Phương Trượng

Chương 276: Mật tông Thiền tông

Hắc Thổ Mạo Thanh Yên

25/08/2019

Nghe thấy An Như Huyễn cũng khuyên mình như vậy, rốt cục Hoắc Nguyên Chân gật đầu một cái:

- Đã như vậy, bần tăng sẽ thử xem rốt cục Linh Lung kỳ cục này có gì huyền diệu.

Sau khi đã định như vậy, mấy người đi tới trước Kỳ Cục cốc.

Cửa vào cốc này rất nhỏ, chỉ có thể cho phép hai ba người thông qua, trước cửa có dựng một tấm bảng trên viết mấy chữ “Mồng Năm khai cốc”.

Bản thân tấm bảng không có bất kỳ lực lượng gì, nhưng chỉ mấy chữ như vậy lại có thể ngăn cản những người muốn vào cốc. Có thể thấy được Tư Bột Thác thượng nhân Mật tông này vẫn rất có lực uy hiếp ở Thiên Sơn địa khu.

Ít nhất không ai cố ý tới tìm phiền phức.

Mặc dù nơi này viết mồng Năm khai cốc, nhưng lúc này nơi này cũng không có bất cứ người nào tới, trên đất phủ một tầng tuyết trắng thật dày, hoàn mỹ không tỳ vết, một dấu chân cũng không có.

- Xem ra Tôn Sơn kia còn chưa tới.

Hoắc Nguyên Chân gật đầu, đứng ở cửa cốc đang muốn nói chuyện, đột nhiên bên trong truyền đến tiếng bước chân.

Mấy người nhìn lại, chỉ thấy một lão tăng râu tóc bạc trắng từ bên trong đi ra.

Một thân tăng bào màu vàng đất khó coi, giống như Thiếu Lâm tự lúc chưa cải cách.

Bất quá đôi mắt lấp lánh hữu thần, vừa nhìn đã biết là hạng người nội lực tinh хảо.

Lão tăng nhìn mấy người một cái.

Đây chính là Tư Bột Thác thượng nhân, đối với mấy người trước mắt này, lão nhận ra Lam Hi. Bởi vì trước kia Lam Hi đã từng tới thử phá cục, đáng tiếc y không có thần lực trời sinh, không có tư cách đó.

Nhưng Tư Bột Thác thượng nhân vẫn nhìn y, cười nói:

- A Di Đà Phật, vị Lam thí chủ này không phải là Thánh Hòa giáo Tả Tôn Giả Lam Hi sao? Thế nào, hôm nay có hứng thú trở lại thử một chút sao?

Lam Hi vội vàng khoát tay:

- Không cần, hôm nay không phải là Lam mỗ đến phá cuộc cờ của thượng nhân, mà là người khác.

Ánh mắt Tư Bột Thác thượng nhân dừng lại trên người An Như Huyễn, không khỏi thở dài nói:

- Mặc dù nhìn qua nữ oa này trẻ tuổi, nhưng công lực cực cao, đã không kém bao nhiêu so với bần tăng, chắc là có trú nhan thuật.

- Thượng nhân, đây là chủ nhân Linh Tiêu cung, An cung chủ.

- A, không ngờ lại là thủ lãnh một phái, bất quá bần tăng vẫn phải nói một câu, Kỳ Cục cốc không nhận nữ khách, bởi vì nữ khách khẳng định không cách nào di động con cờ, hơn nữa nữ thí chủ cũng không có khả năng trở thành lãnh tụ Mật tông ta.

An Như Huyễn nói:

- Thượng nhân chớ nên hiểu lầm, lần này tới phá cuộc cờ của lão không phải là ta, là hắn.

Nói xong An Như Huyễn chỉ chỉ Hoắc Nguyên Chân, Tư Bột Thác thượng nhân liếc mắt nhìn, kinh ngạc nói:

- Lại là người đồng môn, hơn nữa bần tăng xem khí độ ngươi, phải là người trong thiền môn.

Hoắc Nguyên Chân mỉm cười lắc đầu:

- Giờ phút này bần tăng không phải là người thiền môn gì cả, mục đích bần tăng tới đây chính là hy vọng có thể phá giải tàn cuộc của lão, cũng giúp cho lão hoàn toàn giải thoát.

Tư Bột Thác thượng nhân cất tiếng cười ha hả:

- Nếu người thật sự có thể phá giải Linh Lung kỳ cục này, như vậy bần tăng sẽ tôn người làm chủ nhân Mật tông.

Hoắc Nguyên Chân cười một cái, nói với Tư Bột Thác thượng nhân:

- Tuy rằng nói như thế, chẳng qua là bần tăng rất khó tin tưởng lão có thể đại biểu Mật tông...

Tư Bột Thác thượng nhân không có lên tiếng, chẳng qua là đưa tay vào trong ngực lấy ra một quyển sách.

Lão khẽ vẫy vẫy mấy cái:

- Đây là phương pháp tu luyện Long Tượng Bát Nhã công tầng thứ mười Một tông ta, không phải là thủ tịch trưởng lão không thể học tập, không biết vật này có thể chứng minh thân phận bần tăng được chăng?

Long Tượng Bát Nhã công tầng thứ mười, không thể nghi ngờ là quý báu, nhưng trong mắt Hoắc Nguyên Chân không đáng kể gì, hắn bèn lên tiếng nói:

- Nếu thượng nhân đã lấy ra chứng cớ, bần tăng có thể nào không vào cốc thử một lần!

Kỳ Cục cốc là một tuyết cốc, diện tích không lớn, bên trong có một gian nhà nhỏ là chỗ ở của Tư Bột Thác thượng nhân.

Thấy gian nhà nhỏ lẻ loi trong tuyết cốc, trong lòng Hoắc Nguyên Chân âm thầm bội phục.

Đây mới thật sự là khổ tu, một người sống ở chỗ này mấy chục năm chưa từng rời đi, không phải là người có đại nghị lực không thể làm được.

Cuộc cờ nằm ở trung tâm sơn cốc, nơi này được dọn thành một mảnh đất bằng phảng trống trải, trên đó dày đặc những con cờ cực lớn hai màu đen trắng.



Hoắc Nguyên Chân đứng từ xa liếc mắt nhìn, lập tức cũng cảm giác được, chỉ sợ là mình không phá giải được cuộc cờ này.

Mặc dù trước kia hắn cũng chơi qua cờ vây, nhưng không phải là cao thủ gì cả, vừa nhìn vào cuộc cờ này lập tức đầu lớn như cái đấu.

Nhưng hiện tại Tư Bột Thác thượng nhân đã theo bên cạnh, nói với Hoắc Nguyên Chân:

- Nếu như đã tới, xin mời vào cục đi, ngươi cầm cờ trắng.

Hoắc Nguyên Chân không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt đi lên phía trước, tới trước bàn cờ cực lớn này.

- Lão nạp phải nhắc nhở một câu, không thể sử dụng nội lực di chuyển con cờ này, nếu không mặc dù người phá cuộc cờ, vậy cũng coi là thua.

Nhìn qua cục diện bàn cờ một chút, thấy đi thế nào cũng là cờ trắng sẽ thua, Hoắc Nguyên Chân suy nghĩ một chút:

- Phá cuộc cờ này nhất định phải cầm cờ trắng sao? Chúng ta đổi bên có được không?

Tư Bột Thác thượng nhân ngẩn người một chút:

- Nhất định phải cầm cờ trắng.

Thấy thủ đoạn bất thành, Hoắc Nguyên Chân không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt kiên trì, tiện tay lấy một quân trong đống cờ trắng ở gần đó tới.

Dù sao cũng là nghiên cứu không hiểu, Hoắc Nguyên Chân dứt khoát đặt con cờ trắng xuống một vị trí nhìn như không quá mấu chốt, nhưng khoảng cách tương đối xa.

Tư Bột Thác thường nhận thấy cử động của Hoắc Nguyên Chân, lập tức hai mắt sáng lên.

Đợi Hoắc Nguyên Chân đi xong một quân, lão cũng cầm một quân đen lên, tìm một vị trí đặt xuống.

Sau khi lão đi xong quân này, Hoắc Nguyên Chân cũng không cân nhắc cụ thể nên đi như thế nào, trực tiếp chạy tới chỗ đống cờ trắng, mang một quân chạy trở về, tìm một chỗ đặt xuống rất nhanh.

Thấy đối phương đi cờ nhanh như vậy, chắc là đã có nắm chắc, Tư Bột Thác thượng nhân cũng không dám khinh thường, lập tức chạy về mang một quân cờ đặt xuống.

Hai người chạy tới chạy lui như con thoi, Hoắc Nguyên Chân đi cờ loạn cả lên, Tư Bột Thác thượng nhân lại cân nhắc khá kỹ.

Trước kia người tới phá cục cũng không ít, nhưng không một ai không phải là trải qua suy tính cẩn thận mới có thể đi một bước, còn chưa từng có ai đi cờ nhanh như Hoắc Nguyên Chân.

Mặc dù Tư Bột Thác thượng nhân đã nghiên cứu thông suốt cuộc cờ này, nhưng vẫn là lần đầu tiên đụng phải đối thủ đi cờ nhanh như vậy, trong lúc nhất thời cũng không rõ lộ số đối phương, chỉ lo đánh cờ.

Hai người mỗi người chạy mấy chục chuyến, Hoắc Nguyên Chân nhắm mắt đi bừa rốt cục rơi vào thế bị động.

Mặc dù chơi cờ vây không phải là lợi hại, nhưng hắn cũng hiểu mình sắp thua, đối phương vừa mới đi một nước cờ đen hoàn toàn ngăn chặn đường đi của mình.

Bất quá Hoắc Nguyên Chân tự có biện pháp của hắn, ngược lại chạy nhanh hơn, dời con cờ tới cơ hồ là bỏ xuống bỏ chạy, trở về lấy quân kế tiếp trong khi chờ đợi Tư Bột Thác thượng nhân đi lượt của lão.

Tư Bột Thác thượng nhân thấy tốc độ của đối phương càng lúc càng nhanh, cũng không dám đi chậm, chạy tới chạy lui thật nhanh.

Bởi vì chạy quá nhanh quá nôn nóng, lão không phát hiện ra Hoắc Nguyên Chân thừa dịp lão xoay người lại, lặng lẽ dời vị trí một con cờ trắng ở vị trí mấu chốt.

Đổi vị trí một con cờ lập tức thiên biến vạn hóa, con rồng cờ trắng nháy mắt sống lại, đã chuẩn bị giương nanh múa vuốt cắn trả cờ đen.

Đi thêm ba bốn nước nữa, Tư Bột Thác thượng nhân bận rộn đang định lên tiếng nói chuyện, đột nhiên sắc mặt đại biến.

- Ủa...

Lão vội vàng đi tới trước con cờ của mình, có vẻ không dám tin tưởng là mình đi nước cờ này.

Mới vừa rồi rõ ràng không phải là vị trí này.

Lúc này, Hoắc Nguyên Chân lại xách một con cờ chạy trở lại, nói với Tư Bột Thác thượng nhân:

- Thượng nhân, vì sao lại không đi?

Sắc mặt Tư Bột Thác thượng nhân khó coi ngẩng đầu lên:

- Người chơi gian lận!

- A Di Đà Phật, thượng nhân nói thế, bần tăng có chỗ không hiểu, bần tăng chơi gian lận thế nào?

- Ngươi còn dám giảo biện sao, rõ ràng mới vừa rồi ta đi ở ô này, vì sao hiện tại lại chạy đến đây?

Hoắc Nguyên Chân liếc mắt nhìn, thuận miệng nói:

- Tại sao lại như vậy, bần tăng cũng không biết.

Sắc mặt Tư Bột Thác thượng nhân thoạt trắng thoạt xanh, vô cùng tức giận về hành vi vô sỉ của Hoắc Nguyên Chân.

Đã tới nước này đã không có cách nào tiếp tục cuộc cờ nữa, nếu còn tiếp tục không biết phải chơi bao lâu.

Hoắc Nguyên Chân nói:



- Không biết hôm nay bần tăng có thể coi là phá cục hay không?

Rốt cục Tư Bột Thác thượng nhân cũng là cao tăng, hô hấp vài lần đã bình tâm tĩnh khí trở lại.

- Đi đến nước này, thật ra thì người đã phá cục, mặc dù người sử dụng phương pháp gian lận, nhưng lúc ấy lão nạp không có phát hiện, cũng coi như người thành công. Dĩ nhiên nếu dựa theo tiêu chuẩn nghiêm khắc, người chưa phá được cục này.

- A Di Đà Phật! Thượng nhân nói chí phải, quả thật bần tăng giở thủ đoạn cho nên coi như không phá được cục này, có chỗ đường đột, kính xin thượng nhân tha lỗi.

- A Di Đà Phật!

Tư Bột Thác thượng nhân chắp tay làm lễ, ý bảo không sao.

- Bần tăng chưa phá cục được, vì vậy cáo từ.

Hoắc Nguyên Chân thấy thời gian trôi qua cũng đã lâu, trong lòng thắc thỏm không biết ngoài cốc có bắt được Tôn Sơn chưa, cho nên muốn cáo từ rời đi.

Không ngờ Tư Bột Thác thượng nhân lại nói:

- Vị tiểu sư phụ này, Long Tượng Bát Nhã Công ngươi là học của ai?

Hoắc Nguyên Chân sớm biết đối phương sẽ có câu hỏi này, bình thản đáp:

- Long Tượng Bát Nhã Công là sự phụ bần tăng lưu lại một quyển bí tịch, ba năm trước đây bần tăng phát hiện sách này, mới bắt đầu luyện tập, Thiếu Lâm đệ tử ta hôm nay cũng đều tu luyện công phu này.

- Thiếu Lâm...

Tư Bột Thác thượng nhân suy nghĩ một chút:

- Phải chăng là Thiếu Lâm tự ở vào Nam phương Phủ Điền?

- Cũng không phải, Thiếu Lâm tự bần tăng mới xây không bao lâu, ở vào Hà Nam Tung Sơn.

Tư Bột Thác thượng nhân không quan tâm Thiếu Lâm tự Hoắc Nguyên Chân ở địa phương nào, thứ lão quan tâm là Long Tượng Bát Nhã Công của Hoắc Nguyên Chân.

- Bần tăng thấy Long Tượng Bát Nhã Công tiểu sư phụ ngươi tựa hồ đã rất có hỏa hầu, con cờ ngàn cân này, ít nhất cũng phải có Long Tượng Bát Nhã Công tầng năm đỉnh phong mới có thể di động, mà ngươi nhấc lên tựa hồ rất dễ dàng, hắn là đã có Long Tượng Bát Nhã Công tầng sáu?

- Bần tăng bất tài, tầng bảy định phong mà thôi.

Thật ra thì trong lòng Tư Bột Thác thượng nhân đã có phán đoán, chẳng qua là lão mới vừa nghe nói hòa thượng này mới học Long Tượng Bát Nhã Công ba năm, quả thật không dám tin tưởng đối phương đã tu luyện Long Tượng Bát Nhã Công tầng bảy, hiện tại nghe thấy đối phương chính miệng chứng thật, cho dù là lão kiến thức rộng rãi hôm nay cũng bị chấn động thật mạnh.

Thiên tài! Đáng tiếc là Thiền tông.

Lão bày ra Linh Lung kỳ cục ở chỗ này thật chính là đang tìm một thiên tài chân chính, thích hợp nhất đảm nhiệm địa vị chủ nhân Mật tông.

Đây chính là nhiệm vụ của lão, cái gọi là cuộc cờ chỉ là một khảo nghiệm, hơn nữa khảo nghiệm không phải là kỳ nghệ chân chính, mà là trí tuệ và căn cơ.

Tiểu hòa thượng trước mắt này hết sức can đảm, đủ thông minh, có thể qua mặt cả mình, hơn nữa không ngờ rằng tu luyện tới tầng bảy Long Tượng Bát Nhã công, quả thật là kỳ tài từ trên trời giáng xuống, đưa tới trước mặt mình.

Lúc này Tư Bột Thác thượng nhân thật sự hy vọng người trước mắt là một người bình thường, cho dù là một đạo sĩ cũng còn hay hơn một hòa thượng.

Người Thiền tông làm chủ nhân Mật tông, sợ là các trưởng lão khác bên trong Mật tông không cách nào tiếp nhận.

- Tiểu sư phụ, ngươi có biết ý bần tăng bày ra cuộc cờ này không?

- Dĩ nhiên biết.

- Ngươi thân là người Thiền tông, nếu biết được ý cuộc cờ này vẫn còn tới thử, người làm như vậy, e rằng người Thiền tông các ngươi cũng sẽ không tán đồng.

- Bần tăng đã từng gặp qua một vị Mật tông Cổ Nhạc Pháp Vương, cũng từng tham khảo qua chuyện Thiền tông Mật tông. Bần tăng cho là Thiền tông Mật tông vốn là một nhà, chỉ là bởi vì quan hệ văn hóa địa vực khiến cho hôm nay tạo thành hai lưu phái, bên này là hòa thượng, bên kia là Lạt Ma, bên này là thiền sư, bên kia là Pháp Vương.

- Nhưng thật ra thì tín ngưỡng chúng ta đều là cùng một Phật tổ, cùng tụng một loại kinh, cũng có thần chung mộ cổ như nhau, thanh đăng cổ Phật như nhau. Trước Phật dạy ba lạy, thắp cùng một nén nhang, nhưng lại bị một ngọn núi mấy con sông ngăn cách. Cục diện như hiện tại là lỗi của con người, tuyệt đối không phải là chuyện mà Phật tổ mong muốn.

Nghe thấy Hoắc Nguyên Chân nói như vậy, Tư Bột Thác thượng nhân cảm thấy rung động.

Đúng vậy, Phật tổ bằng lòng nhìn thấy cục diện này sao? Chắc chắn là không, mà do con người.

- Là tư tưởng của người ta tác quái, dựa theo dân tộc cùng địa vực vẽ ra một đường ranh giới, chia Phật môn ra làm hai.

Thần sắc Tư Bột Thác thượng nhân thần tình có chút kích động:

- Vị tiểu sư phó này, ý của ngươi là...?

- Tư tưởng nhỏ mọn dân tộc tác quái như vậy chia Phật môn ra làm hai, thậm chí trong lòng rất nhiều người, còn có tâm tư tranh cao thấp cùng đối phương. Cũng giống như cuộc cờ hôm nay, thượng nhân muốn thắng bần tăng, bần tăng cũng muốn thắng thượng nhân, nhưng bần tăng khéo léo dời đi một con cờ, ngược lại đưa tới cục diện cân bằng như hiện tại. Kết cục như vậy chẳng phải là còn tốt hơn phá được cục chân chính hay sao?

Tư Bột Thác thượng nhân không nhịn được vỗ tay một cái:

- Tiểu sự phụ nói không sai, thật ra thì bần tăng cùng một mực hy vọng tìm được người có thể khéo léo cải thiện cục diện, tiểu sư phụ nói như vậy chính hợp lòng ta.

Sau khi nói xong, Tư Bột Thác thượng nhân cảm khái nói:

- Vốn là bần tăng tính toán hôm nay chính là khai cốc một lần cuối cùng, sau ngày hôm nay sẽ trở về Mật tông. Vốn bần tăng không mấy hài lòng nhân tuyển kia, nhưng cũng coi như tạm được, không ngờ rằng hôm nay lại có thêm tiểu sư phụ, như vậy bần tăng lại có thêm một lựa chọn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Phương Trượng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook