượng làm hậu thuẫn, bởi vậy cái gì cũng không sợ, bày đặt to gan lớn mật đi tranh đấu cùng Cầm di nương.
Hiện tại Tuyết di nương vừa nghĩ đến, mồ hôi lạnh đã chảy ròng ròng.
” Hơn nữa, Nhị tiểu thư có thanh danh to lớn ở Lâm Hoài thành, danh hiệu thiên tài, còn tiểu thư của chúng ta bất quá chỉ là một người ốm yếu không có danh tiếng gì. Những người kia lẽ nào lại tin tưởng tiểu thư của chúng ta mà không tin Nhị tiểu thư ngươi sao ?”
Đông Lăng quả là một nha đầu miệng lưỡi trơn tru. Một lời vừa ra, không khác gì giết người vô hình a !
Tiêu Vận bị cứng họng, sắc mặt đỏ bừng lên.
Đông Lăng nói lời này quả thật cũng không sai. Ngày đó trên thuyền nhiều cao thủ như vậy, theo lý thuyết thì những cao thủ đó không có khả năng không nhìn ra Hoàng Bắc Nguyệt giở trò lừa bịp, nhưng vì sao những người đó lại không tin mình đây ?
Lẽ nào, lẽ nào nàng thật sự lỡ tay đẩy Hoàng Bắc Nguyệt sao ?
Lần này, ngay cả Tiêu Vận cũng có chút hoài nghi chính mình. Nàng quay đầu lại, ánh mắt mờ mịt nhìn mẫu thân của mình, không dám nói thêm cái gì nữa.
Tuyết di nương nhìn đôi chủ tớ nhanh mồm nhanh miệng khiến mẹ con bọn họ vô lực phản kích này, trong lòng lại nổi lên một cỗ hỏa diễm, nàng động sát tâm rồi.
Hiện tại Trưởng công chúa phủ đang bị người của An quốc công bao vây, bởi vậy bây giờ nàng giết nha đầu Hoàng Bắc Nguyệt này cũng chẳng sao, cứ việc giá họa cho người của An quốc công là xong, dễ như ăn cháo.
Nàng từ trước đến nay vốn cũng chẳng muốn giết nha đầu này, nhưng hôm nay nàng không thể không suy nghĩ lại. Lưu lại Hoàng Bắc Nguyệt, sau này nàng nhất định sẽ gặp tai họa.
Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng nhìn Tuyết di nương, đương nhiên cũng thấy được quang mang tàn độc trong đôi mắt ả. Nàng hơi suy nghĩ liền biết được ý đồ trong lòng Tuyết di nương.
Ả ta muốn giết người giá họa.
Chết cũng không đáng sợ ? Quan trọng là chết như thế nào, chết trên tay ai, vì sao mà chết !
Chỉ bằng vào Tuyết di nương cùng Tiêu Vận cũng có tư cách giết nàng sao ?
Không chỉ không thể giết, nàng còn muốn bọn họ phải van xin nàng sống sót !
Hoàng Bắc Nguyệt trong lòng âm thầm quyết định. Nàng ngẩng đầu lên, vừa vặn trông thấy Tuyết di nương đang lặng lẽ nháy mắt với một tên gia đinh. Nàng hừ lạnh một tiếng, lái qua chuyện khác.
” Tuyết di, lúc trước Nhị tỷ ở trong tiệc sinh nhật của Hồng Lăng quận chúa đem sự việc của Cầm di nương rêu rao ra ngoài, nàng ta chắc hẳn đã ghi hận các ngươi. Bây giờ Nhị tỷ xảy ra chuyện như vậy, nàng nắm được nhược điểm, nhất định sẽ khiến nhị tỷ giống nàng ta, thanh danh cả đời đều phá huỷ.”
” Vận nhi của ta bị như vậy không phải đều tại ngươi hay sao ? Ngươi bây giờ còn tốt bụng tới nhắc nhở ta ? Hừ, Hoàng Bắc Nguyệt, ngươi cũng đừng quên, người xúi giục chúng ta đi phá hủy thanh danh của Cầm di nương chính là ngươi, nếu như nàng biết, ngươi nghĩ nàng sẽ đối phó ngươi như thế nào ? Thủ đoạn của tiện nhân kia còn tàn nhẫn hơn ta gấp vạn lần a !”
Tuyết di nương tự nhiên cũng không phải kẻ ngốc, nàng và Hoàng Bắc Nguyệt bây giờ đều đứng chung trên một cái thuyền, nàng mà xảy ra chuyện, Hoàng Bắc Nguyệt cũng đừng mong trốn được !
Hoàng Bắc Nguyệt thoải mái nghe, bỗng nhiên lắc đầu, khẽ than một tiếng: ” Tuyết di, ngươi là ngu thật hay giả ngu vậy ? Ngươi nói ta xúi giục các ngươi đi phá hủy thanh danh của Cầm di nương, các ngươi có chứng cớ gì sao ?”
Tuyết di nương cùng Tiêu Vận đồng thời ngẩn ra, chứng cứ ư ?
Những lới nói lúc ấy chỉ có Tuyết di nương cùng nha hoàn của nàng nghe được, căn bản cũng không có người nào có thể làm chứng.
Lúc đó nàng cũng cho rằng Hoàng Bắc Nguyệt là một phế vật ngu ngốc vô năng, cho nên không có nghĩ tới phải lưu lại chứng cớ gì !
Bây giờ nghĩ lại, hẳn là nha đầu này ngay từ đầu đã muốn hại nàng rồi.
Nàng ở sau lưng xúi giục, Tuyết di nương liền cho rằng mình có Thái hậu cùng Hoàng Thượng làm hậu thuẫn, bởi vậy cái gì cũng không sợ, bày đặt to gan lớn mật đi tranh đấu cùng Cầm di nương.
Hiện tại Tuyết di nương vừa nghĩ đến, mồ hôi lạnh đã chảy ròng ròng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.