Chương 311: Trả lại gấp mười lần (15)
Lộ Phi
11/11/2015
Tiêu Vận giống như là có hy vọng, hỏi: “Người đó là ai?”
Tuyết di nương mở miệng, vừa định nói, nhưng là chợt nhớ tới chuyện đáng sợ đó, đột nhiên lắc đầu: “Không thể nói! Không thể nói!”
Bộ dáng của nàng, coi bộ đã sắp điên lên, trên mặt dần dần xuất hiện vẻ thống khổ, nàng vỗ cửa lao nói với Tiêu Vận: “Vận nhi, ngươi mau đi, thứ này ngươi ngửi đã lâu, thật sự là không tốt.”
“Nhưng còn nương. . .”
“Không có việc gì , nhất định nương sẽ được cứu!” Hai mắt Tuyết di nương mở lớn, vừa là oán độc, vừa là thống khổ, chậm rãi lùi vào góc phòng giam, trong màn khói đặc của lư hương, không ngừng ho khan.
Bên ngoài địa lao, ánh mặt trời sáng lạn, chiếu rọi mọi nơi, nhưng không hề có cảm giác ấm áp dù chỉ một chút.
“Tiểu thư. . .” Đông Lăng nhìn bộ dáng hậm hực của nàng, có chút không yên lòng.
Hôm nay nàng mới biết được, hóa ra trường công chúa điện hạ qua đời, không chỉ có Tuyết di nương làm hại, sau lưng Tuyết di nương còn có người sai khiến!
“Người đứng ở phía sau sai khiến, nhất định ta sẽ tìm ra!” Hoàng Bắc Nguyệt kiên định nói.
Hốc mặt Đông Lăng đỏ lên, cúi đầu khóc nức nở vài tiếng.
“Đông Lăng, đừng khóc.” Hoàng Bắc Nguyệt chậm rãi nói.
Đông Lăng nghẹn ngào nói: “Đông Lăng không muốn khóc, nhưng mà. . . .”
“Cái gì mà nói không muốn khóc,chỉ cần trở nên mạnh mẽ, mạnh mẽ đến mức mặc kệ phát sinh chuyện gì, nước mắt cũng không được phép rơi xuống!” Nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt trong suốt mà kiên định.
“Vâng!” Đông Lăng lau khô nước mắt, thật sự đã ngừng khóc.
“Quận chúa!” Một gia đinh vội vã đã chạy tới.
Đông Lăng cả giận nói: “Có chuyện gì mà lại hô to gọi nhỏ?”
Hiện tại gia đinh trong phủ nhìn thấy Hoàng Bắc Nguyệt đều sợ hãi, bởi vậy cung kính nói: “Kính vương điện hạ phái người đến tặng lễ, nói muốn tạ lỗi với quận chúa, còn có, còn có. . . .”
“Còn có cái gì? Lề mà lề mề , còn gì nữa? !” Đông Lăng trừng mắt.
Gia đinh lập tức nói: “Còn có, Đình Úy đại nhân đã bắt lão gia lại, hiện tại xin mời quận chúa đi một chuyến.”
Tay Hoàng Bắc Nguyệt được Đông Lăng đỡ đột nhiên nắm chặt, trong lòng Đông Lăng cũng đột nhiên đau nhói, nhưng trên mặt vẫn vô cùng trấn tĩnh.
“Biết rồi, sai người đi đáp lễ Kính vương điện hạ, nói quận chúa tối hôm qua bị kinh hãi, đang ở trong phòng tĩnh dưỡng, lúc này rất bất tiện để đi gặp khách, hẹn ngày khác sẽ lại chuẩn bị ít lễ mọn đến bái kiến Kính vương.”
“Tuân lệnh” gia đinh được ra lệnh, cũng không dám ở lại lâu trước mặt Hoàng Bắc Nguyệt một thân sát khí lạnh như băng, vội vàng rời đi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đông Lăng tái nhợt, nhìn về phía Hoàng Bắc Nguyệt: “Tiểu thư, chúng ta. . .”
“Nếu Đình Úy đại nhân cho mời, chúng ta mau qua đó.” Hoàng Bắc Nguyệt vừa mở miệng, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng, nghe không ra cái gì không đúng.
Đông Lăng không thể làm gì khác hơn là gật đầu, đỡ tay Hoàng Bắc Nguyệt, chậm rãi hướng tới Lưu Vân các.
Đình Úy Tự đem người bao vây Lưu Vân các, bất luận kẻ nào cũng không thể tới gần, chỉ có người của Đình Úy Tự mới có thể đi vào để điều tra.
Mà lúc này, bên ngoài Lưu Vân các đã bắt không ít người của Tiêu gia quỳ trên mặt đất thẩm vấn.
Đình Úy Cảnh Trung này thật đúng là một nhân vật tàn nhẫn, ban ngày ban mặt như vậy mà để cho người của Đình Uý Tự hành hình với người của Tiêu gia, roi quật đều không nhẹ, nếu gặp phải ngoan cố, trực tiếp dùng đại hình!
Trong không khí phảng phất mùi máu tươi cùng huyết nhục cháy sém, tiếng kêu thảm thiết vang lên liên tiếp.
Cảnh Trung ôm tay lạnh mắt nhìn, nghe được có người báo lại Bắc Nguyệt quận chúa đã tới, liền lập tức vẫy tay, lệnh cho những người đó đem những người đang bị hành hình mang đi , không nên ở chỗ này làm kinh hãi tới Bắc Nguyệt quận chúa.
“Cảnh thúc thúc.” Hoàng Bắc Nguyệt nhìn thoáng qua những người đó, không phát hiện thấy Tiêu Viễn Trình.
Tuyết di nương mở miệng, vừa định nói, nhưng là chợt nhớ tới chuyện đáng sợ đó, đột nhiên lắc đầu: “Không thể nói! Không thể nói!”
Bộ dáng của nàng, coi bộ đã sắp điên lên, trên mặt dần dần xuất hiện vẻ thống khổ, nàng vỗ cửa lao nói với Tiêu Vận: “Vận nhi, ngươi mau đi, thứ này ngươi ngửi đã lâu, thật sự là không tốt.”
“Nhưng còn nương. . .”
“Không có việc gì , nhất định nương sẽ được cứu!” Hai mắt Tuyết di nương mở lớn, vừa là oán độc, vừa là thống khổ, chậm rãi lùi vào góc phòng giam, trong màn khói đặc của lư hương, không ngừng ho khan.
Bên ngoài địa lao, ánh mặt trời sáng lạn, chiếu rọi mọi nơi, nhưng không hề có cảm giác ấm áp dù chỉ một chút.
“Tiểu thư. . .” Đông Lăng nhìn bộ dáng hậm hực của nàng, có chút không yên lòng.
Hôm nay nàng mới biết được, hóa ra trường công chúa điện hạ qua đời, không chỉ có Tuyết di nương làm hại, sau lưng Tuyết di nương còn có người sai khiến!
“Người đứng ở phía sau sai khiến, nhất định ta sẽ tìm ra!” Hoàng Bắc Nguyệt kiên định nói.
Hốc mặt Đông Lăng đỏ lên, cúi đầu khóc nức nở vài tiếng.
“Đông Lăng, đừng khóc.” Hoàng Bắc Nguyệt chậm rãi nói.
Đông Lăng nghẹn ngào nói: “Đông Lăng không muốn khóc, nhưng mà. . . .”
“Cái gì mà nói không muốn khóc,chỉ cần trở nên mạnh mẽ, mạnh mẽ đến mức mặc kệ phát sinh chuyện gì, nước mắt cũng không được phép rơi xuống!” Nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt trong suốt mà kiên định.
“Vâng!” Đông Lăng lau khô nước mắt, thật sự đã ngừng khóc.
“Quận chúa!” Một gia đinh vội vã đã chạy tới.
Đông Lăng cả giận nói: “Có chuyện gì mà lại hô to gọi nhỏ?”
Hiện tại gia đinh trong phủ nhìn thấy Hoàng Bắc Nguyệt đều sợ hãi, bởi vậy cung kính nói: “Kính vương điện hạ phái người đến tặng lễ, nói muốn tạ lỗi với quận chúa, còn có, còn có. . . .”
“Còn có cái gì? Lề mà lề mề , còn gì nữa? !” Đông Lăng trừng mắt.
Gia đinh lập tức nói: “Còn có, Đình Úy đại nhân đã bắt lão gia lại, hiện tại xin mời quận chúa đi một chuyến.”
Tay Hoàng Bắc Nguyệt được Đông Lăng đỡ đột nhiên nắm chặt, trong lòng Đông Lăng cũng đột nhiên đau nhói, nhưng trên mặt vẫn vô cùng trấn tĩnh.
“Biết rồi, sai người đi đáp lễ Kính vương điện hạ, nói quận chúa tối hôm qua bị kinh hãi, đang ở trong phòng tĩnh dưỡng, lúc này rất bất tiện để đi gặp khách, hẹn ngày khác sẽ lại chuẩn bị ít lễ mọn đến bái kiến Kính vương.”
“Tuân lệnh” gia đinh được ra lệnh, cũng không dám ở lại lâu trước mặt Hoàng Bắc Nguyệt một thân sát khí lạnh như băng, vội vàng rời đi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đông Lăng tái nhợt, nhìn về phía Hoàng Bắc Nguyệt: “Tiểu thư, chúng ta. . .”
“Nếu Đình Úy đại nhân cho mời, chúng ta mau qua đó.” Hoàng Bắc Nguyệt vừa mở miệng, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng, nghe không ra cái gì không đúng.
Đông Lăng không thể làm gì khác hơn là gật đầu, đỡ tay Hoàng Bắc Nguyệt, chậm rãi hướng tới Lưu Vân các.
Đình Úy Tự đem người bao vây Lưu Vân các, bất luận kẻ nào cũng không thể tới gần, chỉ có người của Đình Úy Tự mới có thể đi vào để điều tra.
Mà lúc này, bên ngoài Lưu Vân các đã bắt không ít người của Tiêu gia quỳ trên mặt đất thẩm vấn.
Đình Úy Cảnh Trung này thật đúng là một nhân vật tàn nhẫn, ban ngày ban mặt như vậy mà để cho người của Đình Uý Tự hành hình với người của Tiêu gia, roi quật đều không nhẹ, nếu gặp phải ngoan cố, trực tiếp dùng đại hình!
Trong không khí phảng phất mùi máu tươi cùng huyết nhục cháy sém, tiếng kêu thảm thiết vang lên liên tiếp.
Cảnh Trung ôm tay lạnh mắt nhìn, nghe được có người báo lại Bắc Nguyệt quận chúa đã tới, liền lập tức vẫy tay, lệnh cho những người đó đem những người đang bị hành hình mang đi , không nên ở chỗ này làm kinh hãi tới Bắc Nguyệt quận chúa.
“Cảnh thúc thúc.” Hoàng Bắc Nguyệt nhìn thoáng qua những người đó, không phát hiện thấy Tiêu Viễn Trình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.