Phương Trượng

Chương 275: Thu mua Tuyết Liên

Hắc Thổ Mạo Thanh Yên

25/08/2019

Vị trí bọn họ đang ở hiện tại là sườn Đông Thiên Sơn. Lam Hi bị Mã Chấn Tây đuổi giết vài trăm dặm mới chạy đến nơi này, cho nên muốn đi trở về tối thiểu cũng cần thời gian hơn một ngày.

Đây là nhờ khinh công cả ba người không tệ, có thể giữ tốc độ cao trong thời gian dài.

Dọc trên đường đi Lam Hi lặng lẽ quan sát Hoắc Nguyên Chân, phát hiện người này khinh công trác tuyệt, phi hành một hồi lâu vẫn không lộ mỏi mệt, có thể thấy được nội lực cũng là vô cùng thâm hậu.

Y không biết rằng Hoắc Nguyên Chân là lợi dụng đặc tính sinh sôi không ngừng của Cửu Dương chân khí, cộng thêm hai bình xăng dự bị mới có thể một mực bảo đảm tốc độ. Hơn nữa cũng là miễn cưỡng chống đỡ, dù sao hai người kia đều là đại cao thủ Tiên Thiên hậu kỳ, hắn bất quá chỉ là Hậu Thiên viên mãn mà thôi.

Bất quá bất kể mệt mỏi thế nào, cực khổ thế nào, Hoắc Nguyên Chân vẫn mặt không đổi sắc, cứ giữ vững trạng thái chạy như bay với tốc độ cao như vậy, chờ đợi Lam Hi đề nghị nghỉ ngơi trước.

An Như Huyễn ít nhiều biết lai lịch Hoắc Nguyên Chân, trên đường mấy lần muốn đề nghị nghỉ ngơi một chút, đều bị Hoắc Nguyên Chân đưa mắt ngăn lại.

Quả nhiên chạy một mạch hai trăm dặm, rốt cục Lam Hi mới đề nghị nghỉ ngơi.

- Ha ha, đi đường Thiên Sơn bao nhiêu năm qua, lần nào đi cũng cảm thấy quá mệt mỏi, chúng ta nghỉ ngơi một chút đi.

Lúc này mấy người đã tiến vào sâu trong Thiên Sơn, lần này đã chạy một quãng xa.

Rốt cục Hoắc Nguyên Chân có thể nghỉ lấy hơi, nếu Lam Hi không đề nghị nghỉ ngơi, sợ rằng hắn sẽ phải đề nghị. Bất quá như vậy là hay nhất, cho người ta có cảm giác thần bí vẫn tốt hơn là bị người ta nhìn thấu mình.

Mặc dù Thiên Sơn không thuộc về khu vực cao nguyên, nhưng dù sao cũng là núi cao, có cảm giác dưỡng khí nơi này có vẻ thưa thớt.

Bất quá chuyện này không ảnh hưởng gì nhiều tới những kẻ luyện võ như bọn Hoắc Nguyên Chân.

Đứng trên đường núi đôi mắt nhìn quanh, xung quanh toàn là núi cao tuyết phủ trắng xóa, mùa Hạ ở nơi này cũng coi như là kỳ cảnh.

Nếu như là người bình thường đi tới khu vực này, còn mặc y phục mùa Hạ chắc chắn là không được.

Dĩ nhiên Hoắc Nguyên Chân có Cửu Dương chân khí trong người, chỉ sợ là Nam cực mới có thể làm cho hắn cảm thấy lạnh, trên Thiên Sơn này không cần sợ.

Xa xa mấy cư dân sơn khu từ trên núi xuống, vẻ mặt tựa hồ như đưa đám.

Mấy người bọn họ đi ngang qua bên cạnh bọn Hoắc Nguyên Chân, bàn tán với nhau:

- Trên đỉnh Thác Mộc Nhĩ phong này cũng không có Tuyết Liên, còn có thể đi đầu tìm?

- Có lẽ chúng ta có thể đi Bác Cách Đạt phong thử vận khí một chút.



Một cư dân đề nghị.

- Bỏ đi, ta cũng không muốn mạo phạm thần linh, đó là hành cung Vương mẫu nương nương, có thần binh canh giữ, bạch long hộ vệ, đi tới đó là chịu chết.

Mấy người vừa nói vừa đi, Hoắc Nguyên Chân đột nhiên đi tới hỏi:

- Các vị thí chủ, không biết các ngươi tìm kiếm Tuyết Liên làm gì?

Mấy cư dân nhìn Hoắc Nguyên Chân một cái, thấy là hòa thượng bèn trả lời:

- La Sát tiên sinh bỏ ra ngàn vàng thu Tuyết Liên, dường như chữa bệnh cho người nào đó.

- La Sát tiên sinh là ai?

Lúc này An Như Huyễn ở bên cạnh nói:

- La Sát chính là Tu La Sát, người này ở Thiên Sơn rất nổi danh, cư ngụ ở sườn Bắc Thiên Sơn, lão còn có thê tử gọi là Ngọc La Sát, võ công hai người đều cực cao, ít nhất không kém gì tỷ tỷ.

Những cư dân kia càng đi càng xa, vẫn còn đang lẩm bẩm nên đi địa phương nào có thể tìm được Tuyết Liên thượng hạng.

Hoắc Nguyên Chân nghĩ thầm mình có Hồng Tuyết Liên tốt nhất thiên hạ, nhưng tại sao lại phải lấy ra, Tu La Sát cùng Ngọc La Sát cũng không có quan hệ gì với mình.

Sau khi nghỉ ngơi ở chỗ này một chút, ba người tiếp tục lên đường, đi tới ban đêm rốt cục cũng tới Kỳ Cục cốc, sơn cốc có thế cờ kia.

Nhưng lúc này đã quá muộn, mặc dù đến Kỳ Cục cốc nhưng bởi vì còn chưa tới mồng Năm, Kỳ Cục cốc chưa mở ra, Tôn Sơn cũng chưa tới, bọn họ không thể không ngừng lại nghỉ ngơi.

Hiện tại bọn họ đang ở trong vùng tuyết, khắp nơi đều là một mảnh băng thiên tuyết địa, đỉnh Thiên Sơn này tuyết đọng quanh năm không đổi, cho dù là bên ngoài mùa Hạ nóng bức, nơi này vẫn giá rét như tiết trời Đông.

Cho dù là cao thủ Tiên Thiên hậu kỳ như Lam Hi cũng cảm thấy giá lạnh. Cũng không biết y nghĩ thế nào, chợt nói với Hoắc Nguyên Chân và An Như Huyễn:

- An cung chủ, Nhất Giới Đại Sư, ta cần tìm một địa phương kín gió tĩnh tọa, bằng không đêm nay sẽ khó chịu vô cùng.

Sau khi nói xong người này lập tức chạy đi, để lại Hoắc Nguyên Chân cùng An Như Huyễn giữa vùng tuyết.

Hoắc Nguyên Chân nhìn y phục mỏng manh trên người An Như Huyễn, không nhịn được hỏi một câu:

- Tỷ có lạnh không?



An Như Huyễn sống lâu ở Thiên Sơn, đương nhiên không sợ chút giá rét này, nhưng nghe thấy Hoắc Nguyên Chân hỏi thăm cũng không nhịn được:

- Có một chút.

Hoắc Nguyên Chân cười giang hai cánh tay ra:

- Nói láo.

An Như Huyễn ửng đỏ mặt, dịu dàng dựa vào lòng Hoắc Nguyên Chân, mặc cho hắn ôm ngang hông mình đi tìm một nơi kín gió ẩn náu.

Ở chung với ý trung nhân, thời gian trôi qua cũng thật nhanh.

Hai ngày nay Lam Hi vẫn không xuất hiện, cho đến sáng sớm mồng Năm mới có tiếng bước chân nặng nề từ xa truyền tới.

An Như Huyễn ngủ gà ngủ gật trong ngực Hoắc Nguyên Chân mơ hồ mở mắt ra, xấu hổ rời khỏi ngực hắn, hai người đều đứng lên.

Lam Hi đi tới, thấy Hoắc Nguyên Chân cùng An Như Huyễn ở chung một chỗ, đầu tiên là quan sát qua một chút, cảm thấy có hơi kinh ngạc.

Y đã có thể xác định một ít chuyện, nhưng thấy hai người y phục chỉnh tề, cũng không thấy đầu mày cuối mắt người nào rạo rực sắc Xuân. Lam Hi tự tin mắt mình tuyệt đối sẽ không nhìn lầm, hai người này tuyệt đối không có phát sinh chuyện gì.

Nhưng dáng vẻ An Như Huyễn giống như một đóa hải đường ngái ngủ, rõ ràng là ở trong lòng tình nhân rất lâu mới có biểu hiện như vậy, càng làm cho y không thể nhìn thấu.

Nhìn không thấu, vậy không nên nói nhiều, Lam Hi nói với Hoắc Nguyên Chân:

- Đại sư, An cung chủ, hôm nay đã là mồng Năm tháng Bảy, chính là ngày Kỳ Cục cốc mở ra, có lẽ một lát nữa Tôn Sơn sẽ đến, chúng ta có nên thương lượng một chút nên làm như thế nào hay không?

- Chuyện này không cần thương lượng, nếu Tôn Sơn tới, chúng ta trực tiếp bắt y lại, ép hỏi tung tích Mạc giáo chủ là được.

Lam Hi kinh ngạc nói:

- Đại sự từ địa phương xa xôi tới Kỳ Cục cốc này, chẳng lẽ không muốn biết một chút về Linh Lung kỳ cục hay sao? Vạn nhất ngươi có thể phá giải cuộc cờ, nhờ vậy nhảy vọt trở thành chủ nhân Mật tông thì sao?

Nghe thấy lời của Lam Hi, Hoắc Nguyên Chân cũng có chút động lòng, nếu như có thể phá cuộc cờ, hẳn là sẽ có ích với mình. Hiện tại nếu cứ rời đi như vậy, không thử qua lần nào, sợ là sau này sẽ có chút tiếc nuối.

An Như Huyễn nhìn Hoắc Nguyên Chân nói:

- Đệ cứ yên tâm thử một chút đi, Tôn Sơn tới đây, ta sẽ bắt y, y bất quá là một Tiên Thiên trung kỳ, tuyệt đối không cách nào chạy trốn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Phương Trượng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook