Phương Trượng

Chương 238: Đoạn Kiều độ kiếp

Hắc Thổ Mạo Thanh Yên

08/08/2019

Sương sớm bao phủ xuống Tây Hồ như mộng như ảo, trên thềm đá dẫn lên Đoạn Kiều lấm tấm một ít rêu xanh, Mộ Dung Thu Vũ giở cao quần, chậm rãi bước lên theo bậc thang.

Hôm nay, nàng đã chính thức rời khỏi nhà, trên vai có một cái bao nho nhỏ, bên trong có một ít đồ tế nhuyễn, lát nữa nàng sẽ trở về Thiên Nhai Hải Các.

Đi tới trên cầu, nhìn hòa thượng tuấn tú tựa lan can mà đứng cách đó không xa, Mộ Dung Thu Vũ nở một nụ cười, quả nhiên là hắn ở chỗ này.

Cũng không biết thế nào, Mộ Dung Thu Vũ tìm kiếm Hoắc Nguyên Chân tựa hồ trong lòng có linh cảm, sáng sớm Hoắc Nguyên Chân nói đến Tây Hồ dạo chơi một chút, lát nữa sẽ trở lại từ giã mình. Hắn vừa đi, Mộ Dung Thu Vũ lập tức theo ra ngoài, đi một mạch như vậy trong lúc không hay không biết đã tới Đoạn Kiều này.

Thấy Mộ Dung Thu Vũ đi tới, Hoắc Nguyên Chân mỉm cười không nói gì, chờ nàng đi tới bên người mới nói:

- Nàng muốn đi sao?

- Ừm, ta sẽ đi, không trở về nữa.

Mộ Dung Thu Vũ đưa tay ra, trong không khí có hơi nước ẩm ướt mơ hồ, khiến cho bàn tay lành lạnh, cảm giác thật thoải mái.

- Đã một thời gian ta không tới Tây Hồ này, lần trước tới đây chỉ mới mười lăm tuổi, Xuân đến Xuân đi, phong cảnh nơi này vẫn đẹp như vậy.

Nhìn cảnh đẹp trước mắt cùng giai nhân bên cạnh, Hoắc Nguyên Chân cũng lên tiếng ngâm nga:

- Xưa có bạch xà cùng Hứa Tiên, dẫn nước hồ ngập khắp Kim Sơn, Đoạn Kiều thành nơi đoạn trường ấy, nửa hồ mưa khói nửa đời duyên.

Hắn mới vừa cao hứng đọc mấy câu, Mộ Dung Thu Vũ lại chộp lấy tay của hắn:

- Nguyên Chân, không nên nói như vậy.

Nơi này không người, Hoắc Nguyên Chân cũng rất phóng túng, nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Mộ Dung Thu Vũ:

- Vì sao Thu Vũ lại nói như vậy?

- Chẳng qua là cảm thấy, ngươi nói cái gì chỗ đoạn trường, nửa đời duyên, có hơi không tốt.

Hoắc Nguyên Chân trầm mặc không nói, mình có thể nói với Mộ Dung Thu Vũ gì đây? Nữ tử này đã từng làm cho mình động tình cảm, nhưng mình cũng không dám khinh suất vượt qua cấm khu.

Nhưng mình lại phải tiếp cận Mộ Dung Thu Vũ, vì Tình Kiếp đáng chết kia.

Mặc dù không nói, nhưng tay hắn lại siết chặt tay Mộ Dung Thu Vũ hơn, phủ cả tay nàng trong lòng bàn tay mình, chỉ cảm thấy ấm áp mềm mại.

Mộ Dung Thu Vũ ngẩng đầu lên, vóc dáng Hoắc Nguyên Chân rất cao, mình cũng coi là tương đối cao nhưng phải ngẩng đầu mới có thể thấy rõ ràng mặt của hắn.

- Nguyên Chân, người thích cuộc sống thanh đăng cổ Phật như vậy sao?

- Cuộc sống Thiếu Lâm tự cũng không phải là khô khan như trong tưởng tượng của nàng, huống chi ta còn có rất nhiều chuyện chưa hoàn thành. Trước khi hoàn thành những chuyện này, bần tăng chỉ có thể là phương trượng Thiếu Lâm tự, sẽ không cân nhắc những chuyện khác.

Nghe thấy lời của Hoắc Nguyên Chân, Mộ Dung Thu Vũ có chút thương cảm, nhưng trong lời này lại ngấm ngầm để lộ ra một tin tức, khiến cho nàng cảm thấy có hy vọng.

- Nếu ngươi chán cuộc sống ở Thiếu Lâm tự, hoặc là không muốn làm hòa thượng nữa, Thu Vũ sẽ cùng người đi Tây Hồ Đoạn Kiều này, cùng người đi ngắm ở hoa đào nở ở Trường An.

Lời của thiếu nữ giống như lặng lẽ thú tội, gởi gắm tình cảm của mình một cách tự nhiên, hẳn là hắn có thể hiểu được ý nghĩa trong đó.

- Nếu thật có ngày đó, nhất định sẽ để cho Thu Vũ cùng đi.

Sương mù buổi sớm chưa hoàn toàn tan đi, trời chợt đổ mưa phùn lất phất. Trong sương khói mịt mờ, Mộ Dung Thu Vũ mở ra một chiếc dù đó mang theo bên mình, che cho hai người.

Xa xa một chiếc thuyền nhỏ lướt qua, người chèo đò vội vã, thuyền nhỏ vẽ ra trên mặt hồ một vệt sóng bạc thật dài.

Những tiếng hát nho nhỏ bay ra từ miệng người chèo đò, hai người không nghe rõ y hát những gì, cũng không cần nghe rõ.

- Phong cảnh thật là xinh đẹp...

Mộ Dung Thu Vũ phát ra một tiếng cảm thán.

Hoắc Nguyên Chân mỉm cười nói:

- Nàng có thấy không, người chèo đò kia cũng đang nhìn về phía chúng ta. Chúng ta đứng ở trên cầu ngắm phong cảnh, người dưới cầu ngắm chúng ta, rốt cục ai mới là phong cảnh, quả thật khó lòng biết được...

- Vậy ngươi tự định có được không?

- Nếu như chỉ có một mình Thu Vũ che dù mà đi, như vậy mới là phong cảnh đẹp nhất Yên Vũ Giang Nam này. Bất quá bần tăng vừa xuất hiện, tên đầu trọc này đã trở thành kẻ phá hoại phong cảnh.

Nghe thấy lời của Hoắc Nguyên Chân, tròng mắt Mộ Dung Thu Vũ đảo mấy vòng, bảo Hoắc Nguyên Chân cầm dù, còn nàng lấy trong bao ra thứ gì đó.

Hoắc Nguyên Chân vừa thấy lập tức ngẩn người ra, thì ra đây là một mái tóc giả.

- Đây là vật phải có trong lúc hành tẩu giang hồ của Thiên Nhai Hải Các chúng ta. Lúc trước ta tới Thiếu Lâm tự, không chỉ chuẩn bị y phục cho ngươi, còn chuẩn bị cho ngươi vật này, hy vọng người giả dạng làm một thiếu hiệp giang hồ. Nhưng ngươi không đồng ý, vật này cũng không có tác dụng gì, hôm nay người đội lên cho ta nhìn một chút đi.

- Đội thứ này…

- Đội lên đi, hãy đội một lúc ở nơi này, không nên làm kẻ phá hoại phong cảnh.

Hoắc Nguyên Chân bất đắc dĩ cười khổ một cái, hai tay che dù, hơi cúi đầu, mặc cho Mộ Dung Thu Vũ đội mái tóc giả lên cho mình.



Sau khi đội xong, Mộ Dung Thu Vũ cứ nhìn chằm chằm Hoắc Nguyên Chân, ánh mắt có vẻ kỳ quái.

- Thu Vũ, trông bần tăng rất quái lạ sao?

- Không, rất dễ nhìn, thì ra ngươi có tóc lại dễ nhìn như vậy.

Mộ Dung Thu Vũ lắc đầu một cái, đột nhiên tựa hồ có chút thương cảm, nói với Hoắc Nguyên Chân:

- Từ khoảnh khắc ngươi cho Thu Vũ tự do, Thu Vũ cũng không còn tự do chân chính nữa.

Nói xong câu này, rốt cục Mộ Dung Thu Vũ lấy hết can đảm nói với Hoắc Nguyên Chân:

- Nguyên Chân, phương trượng của ta, ngươi có hiểu ý của Thu Vũ không?

Những lời này Hoắc Nguyên Chân đã hiểu, hắn cắn chặt răng, cuối cùng lên tiếng đọc:

- Sao sáng đêm qua gió lộng không...

Mộ Dung Thu Vũ biết bài thơ này, nghe thấy Hoắc Nguyên Chân nói như thế, rốt cục nàng nở một cười ngọt ngào, tiếp lời ngâm:

- Bên Tây lầu vẽ quế đường Đông.

- Thân nào cánh phượng bay muôn sắc.

Nói ra câu này, Hoắc Nguyên Chân cảm thấy trong lòng nhẹ nhàng thoải mái. Rốt cục cũng mở miệng, rốt cục cũng nói rồi, giờ phút này có cảm giác nhẹ nhàng như vừa để một tảng đá ngàn cân xuống.

Mộ Dung Thu Vũ lần nữa kéo tay của Hoắc Nguyên Chân:

- Tâm sẵn sừng tê điểm cảm thông.

(Bài Vô Đề nhị thủ của Lý Thượng Ẩn.

Sao sáng đêm qua gió lộng không

Bên Tây lầu vẽ quế đường Đông

Thân nào cánh phượng bay muôn sắc

Tâm sẵn sừng tê điểm cảm thông

Chuốc rượu xuân nồng ngồi cách biệt

Chia bên đùa bắn dưới đèn hồng

Ôi nghe trống giục đi chầu chúa

Phóng ngựa lên đài tựa cỏ bồng.

Dịch: Đông A.)

Dù đó rơi xuống trong mưa lất phất, từ trên Đoạn Kiều rơi xuống nước, cuốn theo dòng nước như lục bình trôi.

- Nguyên Chân, không biết là tại sao kể từ sau khi chia tay với người ở Trường An, trong lòng ta luôn có cảm giác ràng buộc với người. Nói là tới Thiếu Lâm đưa bạc cho người, thật ra là vì ta nôn nóng rất muốn được gặp người càng sớm càng tốt. Cảm giác này có lúc làm cho ta rất khó chịu, hơn nữa thỉnh thoảng còn làm ta đau nhói trong tim.

b4chng0cs4ch.c0m | Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương

Rốt cục Mộ Dung Thu Vũ chậm rãi nhích tới gần Hoắc Nguyên Chân, tựa sát vào trong ngực của hắn một cách tự nhiên, hai tay vòng qua ôm hắn, mặc cho bộ ngực mềm mại của mình ép sát vào ngực hắn. Cảm giác tim áp sát tim như vậy làm cho nàng cảm thấy hết sức ấm áp.

Hoắc Nguyên Chân cũng không biết tại sao, giờ khắc này lại có thể cảm nhận được suy nghĩ trong lòng Mộ Dung Thu Vũ. Vẻ mê hoặc, cơn đau nhói trong tim của nàng, hắn lại có thể cảm nhận được rõ ràng.

Tại sao?

Chuyện này có vẻ không hợp với lẽ thường.

Vì muốn nghiệm chứng, Hoắc Nguyên Chân hỏi một câu:

- Thu Vũ, có phải nàng đang suy nghĩ, tại sao ta còn không ôm lấy nàng hay không?

Mộ Dung Thu Vũ trong nháy mắt liền đỏ mặt, xấu hổ gật đầu một cái:

- Ta cảm thấy người đang nghĩ, phải chăng là ta nên ôm lấy nàng không?

Hoắc Nguyên Chân nghe tim mình đập như trống trận, mình làm được rồi sao?

Lúc này, Hệ Thống trong cơ thể hắn đột nhiên truyền tới thanh âm nhắc nhở:

- Tình Kiếp độ kiếp thành công, Cửu Dương chân kinh giữ lại.

Hoắc Nguyên Chân ngây cả người, không ngờ rằng thành công như vậy, có vẻ như Tình Kiếp này không khó.

Hắn vội vàng tra xét Hệ Thống một chút, hạng mục Tình Kiếp đã mờ đi, lúc hắn tra xét, hạng mục này đã không có chút phản ứng nào.

Tại sao không thể tra xét?



Chẳng lẽ mình độ kiếp quá nhanh, Hệ Thống cảm thấy Tình Kiếp không có uy lực gì đối với mình, cho nên hủy bỏ hạng mục này sao?

Hủy bỏ càng tốt, tránh cho mình phải luôn luôn lo lắng đề phòng.

Hoắc Nguyên Chân cảm giác được lần này có thể độ kiếp thành công, tựa hồ có thành phần ngoài ý muốn trong đó.

Giữa mình và Mộ Dung Thu Vũ, trong chỗ u minh tựa hồ thật sự có một mối liên lạc nội tâm nào đó. Kể từ khi ly biệt ở Trường An, mình cũng đã có cảm giác này, bất quá dường như cảm giác của Mộ Dung Thu Vũ còn mạnh mẽ hơn mình.

Yếu tố này trở thành phần mấu chốt nhất lúc độ kiếp. Hơn nữa bây giờ Mộ Dung Thu Vũ ở trong lòng mình, càng làm cho hiệu quả của yếu tố này phát huy đến cực hạn, hai người thật sự có thể cảm giác được suy nghĩ trong lòng đối phương.

Hơn nữa Mộ Dung Thu Vũ nói lúc nàng nghĩ đến mình, ngực sẽ đau, càng làm cho Hoắc Nguyên Chân sinh lòng nghi hoặc.

- Nguyên Chân, ta cảm thấy trong lòng người rất loạn, nhưng dường như cũng rất vui vẻ, người đang suy nghĩ gì vậy?

Mộ Dung Thu Vũ ngẩng đầu đẹp lên, chỉ cách trước mắt Hoắc Nguyên Chân mấy tấc, hơi thở thơm như hoa lan.

- Ta đang suy nghĩ, làm sao có thể cho Thu Vũ không đau lòng nữa.

- Còn gì nữa không, vì sao người vui vẻ!

- Vui là vì ta vừa thoát khỏi một sự trói buộc, có lẽ sau này sẽ không bị thứ này tiếp tục trói buộc nữa. Thu Vũ nàng được tự do, ta cũng được tự do, cho nên ta rất vui vẻ.

- Thứ gì trói buộc ngươi, ngươi làm thế nào thoát được?

- Vốn là ta không biết làm thế nào thoát khỏi, may nhờ có Thu Vũ nàng.

- Nhờ có ta? Tại sao?

- Bởi vì nàng dũng cảm ôm ta một cái, cho nên thứ trói buộc này đã bị ta thoát khỏi.

Sắc mặt Mộ Dung Thu Vũ ửng đỏ:

- Không hiểu người đang nói cái gì, nhưng nếu là nhờ ta, vậy người phải làm sao cảm tạ ta đây?

Hoắc Nguyên Chân rốt cục chậm rãi đưa tay ra, ôm Mộ Dung Thu Vũ vào lòng. Cái ôm này của Mộ Dung Thu Vũ đã giúp cho mình độ kiếp thành công, vậy hãy để cho giờ khắc ấm áp yên lặng này kéo dài lâu hơn một chút.

Mộ Dung Thu Vũ tựa đầu vào ngực hắn, nàng vẫn không biết rõ lòng của Hoắc Nguyên Chân, nhưng nàng không muốn hỏi, nàng biết Hoắc Nguyên Chân có chỗ khó xử. Hắn là phương trượng Thiếu Lâm tự, rất nhiều chuyện đều là thân bất do kỷ, nếu mình mở miệng hỏi han quá nhiều, khó tránh khỏi sẽ làm cho hắn rơi vào tình thế khó xử, như vậy cũng rất tốt. Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương

Hôm nay từ biệt, chẳng biết lúc nào gặp lại nhau, chỉ mong hắn sẽ không quên mình là tốt rồi.

Chân trời, một chấm đen lẩn quẩn ở phía xa, phát ra một tiếng ưng gáy, truyền tới tại Hoắc Nguyên Chân.

Là Kim Nhãn Ưng tới! Thiếu Lâm có chuyện rồi sao?!

Không, hắn thông qua liên lạc tâm linh với Kim Nhãn Ưng, có thể cảm giác được mặc dù khẩn cấp, nhưng trước mắt Thiếu Lâm vẫn vô sự.

Nhưng nhất định mình phải trở về xử lý, nhìn Mộ Dung Thu Vũ trong lòng giống như con mèo nhỏ, một nỗi buồn ly biệt mơ hồ dâng lên trong lòng Hoắc Nguyên Chân.

Số mạng! Hắn chỉ muốn thoát khỏi số mạng trói buộc.

Thiếu Lâm nhất định phải càng thêm lớn mạnh! Mình quyết định phải tranh thủ chức Minh chủ võ lâm!

b4chng0cs4ch.c0m | Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương

Kim Nhãn Ưng vỗ cánh bay lên không, trong sương khói mịt mờ bay thẳng tận mây cao. Người chèo đò trên Tây Hồ kinh hãi ngẩn người nhìn trời, có người ngồi trên lưng chim bay đi, chuyện này đã vượt khỏi nhận biết của y, ngay cả mái chèo rơi xuống nước cũng không phát hiện.

Liếc mắt nhìn bóng hồng xinh đẹp trên Đoạn Kiều, Hoắc Nguyên Chân nghe lòng chua xót, ái biệt ly đã không phải là diễn ra lần đầu tiên, mình nhất định phải làm quen và kiên cường mới được.

Trong khoảnh khắc hắn và Kim Nhãn Ưng lẫn vào trong mây, dường như thấy Mộ Dung Thu Vũ đưa tay ôm ngực, hẳn là nàng lại đau tim.

Phải coi trọng tình huống kỳ quái này mới được, nhưng hiện tại Hoắc Nguyên Chân không có manh mối gì, chỉ có thể hy vọng sau khi Mộ Dung Thu Vũ trở lại Thiên Nhai Hải Các, có thể giải quyết được vấn đề đau tim này.

Hắn cố gắng khống chế lực chú ý, tập trung suy nghĩ tin tức Kim Nhãn Ưng vừa mang tới.

Chiến cục Lạc Dương đã hoàn toàn tiến vào vũng lầy, vốn là phía Tuần phủ Sơn Đông đã đem binh đi giáp công Quan Thiên Chiếu, nhưng Tây Bắc Mã tướng quân cũng đồng thời xuất binh, hoàn toàn giơ cao đại kỳ tạo phản, khiến cho triều đình không thể không rút quân từ chiến trường Lạc Dương trở về cứu viện.

Bọn họ rút binh trở về khiến cho Quan Thiên Chiếu có được dư lực đối phó áp lực đến từ Sơn Đông, làm cho binh lực hai phe ở chiến trường Lạc Dương lần nữa ở vào thế cân bằng, vẫn tiếp tục giậm chân tại chỗ. Triều đình không đánh hạ được Lạc Dương, Quan Thiên Chiếu cũng không đủ sức đánh tan quân đội triều đình.

Những chuyện này là chiến cục hiện tại, nhưng bây giờ bên Thiếu Lâm tự cũng có nguy hiểm.

Thân binh vệ đội của Quan Thiên Chiếu có tới một ngàn người, là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, đã rời khỏi phủ Trịnh Châu.

Vốn là mọi người cho là cánh quân này sẽ tiến vào chiến trường Lạc Dương, nhưng ngàn vạn lần không nghĩ tới cánh quân này lại đóng ở Đăng Phong huyện, hơn nữa còn nhiều lần phái ra kỵ binh trinh sát, tra xét Lục Dã trấn.

Đồng thời trinh sát, thậm chí bọn họ còn chiêu mộ nhân thủ ở Đăng Phong huyện. Sau khi Thiên Đạo Minh giải tán, một ít thể lực giang hồ còn sót lại lục tục gia nhập.

Đồng thời bọn họ còn chiêu mộ tráng đinh khắp nơi, hứa sẽ thưởng cho vàng bạc hậu hĩnh, tuyên bố ra bên ngoài là muốn tiến vào chiến trường Lạc Dương.

Chuyện này làm cho Tô Xán ở Cái Bang coi trọng, lo lắng mục tiêu của đối phương là Thiếu Lâm tự, liền truyền tin tức về núi Thiếu Thất.

Tín hiệu báo nguy này truyền tới Thiếu Lâm tự, Kim Nhãn Ưng lập tức rời khỏi núi Thiếu Thất, bằng vào tâm linh cảm ứng giữa nó và Hoắc Nguyên Chân bay thẳng tới Hàng Châu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Phương Trượng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook