Chương 317: Phù quang rừng rậm (3)
Lộ Phi
11/11/2015
Chuyện tình đặt trên
tay nàng, núi vàng núi bạc, quyền thế giàu sang, nàng lại không biết quý trọng, không trách nhiều năm như vậy chỉ có thể ở Thúy Trúc uyển nho
nhỏ này chịu uất ức!
Phương di nương nói : “ Đông Lăng có nương thông minh, là người của quận chúa, nàng quản gia tự nhiên người người tâm phục”.
Tiêu Linh nói không được Phương di nương, hừ một tiếng, vẻ mặt khinh bỉ, làm người ta đau lòng!
Phương di nương không yên tâm nhìn nàng, cảnh báo một chút, tránh cho việc nàng ra ngoài cáo mượn oai hùm.
“Hai ngày nay Quận chúa giam Cầm di nương cùng Tuyết di nương, trong phủ không ai không phục, chỉ sợ sau này ai dám noi theo hai người đó, thì kết quả cũng như vậy !”.
Hoàng Bắc Nguyệt hiểu ý Phương di nương, cười nhạt: “ Ta không thích dưới mắt có người không sạch sẽ, sau này bắt được tuyệt không có đường sống! Ta muốn chỉnh đốn trật tự trong phủ, làm phiền Phương di nương “.
“ Quận chúa khách khí, ta chỉ giúp đỡ, quản gia chân chính là Đông Lăng cô nương”.
Đông Lăng cười, nhẹ phúc thân : “Sau này còn nhờ di nương chỉ điểm “.
Tiêu Linh nhìn ba người kẻ xướng người họa, trong lòng gấp gáp, Cầm di nương cùng Tuyết di nương không ở đây, Tiêu Vận, Tiêu Nhu, Tiêu Trọng Kỳ không còn phách lối, tại sao nàng vẫn không được nổi danh ?
“ Đại tỷ” Hoàng Bắc Nguyệt nhìn Tiêu Linh “ ta rời đi nửa tháng, Cầm di nương cùng Tuyết di nương trong lao, xin tỷ quan sát giúp”.
Tiêu Linh ngẩn ra, vội cười gật đầu :” Tam muội yên tâm, ta nhất định quan sát kỹ bọn họ! ”.
Phương di nương bất đắc dĩ nhìn nữ nhi của mình, lắc đầu thở dài, đều cùng một cha, Tiêu Linh ngu ngốc tưởng rằng chiếm tiện nghi có thể dọn dẹp Cầm di nương và Tuyết di nương, nàng tìm bọn họ phiền toái chọc người hận, cũng không tốt gì cho mình.
Nhưng nàng cũng không có biện pháp, nếu thông minh một chút, làm sao Hoàng Bắc Nguyệt sẽ để yên ?
Giao phó chuyện này xong, Hoàng Bắc Nguyệt trở về Dung Nguyệt Hiên, sắc trời đã tối, lại một ngày trôi qua, độc trong người Chiến Dã chưa hết, nàng còn muốn đi Phù Quang rừng rậm, trong một ngày nàng tìm đâu ra giải dược ?
Tâm tình không tốt, cơm tối cũng không muốn ăn, mở cuốn “ Bách Luyện Kinh ” lật qua lật lại, cũng không có manh mối, tâm tình càng phiền não không dứt.
“ Hoàng Bắc Nguyệt, không cần tìm, dù Độc Cô Dược Thánh có lợi hại, nhưng hắn vẫn là người, một thân học vấn cũng không đấu lại Thôn Thiên Hồng Mãng, đó là thần thú mà”.
Yểm yên lặng lâu nay, rốt cục cũng mở miệng.
“ Thần thú ? Con rắn này cắn ta, lại hại Chiến Dã trúng độc, ta nhất định không bỏ qua ! “ tay Hoàng Bắc Nguyệt hung hăng vỗ lên mặt bàn.
Mấy ngày nay phiền não chuyện nhà, tính tình có chút mất khống chế.
Yển hả hê nói : “Chỉ bằng ngươi muốn cùng Thôn Thiên Hồng Mãng đấu, còn non lắm! Nhưng mà nếu ngươi biết bí mật của Vạn Thú Vô Cương, có lẽ lại khác “.
“Hừ ! lão yêu quái, ngày đêm mong ta bái sư, ta bái ông ta làm thầy, ngươi vui sao? “
Phương di nương nói : “ Đông Lăng có nương thông minh, là người của quận chúa, nàng quản gia tự nhiên người người tâm phục”.
Tiêu Linh nói không được Phương di nương, hừ một tiếng, vẻ mặt khinh bỉ, làm người ta đau lòng!
Phương di nương không yên tâm nhìn nàng, cảnh báo một chút, tránh cho việc nàng ra ngoài cáo mượn oai hùm.
“Hai ngày nay Quận chúa giam Cầm di nương cùng Tuyết di nương, trong phủ không ai không phục, chỉ sợ sau này ai dám noi theo hai người đó, thì kết quả cũng như vậy !”.
Hoàng Bắc Nguyệt hiểu ý Phương di nương, cười nhạt: “ Ta không thích dưới mắt có người không sạch sẽ, sau này bắt được tuyệt không có đường sống! Ta muốn chỉnh đốn trật tự trong phủ, làm phiền Phương di nương “.
“ Quận chúa khách khí, ta chỉ giúp đỡ, quản gia chân chính là Đông Lăng cô nương”.
Đông Lăng cười, nhẹ phúc thân : “Sau này còn nhờ di nương chỉ điểm “.
Tiêu Linh nhìn ba người kẻ xướng người họa, trong lòng gấp gáp, Cầm di nương cùng Tuyết di nương không ở đây, Tiêu Vận, Tiêu Nhu, Tiêu Trọng Kỳ không còn phách lối, tại sao nàng vẫn không được nổi danh ?
“ Đại tỷ” Hoàng Bắc Nguyệt nhìn Tiêu Linh “ ta rời đi nửa tháng, Cầm di nương cùng Tuyết di nương trong lao, xin tỷ quan sát giúp”.
Tiêu Linh ngẩn ra, vội cười gật đầu :” Tam muội yên tâm, ta nhất định quan sát kỹ bọn họ! ”.
Phương di nương bất đắc dĩ nhìn nữ nhi của mình, lắc đầu thở dài, đều cùng một cha, Tiêu Linh ngu ngốc tưởng rằng chiếm tiện nghi có thể dọn dẹp Cầm di nương và Tuyết di nương, nàng tìm bọn họ phiền toái chọc người hận, cũng không tốt gì cho mình.
Nhưng nàng cũng không có biện pháp, nếu thông minh một chút, làm sao Hoàng Bắc Nguyệt sẽ để yên ?
Giao phó chuyện này xong, Hoàng Bắc Nguyệt trở về Dung Nguyệt Hiên, sắc trời đã tối, lại một ngày trôi qua, độc trong người Chiến Dã chưa hết, nàng còn muốn đi Phù Quang rừng rậm, trong một ngày nàng tìm đâu ra giải dược ?
Tâm tình không tốt, cơm tối cũng không muốn ăn, mở cuốn “ Bách Luyện Kinh ” lật qua lật lại, cũng không có manh mối, tâm tình càng phiền não không dứt.
“ Hoàng Bắc Nguyệt, không cần tìm, dù Độc Cô Dược Thánh có lợi hại, nhưng hắn vẫn là người, một thân học vấn cũng không đấu lại Thôn Thiên Hồng Mãng, đó là thần thú mà”.
Yểm yên lặng lâu nay, rốt cục cũng mở miệng.
“ Thần thú ? Con rắn này cắn ta, lại hại Chiến Dã trúng độc, ta nhất định không bỏ qua ! “ tay Hoàng Bắc Nguyệt hung hăng vỗ lên mặt bàn.
Mấy ngày nay phiền não chuyện nhà, tính tình có chút mất khống chế.
Yển hả hê nói : “Chỉ bằng ngươi muốn cùng Thôn Thiên Hồng Mãng đấu, còn non lắm! Nhưng mà nếu ngươi biết bí mật của Vạn Thú Vô Cương, có lẽ lại khác “.
“Hừ ! lão yêu quái, ngày đêm mong ta bái sư, ta bái ông ta làm thầy, ngươi vui sao? “
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.