Chương 316: Phù quang rừng rậm (2)
Lộ Phi
11/11/2015
Phong Liên Dực cười
âm lãnh, ở phía sau nói “ Bắc Nguyệt quận chúa, ta thay mặt lão sư dạy
đánh đàn, cùng Quách viện sĩ phụ trách mang học sinh tiến vào Phù Quang
rừng rậm lần này, đến lúc đó, ngươi cũng không thể đối với ta không lễ
phép như vậy”.
Hắn phụ trách mang đội ? Hoàng Bắc Nguyệt ngẩn ra, vội quay đầu lại, lại phát hiện sau lưng đã sớm không còn bóng dáng bạch sắc của y.
Động tác thật nhanh.
Trở lại Dung Nguyệt Hiên, Hoàng Bắc Nguyệt bắt đầu lên kế hoạch chuẩn bị đi Phù Quang rừng rậm, lần rèn luyện này, ít nhiều cũng đi nửa tháng, mọi chuyện trong nhà, đầu phải dựa vào một mình Đông Lăng gánh vác.
Hôm nay Cầm di nương kiêu ngạo cùng Tuyết di nương tâm cơ thâm trầm đã bị giam trong địa lao, Tiêu Viễn Trình cũng bị Đình Úy tự bắt, trong phủ tạm thời không có gì gây nên phong ba.
Nàng mới lập uy, cũng không sợ có người dám đối đầu với Đông Lăng, chỉ là Đông Lăng tuổi còn nhỏ, vẫn cần có người giúp đỡ mới được.
Ở trong phủ, có thể tạm tín nhiệm, chỉ có Phương di nương!
Phương di nương biết nàng là Hí Thiên, bằng với uy thế này, Phương di nương sẽ tuyệt đối trung thành với nàng, từ đó có thể giúp đỡ Đông Lăng.
Phân phó một ít chuyện với Đông Lăng, nàng lại cùng Đông Lăng đến Thúy Trúc Uyển gặp Phương di nương, đem ý tứ của nàng truyền đạt cho Phương di nương.
Phương di nương thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà kinh sợ), vội nói : “ Quận chúa, một nhà lớn như vậy giao cho ta, ta sợ rằng….”
“ Phương di, trừ ngươi ra, trong phủ cũng không có ai khiến ta tín nhiệm, chuyện này, ngươi nhất định phải đồng ý”.
Phương di nương do dự một chút, còn chưa mở miệng, Tiêu Linh lại cười kéo tay Phương di nương, dáng vẻ hiếu thuận thân thiết “di nương, tam muội tín nhiệm ngài như vậy, ngài đáp ứng đi, đừng để tam muội thất vọng “.
Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng liếc Tiêu Linh, nể tình Phương di nương, nàng mới không làm gì Tiêu Linh, bất quá chuyện vong ân phụ nghĩa, tiểu nhân gió chiều nào che chiều ấy, nàng cũng không bỏ qua cho được!
Phương di nương cũng là có ý này, đối với nữ nhi của mình nàng rõ ràng hơn ai hết, Tiêu Linh là người mê quyền lực, bản tính trời sinh hư vinh kiêu ngạo, nếu nàng giúp Hoàng Bắc Nguyệt xen vào chuyện phủ trưởng công chúa, lúc đó Tiêu Linh ra ngoài còn phách lối đến mức độ nào?
Phủ Trưởng công chúa này, cũng không thể bị nàng bôi nhọ danh tiếng.
Không phải Phương di nương không có tình cảm với nữ nhi này, đây là con ruột của nàng, sao nàng có thể không suy nghĩ, cho dù Tiêu Linh làm cho người ta lạnh tâm, nhưng cũng là nang mang thai mười tháng sinh ra.
Nhưng tình mẫu tử là một chuyện, nàng ngàn vạn không muốn Tiêu Linh được thế phách lối, chỉ hy vọng tương lai tìm một nam nhân bình thường đem Tiêu Linh gả đi, tốt nhất là người có thể áp chế tính tình của nàng!
Phương di nương suy nghĩ một chút rồi nói “như vậy đi, ta không biết quản gia, nhưng ta nhiều tuổi hơn Đông Lăng, chuyện đã thấy cũng nhiều, mấy ngày quận chúa không có ở nhà, chuyện trong nhà để Đông Lăng cô nương quản, ta chỉ ở bên cạnh giúp đỡ một chút“.
Hoàng Bắc Nguyệt nghe được lời của nàng, ngược lại có chút bội phục Phương di nương, quả nhiên năm đó trưởng công chúa đối tốt với nàng, ánh mắt nhìn người không sai, Phương di nương này là người có thể tin.
Chỉ tiếc, sinh ra một nữ nhi không tốt.
“Nương, phủ trưởng công chúa lớn như vậy, giao cho tiểu nha đầu Đông Lăng, có phải là không ổn không? “ Tiêu Linh vội vàng nói, trong lòng hận mẫu thân không biết tranh giành.
Hắn phụ trách mang đội ? Hoàng Bắc Nguyệt ngẩn ra, vội quay đầu lại, lại phát hiện sau lưng đã sớm không còn bóng dáng bạch sắc của y.
Động tác thật nhanh.
Trở lại Dung Nguyệt Hiên, Hoàng Bắc Nguyệt bắt đầu lên kế hoạch chuẩn bị đi Phù Quang rừng rậm, lần rèn luyện này, ít nhiều cũng đi nửa tháng, mọi chuyện trong nhà, đầu phải dựa vào một mình Đông Lăng gánh vác.
Hôm nay Cầm di nương kiêu ngạo cùng Tuyết di nương tâm cơ thâm trầm đã bị giam trong địa lao, Tiêu Viễn Trình cũng bị Đình Úy tự bắt, trong phủ tạm thời không có gì gây nên phong ba.
Nàng mới lập uy, cũng không sợ có người dám đối đầu với Đông Lăng, chỉ là Đông Lăng tuổi còn nhỏ, vẫn cần có người giúp đỡ mới được.
Ở trong phủ, có thể tạm tín nhiệm, chỉ có Phương di nương!
Phương di nương biết nàng là Hí Thiên, bằng với uy thế này, Phương di nương sẽ tuyệt đối trung thành với nàng, từ đó có thể giúp đỡ Đông Lăng.
Phân phó một ít chuyện với Đông Lăng, nàng lại cùng Đông Lăng đến Thúy Trúc Uyển gặp Phương di nương, đem ý tứ của nàng truyền đạt cho Phương di nương.
Phương di nương thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà kinh sợ), vội nói : “ Quận chúa, một nhà lớn như vậy giao cho ta, ta sợ rằng….”
“ Phương di, trừ ngươi ra, trong phủ cũng không có ai khiến ta tín nhiệm, chuyện này, ngươi nhất định phải đồng ý”.
Phương di nương do dự một chút, còn chưa mở miệng, Tiêu Linh lại cười kéo tay Phương di nương, dáng vẻ hiếu thuận thân thiết “di nương, tam muội tín nhiệm ngài như vậy, ngài đáp ứng đi, đừng để tam muội thất vọng “.
Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng liếc Tiêu Linh, nể tình Phương di nương, nàng mới không làm gì Tiêu Linh, bất quá chuyện vong ân phụ nghĩa, tiểu nhân gió chiều nào che chiều ấy, nàng cũng không bỏ qua cho được!
Phương di nương cũng là có ý này, đối với nữ nhi của mình nàng rõ ràng hơn ai hết, Tiêu Linh là người mê quyền lực, bản tính trời sinh hư vinh kiêu ngạo, nếu nàng giúp Hoàng Bắc Nguyệt xen vào chuyện phủ trưởng công chúa, lúc đó Tiêu Linh ra ngoài còn phách lối đến mức độ nào?
Phủ Trưởng công chúa này, cũng không thể bị nàng bôi nhọ danh tiếng.
Không phải Phương di nương không có tình cảm với nữ nhi này, đây là con ruột của nàng, sao nàng có thể không suy nghĩ, cho dù Tiêu Linh làm cho người ta lạnh tâm, nhưng cũng là nang mang thai mười tháng sinh ra.
Nhưng tình mẫu tử là một chuyện, nàng ngàn vạn không muốn Tiêu Linh được thế phách lối, chỉ hy vọng tương lai tìm một nam nhân bình thường đem Tiêu Linh gả đi, tốt nhất là người có thể áp chế tính tình của nàng!
Phương di nương suy nghĩ một chút rồi nói “như vậy đi, ta không biết quản gia, nhưng ta nhiều tuổi hơn Đông Lăng, chuyện đã thấy cũng nhiều, mấy ngày quận chúa không có ở nhà, chuyện trong nhà để Đông Lăng cô nương quản, ta chỉ ở bên cạnh giúp đỡ một chút“.
Hoàng Bắc Nguyệt nghe được lời của nàng, ngược lại có chút bội phục Phương di nương, quả nhiên năm đó trưởng công chúa đối tốt với nàng, ánh mắt nhìn người không sai, Phương di nương này là người có thể tin.
Chỉ tiếc, sinh ra một nữ nhi không tốt.
“Nương, phủ trưởng công chúa lớn như vậy, giao cho tiểu nha đầu Đông Lăng, có phải là không ổn không? “ Tiêu Linh vội vàng nói, trong lòng hận mẫu thân không biết tranh giành.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.