Chương 90: Song Thiểm Tưởng
Hắc Thổ Mạo Thanh Yên
13/06/2019
Mắt thấy thời gian sắp đến, thậm chí Hoắc Nguyên Chân không thèm nhìn tới những phần thưởng khác, lần này cũng không thể nhắm vào Thưởng Lớn.
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng Hoắc Nguyên Chân cắn răng một cái. Thôi được rồi, nội công hãy chờ thêm vậy, võ công phòng ngự vô địch Kim Chung Tráo này, mình nhất định phải lấy được vào tay.
Tính toán khoảng cách một chút, Hoắc Nguyên Chân dứt khoát bắt đầu quay.
Điểm sáng xoay tròn thật nhanh, hết vòng này đến vòng khác.
- Sắp dừng lại rồi!
Chỉ thấy điểm sáng chậm lại, dần dần đến gần ô Kim Chung Tráo quyển thứ nhất.
Tim Hoắc Nguyên Chân đập lên kịch liệt, hy vọng điểm sáng có thể dừng lại.
Nhưng vô cùng tiếc nuối, cuối cùng điểm sáng qua khỏi Kim Chung Tráo.
Tức giận đập một cái mặt đất, Hoắc Nguyên Chân cũng không có lên tiếng, mặc dù không có quay trúng Kim Chung Tráo, nhưng mình còn có cơ hội quay trúng Vô Tướng Thần Công, không cần hoảng, chỉ cần đi thêm bốn bước nữa là được.
Nhưng điểm sáng chậm rãi đi được hai bước đã ngừng lại.
- Xong rồi!
Hoắc Nguyên Chân tiếc nuối ngửa mặt lên trời thở dài, không quay trúng Kim Chung Tráo, không quay trúng Vô Tướng Thần Công Thưởng Lớn lại ở một khu vực khác, mình có thể quay trúng thứ gì?
Những thanh âm nhắc nhở kết thúc của Hệ Thống cũng không vang lên, Hoắc Nguyên Chân không khỏi quan sát luân bàn cẩn thận.
Vị trí điểm sáng dừng lại là một đồ án hình chữ Lữ (吕), từ trước tới nay Hoắc Nguyên Chân cũng chưa từng thấy qua đồ án này, cho tới bây giờ là lần đầu tiên xuất hiện.
- Đây là cái gì?
Hệ Thống đột nhiên nhắc nhở:
- Chúc mừng quay trúng Song Thiểm Tưởng, Hệ Thống sẽ quay ngẫu nhiên hai phần thưởng tương tự tưởng thưởng!
Tim Hoắc Nguyên Chân lại đạp thình thịch như trống trận, hai phần thưởng ô tương tự sẽ là cái gì? Hai khối bạc? Hai bản kinh thư? Hay là hai lệnh bài xây dựng? Hay là...?
Song Thiểm Tưởng này trước kia chưa từng xuất hiện qua, bây giờ Hoắc Nguyên Chân cẩn thận quan sát, phát hiện nó nằm trong hạng mục tạp vật.
Thì ra bên trong tập vật cũng không phải chỉ có thể xuất hiện Thưởng Lớn, còn có thể xuất hiện những loại tưởng thưởng đặc biệt khác, chỉ bất quá xuất hiện thứ gì Hoắc Nguyên Chân cũng không hoàn toàn rõ ràng.
Cho nên mới nói trong sáu hạng mục tưởng thưởng, tạp vật là biến số lớn nhất.
Theo Hệ Thống vừa thông báo, Song Thiểm Tưởng này sẽ xuất hiện hai phần thưởng tương tự.
Nhưng là phần thưởng gì đây?
Đầu tiên nhất định phải là cùng một loại hình, mười lượng bạc cùng năm lượng bạc nhất định là tương tự, hai bản kinh thư chắc cũng là tương tự, hai loại vũ khí cũng là tương tự, thậm chí áo cà sa cùng niệm châu cũng có thể coi như là tương tự.
Võ công có thể tương tự hay không? Hoắc Nguyên Chân không xác định.
Ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Song Thiểm Tưởng này, chỉ thấy hai điểm sáng vọt ra, một tả một hữu chạy như bay, quay tròn thật nhanh trên luân bàn.
Keng.
Một điểm sáng chợt ngừng phát lại, khiến cho Hoắc Nguyên Chân vốn đã quen với điểm sáng chạy dần dần chậm rồi ngừng lại có hơi không quen.
Vô Tướng Thần Công!
Tròng mắt hắn suýt chút nữa rơi ra ngoài, không ngờ rằng điểm sáng dừng lại ở ô Vô Tướng Thần Công nửa bộ trên, bí tịch này vốn hắn cho rằng không có cơ hội quay trúng.
Một điểm sáng dừng trên ô Vô Tướng Thần Công, một điểm sáng còn lại cũng ngừng lại, dừng trên ô Vô Tướng Kiếp Chỉ.
Hoắc Nguyên Chân kích động nhảy lên một cái, đấm mạnh một quyền giữa không trung. Thì ra tương tự chính là như vậy, cả hai bản võ công bí tịch này đều có chữ Vô Tướng.
Thanh âm Hệ Thống vang lên:
- Quay thưởng tiết Trùng Dương kết thúc, có nhận lấy phần thưởng hay không?
- Nhận!
Một trận quang hoa chớp động, hai bản bí tịch xuất hiện ở trước mặt của Hoắc Nguyên Chân, quay thưởng tiết Trùng Dương cũng đã kết thúc.
Kích động cầm hai quyển sách trong tay, nhìn bên trái một chút, nhìn bên phải một chút, Hoắc Nguyên Chân cũng không biết nên luyện cái gì trước là tốt.
Thôi, nội công là căn bản hết thảy, hay là tu luyện nội lực trước đi!
Hoắc Nguyên Chân ngồi xếp bằng xuống, cất bí tịch Vô Tướng Kiếp Chỉ đi, sau đó mở ra bí tịch Vô Tướng Thần Công nửa bộ trên.
Vô Tướng Thần Công, nửa bộ trên là Thương Tùng, nửa bộ dưới là Thúy Bách.
Tu luyện thành Thương Tùng quyển, cả người sẽ có cảm giác như thân tùng đứng sừng sững giữa đất trời, cao ngạo nổi trội, lại thêm dáng vẻ xuất trần.
Cho nên Võ Tướng Thần Công cũng có thể xưng là phương pháp tự nhiên, vô cùng thích hợp tính cách giả heo ăn hổ của Hoắc Nguyên Chân, cũng rất thích hợp với thân phận phương trượng của hắn.
Mở bí tịch ra, lực lượng thần kỳ kia xuất hiện lần nữa, bên trong Đan Điền Hoắc Nguyên Chân bắt đầu xảy ra biến hóa cực lớn.
Chân khí mênh mông mãnh liệt giống như trường giang đại hải xuất hiện, chút nội lực ít ỏi đáng thương của Đồng Tử Công bên trong Đan Điền hắn gần như có thể bỏ qua.
Cảm nhận thân thể biến hóa, kéo dài ước chừng nửa canh giờ, rốt cục Hoắc Nguyên Chân luyện hết nửa bộ trên Võ Tướng Thần Công, coi như là tu luyện đến cảnh giới tiểu thành.
- Lực lượng này...
Hoắc Nguyên Chân đưa tay ra, cảm thụ chân khí sung mãn trong cơ thể. Theo lý thuyết tu luyện một môn nội công đến tiểu thành, tức là đạt tới cảnh giới Hậu Thiên viên mãn, cũng chính là cảnh giới Phản Phác Quy Chân.
Nếu như tiến thêm một bước nữa chính là công phá hai mạch Nhâm Đốc, tiến vào Tiên Thiên.
Hiện tại nội lực Hoắc Nguyên Chân chính là Hậu Thiên đại viên mãn, hơn nữa bởi vì Vô Tướng Thần Công là nội công tâm pháp rất cao thâm, lại thêm hắn còn tu luyện Đồng Tử Công, tổng lượng nội lực của hắn đã có thể so với cao thủ Tiên Thiên sơ kỳ phổ thông.
Khuyết điểm duy nhất của hắn chính là chưa đả thông hai mạch Nhâm Đốc, không thể tạo thành tuần hoàn, không thể làm cho nội lực mình sinh sôi không ngừng.
Hơn nữa biểu hiện bề ngoài của hắn vẫn nằm ở mức Hậu Thiên trung kỳ.
Đạt tới trình độ Hậu Thiên viên mãn, nhưng hắn cảm giác mình vẫn là Hậu Thiên trung kỳ, đây là một hiện tượng vô cùng kỳ quái. Hoắc Nguyên Chân suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng đưa ra một kết luận, chính là Đồng Tử Công đang tác quái.
Rất có khả năng sau này bất kể tu luyện công pháp gì, Đồng Tử Công đều là chủ công pháp. Nhưng những công pháp khác cũng có thể dùng, tỷ như bây giờ hắn đứng ở chỗ này, cảm thấy như mình là một gốc tùng.
“Bất kể nói thế nào, bây giờ ta cũng có nội lực Hậu Thiên viên mãn, nếu như quay trúng được nửa bộ dưới Vô Tướng Thần Công, như vậy chỉ sợ cũng sẽ đạt tới Tiên Thiên hậu kỳ!”
Có nội lực bậc này, lại có Đại Từ Đại Bi Chưởng cảnh giới đại thành, lại phối hợp Long Tượng Bát Nhã Công tầng bảy, Hoắc Nguyên Chân cho là thực lực trước mắt của mình hoàn toàn có thể đánh một trận cùng Quan Sơn Nguyệt.
Đương nhiên không thể chiến đấu trong thời gian quá dài, bởi vì nội lực Quan Sơn Nguyệt sinh sôi không ngừng, mình không có bản lĩnh này.
Tu luyện xong Vô Tướng Thần Công, quyển bí tịch này liền trở thành bí tịch bình thường, Hoắc Nguyên Chân bèn thu cất. Quyển bí tịch này xuất hiện thật là hay quá, Phật môn chính tông, vừa khéo có thể cho đệ tử Thiếu Lâm làm công pháp thông dụng, phối hợp Long Tượng Bát Nhã Công, tuyệt đối giúp cho sức chiến đấu cả Thiếu Lâm gia tăng một bước dài. Sau này bất kể có quyền pháp côn pháp vân vân, đệ tử Thiếu Lâm sử dụng đều gia tăng uy lực rất lớn.
Hoắc Nguyên Chân lại lấy ra bí tịch Vô Tướng Kiếp Chỉ.
Bất quá trước đây hắn chỉ biết môn công phu này không đơn giản, nhưng cũng không biết cụ thể thế nào.
Sau khi mở ra tu luyện, Hoắc Nguyên Chân lập tức bị Vô Tướng Kiếp Chỉ này hấp dẫn, thì ra môn chỉ pháp này cường hãn như thế.
Vô Tướng Kiếp Chi đầu tiên là một môn chỉ pháp thuần dương, một khi đánh trúng người khác có thể làm cho cả người đối phương giống như lửa đốt. Nếu như nội lực không tinh thuần sẽ không có cách nào áp chế, một chỉ có thể thiêu cháy một người thành than. Khuyết điểm là tương đối tiêu hao nội lực, mặc dù bây giờ nội công hắn có chút thành tựu, những tiêu hao như vậy cũng không thể không chú ý.
Chỉ pháp này tổng cộng có năm thức.
Thức thứ nhất, Vô Tướng Vô Ngã, là thức mở đầu. Chiều này chú trọng không giả dối cũng không chân thật, nếu như có thể phối hợp khinh công tuyệt đỉnh, công kích cận thân hay tầm xa chỉ trong một niệm, khiến cho người ta khó lòng phân biệt.
Thức thứ hai, Nhất Chỉ Đàm Hoa, hoa đàm vừa hiện như hoa tạp, tựa vô tình, thật ra hết sức đáng buồn. Chỉ pháp này công kích hết sức hoa lệ, khiến cho người ô ta như lâm vào ảo cảnh, khó có thể kềm chế, tên như ý nghĩa. Đối phương thấy chỉ pháp này giống như trong khoảnh khắc thấy hoa đàm, sau khoảnh khắc nở ra xinh đẹp sẽ mất đi sinh mạng.
Thức thứ ba, Nhất Chỉ Hoàng Lương, người vốn si mê, không biết bao giờ mới có thể vén mây thấy mặt trời, tỉnh cơn mộng hoàng lương. Trúng một chỉ này, lúc chết đi sẽ cảm thấy cả đời mình thoáng qua như cơn mộng.
Thức thứ tư, Nhất Chi Khuynh Thành, nghiêng nước nghiêng thành bất quá như mây khói trước mắt. Người trúng chỉ này trước khi chết sẽ cảm thấy tâm tàn ý lạnh, vốn cứu được cũng có thể hóa thành không thể cứu được, đây là một chỉ tuyệt thế.
Thức thứ năm, Nhất Chỉ Đăng Thiên, khám phá chấp mê mới có thể không còn trói buộc. Chiêu thức này vô cùng bá đạo, cũng cực kỳ hao tổn nội lực, tên như ý nghĩa, một chỉ có thể tống đối phương lên thiên đường.
Mặc dù mấy thức Vô Tướng Kiếp Chỉ này sát thương cực kỳ cường hãn, nhưng lại làm cho người ta không cảm giác được bao nhiêu đau đớn. Hơn nữa bốn thức sau bất kể là thấy hoa đàm hay thấy đời mình như cơn mộng, hay thấy nghiêng nước nghiêng thành, thấy đường lên trời, cũng không phải là cái chết đáng sợ.
Nếu như không phải là môn võ học do Hệ Thống của Hoắc Nguyên Chân sinh ra, muốn tu luyện hoàn chỉnh năm thức Vô Tướng Kiếp Chỉ, không có năm ba mươi năm đừng mơ tưởng.
Sau khi tốn thêm nửa canh giờ học được toàn bộ năm thức Vô Tướng Kiếp Chi, kích động trong lòng Hoắc Nguyên Chân đã đạt đến cực điểm, cơ hồ muốn ngửa mặt lên trời thét dài bên trong Vạn Phật tháp.
Nội lực cảnh giới Hậu Thiên đại viên mãn, Vô Tướng Kiếp Chỉ... Rốt cục mình cũng không còn là tay mơ, không cần lừa gạt che mắt người khác nữa!
Không thể hoàn toàn lực địch mới cần lừa dối, dĩ nhiên lừa dối là một môn nghệ thuật, nếu như có thể tiết kiệm sức lực vẫn hơn. Hỡi những kẻ đối địch với lão nạp, các ngươi cho rằng lão nạp thật sự vui lòng phổ độ cho các ngươi sao... Lão nạp muốn siêu độ cho các ngươi hơn...
Vốn Hoắc Nguyên Chân chỉ cần một môn nội công đã đủ, bây giờ đột nhiên lại lấy được Vô Tướng Kiếp Chỉ, quả thật là vui mừng chồng chất.
Hắn trấn tĩnh tâm thần một hồi, tâm trạng mới bình tĩnh lại, thu cất Vô Tướng Kiếp Chỉ. Hiện tại quyền bí tịch này không tiện phổ biến rộng rãi, chỉ có thể truyền thụ cho nhân vật quan trọng thật sự.
Thu liễm tâm trạng, Hoắc Nguyên Chân chậm rãi rời đi Vạn Phật tháp.
------------------
Sáng sớm hôm sau, Thiếu Lâm tự lại trở nên bận rộn.
Hoắc Nguyên Chân chuẩn bị xây dựng một đan phòng, lò luyện đan đã mang từ hậu sơn trở lại, những đan dược kia đã được thu cất vào trong phòng hắn.
Không có cách nào, mặc dù Hoắc Nguyên Chân là phương trượng nhưng cũng là một thần giữ của. Bất kể Đại Hoàn Đan hay Tiểu Hoàn Đan đều là chí bảo, những kim sang được kia cũng là đồ tốt, ngàn vạn lần không thể để người ta trộm đi.
Mà phòng luyện đan càng là căn bản, Hoắc Nguyên Chân cũng không biết trong hạng mục lệnh bài xây dựng có xuất hiện phòng luyện đan hay không, nhưng hắn không chờ được nữa. Mình cũng có lò luyện đan, bỏ không cũng sẽ trở nên rỉ sét, hay là xây dựng phòng luyện đan trước rồi hãy tính.
Bận rộn một buổi sáng, đến lúc ăn cơm, Hoắc Nguyên Chân thình lình tuyên bố một chuyện:
- Tất cả các đệ tử Thiếu Lâm, kể từ hôm nay bắt đầu tu luyện Võ Tướng Thần Công!
Tin tức này vừa được tuyên bố, toàn bộ Thiếu Lâm lập tức sôi trào, kể cả các cao thủ như Quan Sơn Nguyệt cũng vô cùng kích động.
Võ học Thiếu Lâm càng ngày càng nhiều, Thiếu Lâm cần có bí tịch mới có thể phát huy ra uy lực lớn nhất, Vô Tướng Thần Công, vừa nghe tên cũng biết không đơn giản.
Hoắc Nguyên Chân lấy ra bí tịch, sau đó bảo người sao chép. Sau khi sao chép xong xuôi, hắn vẫn giữ lại bản gốc, chờ ngày sau sẽ cho vào Tàng Kinh các Thiếu Lâm.
Thấy bản bí tịch này, cả Thiếu Lâm đều hết sức vui mừng, ai nấy chạy đi thông báo, đám đệ tử Thiếu Lâm ngày ngày buồn khổ vì không có nội lực lập tức đảnh lễ quỳ bái Hoắc Nguyên Chân.
Rốt cục truyền xong nội công ra ngoài, Hoắc Nguyên Chân lại sao chép bí tịch Vô Tướng Kiếp Chị thành mấy phần, truyền cho Quan Sơn Nguyệt cùng Nhất Tịnh.
Nhạc Ưng thích loại binh khí đao kiếm hơn, Thiết Ngưu cùng Nhạc Sơn đều thích côn pháp, cho nên cuối cùng Hoắc Nguyên Chân vẫn quyết định truyền cho Nhất Trần cùng Nhất Tịnh.
Về phần Vô Danh, Hoắc Nguyên Chân không có nghĩ tới lão, mình cũng không biết thực lực cụ thể của lão đạt tới mức nào, hay là miễn đi...
-----------------------
Hoắc Nguyên Chân cởi bạch mã, cất trong ngực áo gần sáu vạn lượng ngân phiếu, đi Đăng Phong huyện thành, chuẩn bị trả lại món nợ cho tiền trang.
Lần này hắn không cần dẫn theo bất cứ kẻ nào. Sau khi lấy được nội công cùng Vô Tướng Kiếp Chỉ, hắn cũng không cần quá mức cẩn thận giống như trước nữa. Đến thời điểm xuất thủ có thể xuất thủ, tự nhiên không cần người khác bảo vệ.
Tâm trạng chủ nhân tốt, bạch mã cũng không chạy quá nhanh, hí hửng chậm rãi chạy đều đều, mất một canh giờ rưỡi mới tới Đăng Phong huyện thành.
Sau khi vào Đăng Phong huyện thành có đông người hơn, rất nhiều người nhận ra Hoắc Nguyên Chân, rối rít chào hỏi.
Hoắc Nguyên Chân dựng đứng đơn chương trước ngực, khẽ gật đầu nhất nhất đáp lễ, đi thẳng tới trước cửa tiền trang.
Trong tiền trang, Triệu Vô Cực vừa thấy Hoắc Nguyên Chân tới vội vàng ra nghênh tiếp.
Hôm nay không giống ngày xưa nữa, tiểu hòa thượng ngày xưa hôm nay đã là phương trượng danh chấn Đăng Phong, là nhân vật được vô số tín đồ trong lòng tín ngưỡng như thần linh, Triệu Vô Cực cũng không dám chậm trễ.
- Ôi chao, phương trượng Nhất Giới, ngài từ phương nào tới vậy?
Bạch Ngọc Tuyết
- Từ Đông Thổ Đại Đường tới.
Tâm trạng Hoắc Nguyên Chân đang tốt, cười đáp.
- Ha ha, phương trượng Nhất Giới nói chơi rồi, hôm nay gặp ngài, Triệu mỗ tựa hồ cảm nhận được khí chất như thương tùng nguy nga hùng vĩ, khiến cho người ta sinh lòng ngưỡng mộ.
Triệu Vô Cực không biết chuyện Võ Tướng Thần Công, chỉ cảm thấy Hoắc Nguyên Chân hiện tại có vẻ khác thường.
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng Hoắc Nguyên Chân cắn răng một cái. Thôi được rồi, nội công hãy chờ thêm vậy, võ công phòng ngự vô địch Kim Chung Tráo này, mình nhất định phải lấy được vào tay.
Tính toán khoảng cách một chút, Hoắc Nguyên Chân dứt khoát bắt đầu quay.
Điểm sáng xoay tròn thật nhanh, hết vòng này đến vòng khác.
- Sắp dừng lại rồi!
Chỉ thấy điểm sáng chậm lại, dần dần đến gần ô Kim Chung Tráo quyển thứ nhất.
Tim Hoắc Nguyên Chân đập lên kịch liệt, hy vọng điểm sáng có thể dừng lại.
Nhưng vô cùng tiếc nuối, cuối cùng điểm sáng qua khỏi Kim Chung Tráo.
Tức giận đập một cái mặt đất, Hoắc Nguyên Chân cũng không có lên tiếng, mặc dù không có quay trúng Kim Chung Tráo, nhưng mình còn có cơ hội quay trúng Vô Tướng Thần Công, không cần hoảng, chỉ cần đi thêm bốn bước nữa là được.
Nhưng điểm sáng chậm rãi đi được hai bước đã ngừng lại.
- Xong rồi!
Hoắc Nguyên Chân tiếc nuối ngửa mặt lên trời thở dài, không quay trúng Kim Chung Tráo, không quay trúng Vô Tướng Thần Công Thưởng Lớn lại ở một khu vực khác, mình có thể quay trúng thứ gì?
Những thanh âm nhắc nhở kết thúc của Hệ Thống cũng không vang lên, Hoắc Nguyên Chân không khỏi quan sát luân bàn cẩn thận.
Vị trí điểm sáng dừng lại là một đồ án hình chữ Lữ (吕), từ trước tới nay Hoắc Nguyên Chân cũng chưa từng thấy qua đồ án này, cho tới bây giờ là lần đầu tiên xuất hiện.
- Đây là cái gì?
Hệ Thống đột nhiên nhắc nhở:
- Chúc mừng quay trúng Song Thiểm Tưởng, Hệ Thống sẽ quay ngẫu nhiên hai phần thưởng tương tự tưởng thưởng!
Tim Hoắc Nguyên Chân lại đạp thình thịch như trống trận, hai phần thưởng ô tương tự sẽ là cái gì? Hai khối bạc? Hai bản kinh thư? Hay là hai lệnh bài xây dựng? Hay là...?
Song Thiểm Tưởng này trước kia chưa từng xuất hiện qua, bây giờ Hoắc Nguyên Chân cẩn thận quan sát, phát hiện nó nằm trong hạng mục tạp vật.
Thì ra bên trong tập vật cũng không phải chỉ có thể xuất hiện Thưởng Lớn, còn có thể xuất hiện những loại tưởng thưởng đặc biệt khác, chỉ bất quá xuất hiện thứ gì Hoắc Nguyên Chân cũng không hoàn toàn rõ ràng.
Cho nên mới nói trong sáu hạng mục tưởng thưởng, tạp vật là biến số lớn nhất.
Theo Hệ Thống vừa thông báo, Song Thiểm Tưởng này sẽ xuất hiện hai phần thưởng tương tự.
Nhưng là phần thưởng gì đây?
Đầu tiên nhất định phải là cùng một loại hình, mười lượng bạc cùng năm lượng bạc nhất định là tương tự, hai bản kinh thư chắc cũng là tương tự, hai loại vũ khí cũng là tương tự, thậm chí áo cà sa cùng niệm châu cũng có thể coi như là tương tự.
Võ công có thể tương tự hay không? Hoắc Nguyên Chân không xác định.
Ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Song Thiểm Tưởng này, chỉ thấy hai điểm sáng vọt ra, một tả một hữu chạy như bay, quay tròn thật nhanh trên luân bàn.
Keng.
Một điểm sáng chợt ngừng phát lại, khiến cho Hoắc Nguyên Chân vốn đã quen với điểm sáng chạy dần dần chậm rồi ngừng lại có hơi không quen.
Vô Tướng Thần Công!
Tròng mắt hắn suýt chút nữa rơi ra ngoài, không ngờ rằng điểm sáng dừng lại ở ô Vô Tướng Thần Công nửa bộ trên, bí tịch này vốn hắn cho rằng không có cơ hội quay trúng.
Một điểm sáng dừng trên ô Vô Tướng Thần Công, một điểm sáng còn lại cũng ngừng lại, dừng trên ô Vô Tướng Kiếp Chỉ.
Hoắc Nguyên Chân kích động nhảy lên một cái, đấm mạnh một quyền giữa không trung. Thì ra tương tự chính là như vậy, cả hai bản võ công bí tịch này đều có chữ Vô Tướng.
Thanh âm Hệ Thống vang lên:
- Quay thưởng tiết Trùng Dương kết thúc, có nhận lấy phần thưởng hay không?
- Nhận!
Một trận quang hoa chớp động, hai bản bí tịch xuất hiện ở trước mặt của Hoắc Nguyên Chân, quay thưởng tiết Trùng Dương cũng đã kết thúc.
Kích động cầm hai quyển sách trong tay, nhìn bên trái một chút, nhìn bên phải một chút, Hoắc Nguyên Chân cũng không biết nên luyện cái gì trước là tốt.
Thôi, nội công là căn bản hết thảy, hay là tu luyện nội lực trước đi!
Hoắc Nguyên Chân ngồi xếp bằng xuống, cất bí tịch Vô Tướng Kiếp Chỉ đi, sau đó mở ra bí tịch Vô Tướng Thần Công nửa bộ trên.
Vô Tướng Thần Công, nửa bộ trên là Thương Tùng, nửa bộ dưới là Thúy Bách.
Tu luyện thành Thương Tùng quyển, cả người sẽ có cảm giác như thân tùng đứng sừng sững giữa đất trời, cao ngạo nổi trội, lại thêm dáng vẻ xuất trần.
Cho nên Võ Tướng Thần Công cũng có thể xưng là phương pháp tự nhiên, vô cùng thích hợp tính cách giả heo ăn hổ của Hoắc Nguyên Chân, cũng rất thích hợp với thân phận phương trượng của hắn.
Mở bí tịch ra, lực lượng thần kỳ kia xuất hiện lần nữa, bên trong Đan Điền Hoắc Nguyên Chân bắt đầu xảy ra biến hóa cực lớn.
Chân khí mênh mông mãnh liệt giống như trường giang đại hải xuất hiện, chút nội lực ít ỏi đáng thương của Đồng Tử Công bên trong Đan Điền hắn gần như có thể bỏ qua.
Cảm nhận thân thể biến hóa, kéo dài ước chừng nửa canh giờ, rốt cục Hoắc Nguyên Chân luyện hết nửa bộ trên Võ Tướng Thần Công, coi như là tu luyện đến cảnh giới tiểu thành.
- Lực lượng này...
Hoắc Nguyên Chân đưa tay ra, cảm thụ chân khí sung mãn trong cơ thể. Theo lý thuyết tu luyện một môn nội công đến tiểu thành, tức là đạt tới cảnh giới Hậu Thiên viên mãn, cũng chính là cảnh giới Phản Phác Quy Chân.
Nếu như tiến thêm một bước nữa chính là công phá hai mạch Nhâm Đốc, tiến vào Tiên Thiên.
Hiện tại nội lực Hoắc Nguyên Chân chính là Hậu Thiên đại viên mãn, hơn nữa bởi vì Vô Tướng Thần Công là nội công tâm pháp rất cao thâm, lại thêm hắn còn tu luyện Đồng Tử Công, tổng lượng nội lực của hắn đã có thể so với cao thủ Tiên Thiên sơ kỳ phổ thông.
Khuyết điểm duy nhất của hắn chính là chưa đả thông hai mạch Nhâm Đốc, không thể tạo thành tuần hoàn, không thể làm cho nội lực mình sinh sôi không ngừng.
Hơn nữa biểu hiện bề ngoài của hắn vẫn nằm ở mức Hậu Thiên trung kỳ.
Đạt tới trình độ Hậu Thiên viên mãn, nhưng hắn cảm giác mình vẫn là Hậu Thiên trung kỳ, đây là một hiện tượng vô cùng kỳ quái. Hoắc Nguyên Chân suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng đưa ra một kết luận, chính là Đồng Tử Công đang tác quái.
Rất có khả năng sau này bất kể tu luyện công pháp gì, Đồng Tử Công đều là chủ công pháp. Nhưng những công pháp khác cũng có thể dùng, tỷ như bây giờ hắn đứng ở chỗ này, cảm thấy như mình là một gốc tùng.
“Bất kể nói thế nào, bây giờ ta cũng có nội lực Hậu Thiên viên mãn, nếu như quay trúng được nửa bộ dưới Vô Tướng Thần Công, như vậy chỉ sợ cũng sẽ đạt tới Tiên Thiên hậu kỳ!”
Có nội lực bậc này, lại có Đại Từ Đại Bi Chưởng cảnh giới đại thành, lại phối hợp Long Tượng Bát Nhã Công tầng bảy, Hoắc Nguyên Chân cho là thực lực trước mắt của mình hoàn toàn có thể đánh một trận cùng Quan Sơn Nguyệt.
Đương nhiên không thể chiến đấu trong thời gian quá dài, bởi vì nội lực Quan Sơn Nguyệt sinh sôi không ngừng, mình không có bản lĩnh này.
Tu luyện xong Vô Tướng Thần Công, quyển bí tịch này liền trở thành bí tịch bình thường, Hoắc Nguyên Chân bèn thu cất. Quyển bí tịch này xuất hiện thật là hay quá, Phật môn chính tông, vừa khéo có thể cho đệ tử Thiếu Lâm làm công pháp thông dụng, phối hợp Long Tượng Bát Nhã Công, tuyệt đối giúp cho sức chiến đấu cả Thiếu Lâm gia tăng một bước dài. Sau này bất kể có quyền pháp côn pháp vân vân, đệ tử Thiếu Lâm sử dụng đều gia tăng uy lực rất lớn.
Hoắc Nguyên Chân lại lấy ra bí tịch Vô Tướng Kiếp Chỉ.
Bất quá trước đây hắn chỉ biết môn công phu này không đơn giản, nhưng cũng không biết cụ thể thế nào.
Sau khi mở ra tu luyện, Hoắc Nguyên Chân lập tức bị Vô Tướng Kiếp Chỉ này hấp dẫn, thì ra môn chỉ pháp này cường hãn như thế.
Vô Tướng Kiếp Chi đầu tiên là một môn chỉ pháp thuần dương, một khi đánh trúng người khác có thể làm cho cả người đối phương giống như lửa đốt. Nếu như nội lực không tinh thuần sẽ không có cách nào áp chế, một chỉ có thể thiêu cháy một người thành than. Khuyết điểm là tương đối tiêu hao nội lực, mặc dù bây giờ nội công hắn có chút thành tựu, những tiêu hao như vậy cũng không thể không chú ý.
Chỉ pháp này tổng cộng có năm thức.
Thức thứ nhất, Vô Tướng Vô Ngã, là thức mở đầu. Chiều này chú trọng không giả dối cũng không chân thật, nếu như có thể phối hợp khinh công tuyệt đỉnh, công kích cận thân hay tầm xa chỉ trong một niệm, khiến cho người ta khó lòng phân biệt.
Thức thứ hai, Nhất Chỉ Đàm Hoa, hoa đàm vừa hiện như hoa tạp, tựa vô tình, thật ra hết sức đáng buồn. Chỉ pháp này công kích hết sức hoa lệ, khiến cho người ô ta như lâm vào ảo cảnh, khó có thể kềm chế, tên như ý nghĩa. Đối phương thấy chỉ pháp này giống như trong khoảnh khắc thấy hoa đàm, sau khoảnh khắc nở ra xinh đẹp sẽ mất đi sinh mạng.
Thức thứ ba, Nhất Chỉ Hoàng Lương, người vốn si mê, không biết bao giờ mới có thể vén mây thấy mặt trời, tỉnh cơn mộng hoàng lương. Trúng một chỉ này, lúc chết đi sẽ cảm thấy cả đời mình thoáng qua như cơn mộng.
Thức thứ tư, Nhất Chi Khuynh Thành, nghiêng nước nghiêng thành bất quá như mây khói trước mắt. Người trúng chỉ này trước khi chết sẽ cảm thấy tâm tàn ý lạnh, vốn cứu được cũng có thể hóa thành không thể cứu được, đây là một chỉ tuyệt thế.
Thức thứ năm, Nhất Chỉ Đăng Thiên, khám phá chấp mê mới có thể không còn trói buộc. Chiêu thức này vô cùng bá đạo, cũng cực kỳ hao tổn nội lực, tên như ý nghĩa, một chỉ có thể tống đối phương lên thiên đường.
Mặc dù mấy thức Vô Tướng Kiếp Chỉ này sát thương cực kỳ cường hãn, nhưng lại làm cho người ta không cảm giác được bao nhiêu đau đớn. Hơn nữa bốn thức sau bất kể là thấy hoa đàm hay thấy đời mình như cơn mộng, hay thấy nghiêng nước nghiêng thành, thấy đường lên trời, cũng không phải là cái chết đáng sợ.
Nếu như không phải là môn võ học do Hệ Thống của Hoắc Nguyên Chân sinh ra, muốn tu luyện hoàn chỉnh năm thức Vô Tướng Kiếp Chỉ, không có năm ba mươi năm đừng mơ tưởng.
Sau khi tốn thêm nửa canh giờ học được toàn bộ năm thức Vô Tướng Kiếp Chi, kích động trong lòng Hoắc Nguyên Chân đã đạt đến cực điểm, cơ hồ muốn ngửa mặt lên trời thét dài bên trong Vạn Phật tháp.
Nội lực cảnh giới Hậu Thiên đại viên mãn, Vô Tướng Kiếp Chỉ... Rốt cục mình cũng không còn là tay mơ, không cần lừa gạt che mắt người khác nữa!
Không thể hoàn toàn lực địch mới cần lừa dối, dĩ nhiên lừa dối là một môn nghệ thuật, nếu như có thể tiết kiệm sức lực vẫn hơn. Hỡi những kẻ đối địch với lão nạp, các ngươi cho rằng lão nạp thật sự vui lòng phổ độ cho các ngươi sao... Lão nạp muốn siêu độ cho các ngươi hơn...
Vốn Hoắc Nguyên Chân chỉ cần một môn nội công đã đủ, bây giờ đột nhiên lại lấy được Vô Tướng Kiếp Chỉ, quả thật là vui mừng chồng chất.
Hắn trấn tĩnh tâm thần một hồi, tâm trạng mới bình tĩnh lại, thu cất Vô Tướng Kiếp Chỉ. Hiện tại quyền bí tịch này không tiện phổ biến rộng rãi, chỉ có thể truyền thụ cho nhân vật quan trọng thật sự.
Thu liễm tâm trạng, Hoắc Nguyên Chân chậm rãi rời đi Vạn Phật tháp.
------------------
Sáng sớm hôm sau, Thiếu Lâm tự lại trở nên bận rộn.
Hoắc Nguyên Chân chuẩn bị xây dựng một đan phòng, lò luyện đan đã mang từ hậu sơn trở lại, những đan dược kia đã được thu cất vào trong phòng hắn.
Không có cách nào, mặc dù Hoắc Nguyên Chân là phương trượng nhưng cũng là một thần giữ của. Bất kể Đại Hoàn Đan hay Tiểu Hoàn Đan đều là chí bảo, những kim sang được kia cũng là đồ tốt, ngàn vạn lần không thể để người ta trộm đi.
Mà phòng luyện đan càng là căn bản, Hoắc Nguyên Chân cũng không biết trong hạng mục lệnh bài xây dựng có xuất hiện phòng luyện đan hay không, nhưng hắn không chờ được nữa. Mình cũng có lò luyện đan, bỏ không cũng sẽ trở nên rỉ sét, hay là xây dựng phòng luyện đan trước rồi hãy tính.
Bận rộn một buổi sáng, đến lúc ăn cơm, Hoắc Nguyên Chân thình lình tuyên bố một chuyện:
- Tất cả các đệ tử Thiếu Lâm, kể từ hôm nay bắt đầu tu luyện Võ Tướng Thần Công!
Tin tức này vừa được tuyên bố, toàn bộ Thiếu Lâm lập tức sôi trào, kể cả các cao thủ như Quan Sơn Nguyệt cũng vô cùng kích động.
Võ học Thiếu Lâm càng ngày càng nhiều, Thiếu Lâm cần có bí tịch mới có thể phát huy ra uy lực lớn nhất, Vô Tướng Thần Công, vừa nghe tên cũng biết không đơn giản.
Hoắc Nguyên Chân lấy ra bí tịch, sau đó bảo người sao chép. Sau khi sao chép xong xuôi, hắn vẫn giữ lại bản gốc, chờ ngày sau sẽ cho vào Tàng Kinh các Thiếu Lâm.
Thấy bản bí tịch này, cả Thiếu Lâm đều hết sức vui mừng, ai nấy chạy đi thông báo, đám đệ tử Thiếu Lâm ngày ngày buồn khổ vì không có nội lực lập tức đảnh lễ quỳ bái Hoắc Nguyên Chân.
Rốt cục truyền xong nội công ra ngoài, Hoắc Nguyên Chân lại sao chép bí tịch Vô Tướng Kiếp Chị thành mấy phần, truyền cho Quan Sơn Nguyệt cùng Nhất Tịnh.
Nhạc Ưng thích loại binh khí đao kiếm hơn, Thiết Ngưu cùng Nhạc Sơn đều thích côn pháp, cho nên cuối cùng Hoắc Nguyên Chân vẫn quyết định truyền cho Nhất Trần cùng Nhất Tịnh.
Về phần Vô Danh, Hoắc Nguyên Chân không có nghĩ tới lão, mình cũng không biết thực lực cụ thể của lão đạt tới mức nào, hay là miễn đi...
-----------------------
Hoắc Nguyên Chân cởi bạch mã, cất trong ngực áo gần sáu vạn lượng ngân phiếu, đi Đăng Phong huyện thành, chuẩn bị trả lại món nợ cho tiền trang.
Lần này hắn không cần dẫn theo bất cứ kẻ nào. Sau khi lấy được nội công cùng Vô Tướng Kiếp Chỉ, hắn cũng không cần quá mức cẩn thận giống như trước nữa. Đến thời điểm xuất thủ có thể xuất thủ, tự nhiên không cần người khác bảo vệ.
Tâm trạng chủ nhân tốt, bạch mã cũng không chạy quá nhanh, hí hửng chậm rãi chạy đều đều, mất một canh giờ rưỡi mới tới Đăng Phong huyện thành.
Sau khi vào Đăng Phong huyện thành có đông người hơn, rất nhiều người nhận ra Hoắc Nguyên Chân, rối rít chào hỏi.
Hoắc Nguyên Chân dựng đứng đơn chương trước ngực, khẽ gật đầu nhất nhất đáp lễ, đi thẳng tới trước cửa tiền trang.
Trong tiền trang, Triệu Vô Cực vừa thấy Hoắc Nguyên Chân tới vội vàng ra nghênh tiếp.
Hôm nay không giống ngày xưa nữa, tiểu hòa thượng ngày xưa hôm nay đã là phương trượng danh chấn Đăng Phong, là nhân vật được vô số tín đồ trong lòng tín ngưỡng như thần linh, Triệu Vô Cực cũng không dám chậm trễ.
- Ôi chao, phương trượng Nhất Giới, ngài từ phương nào tới vậy?
Bạch Ngọc Tuyết
- Từ Đông Thổ Đại Đường tới.
Tâm trạng Hoắc Nguyên Chân đang tốt, cười đáp.
- Ha ha, phương trượng Nhất Giới nói chơi rồi, hôm nay gặp ngài, Triệu mỗ tựa hồ cảm nhận được khí chất như thương tùng nguy nga hùng vĩ, khiến cho người ta sinh lòng ngưỡng mộ.
Triệu Vô Cực không biết chuyện Võ Tướng Thần Công, chỉ cảm thấy Hoắc Nguyên Chân hiện tại có vẻ khác thường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.