Chương 310: Trả lại gấp mười lần (14)
Lộ Phi
11/11/2015
“Sao ta biết được à?
Mỗi ngày ngươi đưa thuốc cho ta, dược liệu trong thuốc là độc dược mãn
tính, ngày ngày phá hỏng thân thể, ngày hôm qua ngươi rốt cuộc không
nhịn được, bắt đầu hạ dược mạnh hơn, loại độc dược này cũng độc trước đó kết hợp, là có thể để cho ta bị chết không minh bạch, có đúng hay
không?”
Khuôn mặt Tuyết di nương trắng bệch, ngây ngẩn cà người trong một lúc ngắn ngủi rồi cười rộ lên đầy thê lương.
“Quả nhiên là ta đã xem thường ngươi …”
“Tuyết di bây giờ mới phát hiện, quả là hơi chậm một chút.” Hoàng Bắc Nguyệt nhếch khóe môi lên, tươi cười như là có một tầng hàn băng, “Tuy nhiên, Tuyết di vẫn chưa được thấy được ngày mà Nhị tỷ tỷ nở mày nở mặt, có phải không muốn chết hay không?”
“Hừ, ngươi muốn thế nào?”
“Muốn thế nào ư, ta chỉ muốn biết, vì sao ngươi lại phải hại mẫu thân của ta? Người nào khiến ngươi có lá gan to đến như vậy?”
Tuyết di nương kinh ngạc nhìn nàng, không nghĩ tới, không nghĩ tới ngay cả cái này nàng cũng biết ! Nha đầu kia, đến tột cùng từ khi nào đã bắt đầu tính kế bà? Như vậy mà bà lại bị lừa bịp đến nhiều năm như vậy!
“Hoàng Bắc Nguyệt, ngươi muốn biết? Có chết ta cũng không nói cho ngươi!”
Hoàng Bắc Nguyệt đứng lên, trên mặt đều là vẻ lạnh lẽo, một cước đem Tuyết di nương đá biến vào trong, “Không biết tốt xấu!”
Tuyết di nương giãy dụa đứng lên, cười điên cuồng: “Hoàng Bắc Nguyệt, ngươi cho rằng ta là kẻ ngu sao? Cho dù ta nói cho ngươi biết, ngươi cũng sẽ không bỏ qua cho ta! Ta thà rằng chết, cũng sẽ kéo ngươi chết theo!”
“Quả nhiên có cốt khí, Tuyết di cùng người bên ngoài kia thật là khác nhau!” Hoàng Bắc Nguyệt âm độc nói, “Không sai, cho dù ngươi nói, ta vẫn muốn giết ngươi! Tuy nhiên, nếu như ngươi đồng ý nói, ta sẽ cho ngươi toàn thây, nếu như không chịu nói…”
“Cũng chỉ có đường chết, có cái gì khác nhau?” Tuyết di nương ngoan cố, trong lư hương toát ra khói bụi khiến bà không ngừng ho khan.
Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng nhìn bà: “Tốt lắm, tiện nhân, Hủ Huyết đan này ít nhất là một tháng mới có thể hoàn toàn ăn mòn sạch sẽ ngươi, trong lúc này, Tuyết di nếu như chống giữ không được, thì hãy mau tự sát đi.”
Nàng sẽ không cho Tuyết di nương một cái chết thoải mái, như vậy thì quá tiện nghi cho bà ta rồi, cho bà ta nếm thử mùi vị của Hủ Huyết đan, giống như nhiều năm qua Hoàng Bắc Nguyệt cũng chịu sự hành hạ của đủ loại độc dược!
Thậm chí so với trước đó còn tàn nhẫn gấp vô số lần!
Người đắc tội với nàng, nàng sẽ trả lại cho kẻ đó gấp bội lần!
Hoàng Bắc Nguyệt ở bên ngoài phòng giam của Tuyết di nương bỏ thêm nguyên khí cấm chế, mới mang theo Đông Lăng rời đi.
Tiêu Vận trên mặt đất hôn mê trong chốc lát, mới chậm rãi chuyển người tỉnh lại, lập tức nhào tới phòng giam, vỗ như thế nào cũng không thể mở cửa, hô to: “Nương! Nương sao rồi?”
“Vận nhi…” Tuyết di nương bò đến, hai mắt đẫm lệ , muốn nắm lấy tay Tiêu Vận, nhưng lại bị nguyên khí cấm chế ngăn cách, như thế nào cũng không nắm lấy được.
“Nương, ta cứu ngươi! Ta tới cứu ngươi!” Tiêu Vận xuất ra băng vũ, ý đồ đem nguyên khí cấm chế kiên cố này đánh vỡ.
Tuyết di nương lắc đầu, nói : “Vô dụng, Vận nhi, đừng lo lắng, nương sẽ không khinh địch như vậy, sẽ không tiểu nhân đánh ngã! Còn có người có thể cứu ta, hiện tại, vẫn có một người có thể cứu ta…”
Tiêu Vận sụt sùi mũi hỏi: “Là ai, là ai? Là phụ thân sao?”
“Hừ, phụ thân ngươi? Ngay cả bản thân mình hắn cũng không giữ được!” Giờ phút này nhắc tới Tiêu Viễn Trình, Tuyết di nương chỉ thấy mặt hèn mọn, nữ nhân của mình cũng không thể bảo vệ được, thì làm sao tính là nam nhân?
“Người mà nương nói, Hoàng Bắc Nguyệt tuyệt đối không thể trêu vào! Chỉ cần một câu nói, nương sẽ không có việc gì.” Tuyết di nương vẻ mặt tự tin, có chút bệnh tật cười rộ lên.
Khuôn mặt Tuyết di nương trắng bệch, ngây ngẩn cà người trong một lúc ngắn ngủi rồi cười rộ lên đầy thê lương.
“Quả nhiên là ta đã xem thường ngươi …”
“Tuyết di bây giờ mới phát hiện, quả là hơi chậm một chút.” Hoàng Bắc Nguyệt nhếch khóe môi lên, tươi cười như là có một tầng hàn băng, “Tuy nhiên, Tuyết di vẫn chưa được thấy được ngày mà Nhị tỷ tỷ nở mày nở mặt, có phải không muốn chết hay không?”
“Hừ, ngươi muốn thế nào?”
“Muốn thế nào ư, ta chỉ muốn biết, vì sao ngươi lại phải hại mẫu thân của ta? Người nào khiến ngươi có lá gan to đến như vậy?”
Tuyết di nương kinh ngạc nhìn nàng, không nghĩ tới, không nghĩ tới ngay cả cái này nàng cũng biết ! Nha đầu kia, đến tột cùng từ khi nào đã bắt đầu tính kế bà? Như vậy mà bà lại bị lừa bịp đến nhiều năm như vậy!
“Hoàng Bắc Nguyệt, ngươi muốn biết? Có chết ta cũng không nói cho ngươi!”
Hoàng Bắc Nguyệt đứng lên, trên mặt đều là vẻ lạnh lẽo, một cước đem Tuyết di nương đá biến vào trong, “Không biết tốt xấu!”
Tuyết di nương giãy dụa đứng lên, cười điên cuồng: “Hoàng Bắc Nguyệt, ngươi cho rằng ta là kẻ ngu sao? Cho dù ta nói cho ngươi biết, ngươi cũng sẽ không bỏ qua cho ta! Ta thà rằng chết, cũng sẽ kéo ngươi chết theo!”
“Quả nhiên có cốt khí, Tuyết di cùng người bên ngoài kia thật là khác nhau!” Hoàng Bắc Nguyệt âm độc nói, “Không sai, cho dù ngươi nói, ta vẫn muốn giết ngươi! Tuy nhiên, nếu như ngươi đồng ý nói, ta sẽ cho ngươi toàn thây, nếu như không chịu nói…”
“Cũng chỉ có đường chết, có cái gì khác nhau?” Tuyết di nương ngoan cố, trong lư hương toát ra khói bụi khiến bà không ngừng ho khan.
Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng nhìn bà: “Tốt lắm, tiện nhân, Hủ Huyết đan này ít nhất là một tháng mới có thể hoàn toàn ăn mòn sạch sẽ ngươi, trong lúc này, Tuyết di nếu như chống giữ không được, thì hãy mau tự sát đi.”
Nàng sẽ không cho Tuyết di nương một cái chết thoải mái, như vậy thì quá tiện nghi cho bà ta rồi, cho bà ta nếm thử mùi vị của Hủ Huyết đan, giống như nhiều năm qua Hoàng Bắc Nguyệt cũng chịu sự hành hạ của đủ loại độc dược!
Thậm chí so với trước đó còn tàn nhẫn gấp vô số lần!
Người đắc tội với nàng, nàng sẽ trả lại cho kẻ đó gấp bội lần!
Hoàng Bắc Nguyệt ở bên ngoài phòng giam của Tuyết di nương bỏ thêm nguyên khí cấm chế, mới mang theo Đông Lăng rời đi.
Tiêu Vận trên mặt đất hôn mê trong chốc lát, mới chậm rãi chuyển người tỉnh lại, lập tức nhào tới phòng giam, vỗ như thế nào cũng không thể mở cửa, hô to: “Nương! Nương sao rồi?”
“Vận nhi…” Tuyết di nương bò đến, hai mắt đẫm lệ , muốn nắm lấy tay Tiêu Vận, nhưng lại bị nguyên khí cấm chế ngăn cách, như thế nào cũng không nắm lấy được.
“Nương, ta cứu ngươi! Ta tới cứu ngươi!” Tiêu Vận xuất ra băng vũ, ý đồ đem nguyên khí cấm chế kiên cố này đánh vỡ.
Tuyết di nương lắc đầu, nói : “Vô dụng, Vận nhi, đừng lo lắng, nương sẽ không khinh địch như vậy, sẽ không tiểu nhân đánh ngã! Còn có người có thể cứu ta, hiện tại, vẫn có một người có thể cứu ta…”
Tiêu Vận sụt sùi mũi hỏi: “Là ai, là ai? Là phụ thân sao?”
“Hừ, phụ thân ngươi? Ngay cả bản thân mình hắn cũng không giữ được!” Giờ phút này nhắc tới Tiêu Viễn Trình, Tuyết di nương chỉ thấy mặt hèn mọn, nữ nhân của mình cũng không thể bảo vệ được, thì làm sao tính là nam nhân?
“Người mà nương nói, Hoàng Bắc Nguyệt tuyệt đối không thể trêu vào! Chỉ cần một câu nói, nương sẽ không có việc gì.” Tuyết di nương vẻ mặt tự tin, có chút bệnh tật cười rộ lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.